Search

25.2.10

NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI TÁC GIẢ OG MANDINO

 NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI TÁC GIẢ OG MANDINO
(Ấn bản lần thứ tư có sửa chữa hoàn thiện)
OG MANDINO
Người dịch: 
THÁI HÙNG TÂM
Ngay cả lời nói của Thượng đế cũng cần phải bán được cho con người để họ có thể lắng nghe

Tên sách: 

NGƯỜI NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI Tác giả: 

OG MANDINO Người dịch: 

Thái Hùng Tâm Nhà xuất bản: 

Tp. 

Hồ Chí Minh Kích thước: 

13x19 cm Số trang: 

128 --------------------- Nguồn: 

MBook Chuyển sang ebook: 

Venus (TVE) Ngày hoàn thành: 

8/7/2006 

http://www.thuvien- ebook.com  


Một vài suy nghĩ, Tất cả chúng ta, ai cũng đều đang rao bán một thứ gì đó trong mọi lúc của cuộc sống. 
Là một tu sĩ, chúng ta đang rao bán niềm tin của chúng ta về thương đế. 
Là một nhà giáo, chúng ta đang rao bán kiến thức của mình về khoa học. 
Là một nhà chính trị, chúng ta đang rao bán chính kiến của mình về một xã hội. 
Và là một con người chúng ta đang rao bán tình yêu của chúng ta đối với mọi người quanh ta. 
Một ý nghĩ có vẻ quá thực dụng nhưng lại là một thực tế mà chúng ta thường vẫn luôn tránh né, một cách vô thức, chẳng muốn nhìn nhận. 
Nếu chúng ta chấp nhận bán hàng là một hành động phục vụ, chúng ta sẽ nhận ra những hàm ý thực sự cao đẹp và đáng trọng của hai từ này. 
Nếu chúng ta thực tâm hiểu ra và tôn trọng hai từ này, ai trong chúng cũng có thể trở thành một người bán hàng vĩ đại nhất thế giới này. 

NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI TÁC GIẢ OG MANDINO

“The Greatest Salesman in the World” là một cuốn sách tuyệt vời đã từng được con người viết ra. 

Cuốn “Người Bán hàng Vĩ đại Nhất Thế giới” này là một cuốn sách mà những thông điệp ẩn mật đáng trân trọng của nó thường bị bỏ quên bởi chính cái tên của cuốn sách. 

Chúng ta cần phải hiểu hai chữ bán hàng được nói ở đây có nghĩa rộng hơn nhiều chứ không chỉ là công việc bán hàng bình thường như mọi người ngầm hiểu. 

Og Mandino là một tác già sách ‘self help’ (tự thân cải tiến) nổi tiếng chứ không phải một tác giả sách marketing. 

Chính vì lý do này mà chúng ta cần phải hiểu đây không thể là một cuốn sách về một ý thức hay những phương pháp bán hàng một cách đơn thuần. 

Theo ý của tác giả Og Mandino thì đây là một cuốn sách mượn công việc bán hàng để nói đến một phong cách sống phục vụ sẽ đưa ta đạt đến những thành công to lớn trong cuộc sống và nếu có, thì quan trọng hơn nữa là –cảm nhận niềm hạnh phúc của việc “được sống” một cách độc lập và tự do trong giới hạn của TÌNH YÊU. 

Chỉ cần quyết tâm thành công, thất bại mãi mãi không thể đánh gục được bạn. 

Không ai có thể ngăn cản bạn làm gì, trở thành người như thế nào nếu điều đó là chính đáng, có lợi cho bạn, gia đình và xã hội. 

Mọi cái đều có thể nếu bạn dám ước mơ và dám hành động để biển giấc mơ đó thành hiện thực. 

Tuy nhiên ước mơ là một chuyện, cái khó là ở chỗ làm sao để hành động biến ước mơ thành hiện thực. 

Cuốn sách này được gói gọn trong mười cuốn da dê giúp bạn trở thành một Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới, tuy nhiên nó không chỉ dạy bạn cách “bán hàng”, mà nó còn là một cuốn sách dạy bạn làm người, giúp bạn trở thành người “vĩ đại nhất” trong lĩnh vực mà mình đã chọn. 

Nội dung cuốn sách này được đúc rút từ những kinh nghiệm xương máu mà nhờ đó nó đã biến các ước mơ của cổ nhân thành hiện thực. 

Chứ không phải do một cá nhân nào đó tưởng tượng ra trong khi lại chưa được thực nghiệm kiểm chứng cả. 

(*) Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn con đường để thực hiện giấc mơ của mình tuỳ thuận với nhận thức riêng của họ. 

“Quyển sách này” là một trong những con đường có thể giúp bạn đạt được ước mơ của mình. 

Cuốn da dê thứ nhất: 

Khi tôi mỗi lần lặp lại những lời này, chúng nó đã trở thành một bộ phận của cuộc sống tinh thần của tôi. 

Điều quan trọng nhất là nó thấm sâu vào tâm linh của tôi. 

Đó là một thế giới thần bí, không bao giờ đứng yên, có thể sáng tạo ra mộng cảnh, ảnh hưởng đến hành vi của tôi lúc nào không hay. 

Khi một hành động tốt được chuyển thành một thói quen, bạn sẽ làm được những việc mà mà ngay bản thân bạn cũng không thể ngờ tới trước đó. 

Cuốn da dê thứ hai: 

Ta đón chào ngày mới hôm nay với tình yêu của cả tâm hồn và thể xác. 

Ta khen ngợi kẻ địch. 

Ta âm thầm chúc tốt cho mọi người. 

Ta yêu mình. 

Ta quí trọng giữ gìn cơ thể của mình bằng sự sạch sẽ và tiết chế. 

Ta bổ sung trí thức làm cho đầu óc của ta thông minh và trí tuệ hơn. 

Tình yêu thương là sức mạnh tạo ra kỳ tích, nó có thể khiến một người thay da đổi thịt. 

Hãy cho rồi bạn sẽ được nhận, hãy yêu rồi bạn sẽ được yêu. 

Hãy đem ánh sáng của trí tuệ đi tha thứ cho kẻ thù của mình, đấy chính là cách tốt nhất để hoá giải thù hận. 

Hãy sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá bằng sự ấm áp của yêu thương, nó như ánh nắng mặt trời làm tan băng giá, cho đất lạnh ấm áp trở lại. 

Có tình yêu rộng lớn là có tất cả. 

Cuốn da dê thứ ba: 

Ta không muốn nghe tiếng khóc than của kẻ thất bại, lời phàn nàn của kẻ oán hận, bởi vì nó là bệnh dịch trong đàn cừu. 

Ta không thể lây bệnh từ những thứ đó. 

Ta phải hết sức tránh mọi tuyệt vọng. 

Hãy cần cù làm việc, chịu đựng gian khổ. 

Ta thử rồi lại thử, tranh thủ thành công của từng ngày, tránh mọi kết cục thất bại, khi người khác dừng lại, ta cố gắng vươn lên. 

Thành công hay thất bạn nhất thời đều chưa chứng tỏ được điều gì cả. 

Vấn đề là cái đích cuối cùng mà chúng ta đặt ra có đạt được hay không mà thôi. 

Không nên để thành công nhất thời cản trở bạn đạt được mục đích của đời mình, cũng như không để thất bại làm bạn nản chí, mỗi một lần thất bại làm cho khả năng thành công của lần sau cao hơn. 

Kiên trì và nhẫn nại, cuối cùng ắt thành công. 

Cuốn da dê thứ tư: 

Ta không vì thành tích ngày hôm qua mà huyênh hoang, khoác lác. 

Việc sắp làm sẽ tốt hơn việc đã hoàn thành. 

Ta cần không ngừng sửa đổi dáng vẻ và phong độ của mình. 

Tôi cần phải thể hiện tính độc đáo của mình. 

Mỗi chúng ta phải không ngừng hoàn thiện bản thân mình, phải thể hiện được sự độc đáo và sáng tạo của mình. 

Hãy dám biến cái không thể thành có thể, điều đầu tiên là phải thay đổi trong tư duy. 

Bạn hãy loại bỏ sự sợ hãi, sợ thất bại ra khỏi đầu mình. 

Bởi vì chỉ có sáng tạo mới có tương lai. 

Cuốn da dê thứ năm: 

Ta coi ngày hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời ta, quên ngày hôm qua, cũng không mơ hão đến ngày mai, việc hôm nay phải hoàn tất hôm nay. 

Ta phải chôn vùi thật sự mọi nghi ngờ, dùng lòng tin để xua đi nỗi sợ hãi. 

Ta muốn ngày hôm nay trở thành kỷ niệm bất hủ, biến thành một sự vĩnh hằng thật sự hiện thực. 

Bạn nên khuyến khích mình nhằm đẩy mọi thứ đến giới hạn cuối cùng của nó. 

Ở điểm cùng cực này chúng ta sẽ thường thấy mình có hiệu suất cao nhất. 

(Bill Gates). 

Hãy đưa mình “vào đất chết để tìm đường sống” (Tôn Tử). 

Cuốn da dê thứ sáu: 

Ta phải học cách khống chế tâm trạng, dùng tâm linh của mình để bù đắp cho sự mất cân bằng của thời tiết. 

Ta cần thông cảm với những sự dao động tâm trạng của những người khác, phải học cách khoan dung. 

“Thắng được người là có sức mạnh, nhưng thắng chính mình mới là kiên cường” (Lão Tử). 

“Thắng người” là siêu quần xuất chúng, nhưng điều đáng quí còn ở chỗ không ngừng khắc phục nhược điểm của mình để trở thành kiên cường thực sự. 

Cuốn da dê thứ bảy: 

Ta cười khắp mọi nơi. 

Ta dùng tiếng cười để điểm xuyết cho ngày hôm nay, để tiếng hát chiến thắng đêm đen, lấy nụ cười để cảm hoá người khác. 

Ta muốn làm cho cuộc sống được cân bằng mãi mãi. 

Hãy nhớ là tất cả thất bại, tuyệt vọng hay là thành công vui vẻ, mọi thứ này đều sẽ qua đi. 

Trên đời này có buổi tiệc nào mà không tàn, biết vậy nên chúng ta phải tận dụng từng giờ, từng phút để sống sao cho có ích nhất, cho vui vẻ nhất. 

Hãy để cho những kẻ ngốc suốt ngày than khóc, còn ta suốt ngày vui vẻ. 

Cuốn da dê thứ tám: 

Ta cần nằm im trong lớp đất bùn, chờ đợi chín muồi. 

Ta phải đặt ta mục tiêu, không ngừng vượt qua chính mình. 

Người ưu tú không chờ đợi cơ hội, họ chinh phục cơ hội, thậm chí là tự tạo ra cơ hội và bắt cơ hội phải phục vụ cho chính mình. 

Những người có được thành tựu nổi bật luôn luôn dốc toàn bộ sức lực cả cuộc đời để nghiên cứu một lĩnh vực nào đó, bởi vì thành tựu không phải là việc dễ dàng đạt được. 

Cuốn da dê thứ chín: 

Đứng dậy mà hành động mới có thể chế ngự được sự hoảng sợ trong lòng. 

Thành công không phải là chờ đợi. 

Bây giờ ta phải hành động ngay. 

Tư tưởng tốt, cho dù được thượng đế tán thưởng, nhưng nếu không hành động, chẳng khác gì thằng ngốc nói bừa. 

Cuộc sống không phải là ảo tưởng, há mồm chờ sung rụng, không phải tự mình nghiên cứu một cách tiêu cực, không phải quá cung kính với thần linh, chỉ có hành động mới quyết định giá trị cuộc đời. 

Điều quan trọng không phải là ngắm nhìn viễn cảnh, tương lai mà là chăm chỉ làm việc. 

Cuốn da dê thứ mười: 

Ta không cầu xin những ân huệ nhỏ, chỉ cầu xin các thần linh chỉ rõ cho ta những điểm sai lầm. 

Dẫn dắt ta, giúp đỡ ta, làm cho ta nhìn rõ hơn con đường phía trước. 

Bản thân Tôn giáo không hề mâu thuẫn với khoa học, tôn giáo mở đường giải phóng cho tất cả chúng sinh thoát khổ. 

Niềm tin vào tôn giáo giúp cho con người có được niềm tin và sức mạnh, giúp cho con người vượt qua được những khó khăn của cuộc đời. 

Sự thu hoạch của cầu nguyện vượt xa sức tưởng tượng của con người. 

Cầu chúa giúp con rèn luyện được thói quen tốt, từ bỏ được mọi ham muốn xấu xa, ban cho con lòng thông cảm, biết cảm thông với những điểm yếu của kẻ khác, cho con hiểu: 

Mọi thứ sẽ qua đi. 

Chỉ có ánh sáng của trí tuệ soi đường dẫn lối chúng ta mới có thể đạt được thành công và hạnh phúc. 

Tôi rất hân hạnh giới thiệu với các bạn cuốn sách “Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới” của tác giả Og Mandino với các bạn. 

Hy vọng rằng nó sẽ là một ngọn đuốc nhỏ soi đường cho các bạn đi đến thành công. 

Phần chú thích: 

(*) Loài người hay mơ mộng trong hy vọng, đó là lẽ thường. 

Chúng ta dễ dàng nhắm mắt trước một sự thực đau lòng mà vui vẻ nghe tiếng hát mê ly của con thuỷ quái Sirène cho tới khi biến thành loài thú mà không hay. 

Đó có phải là số phận của những hiền nhân cực khổ đấu tranh cho tự do không? Ảnh hưởng của đám đông có thể dẫn đến chỗ cực đoan nếu nó được những kẻ mị dân lợi dụng vào mục đích xấu. 

Những kẻ này chẳng cần lí lẽ đúng đắn, hắn chỉ cần tạo ra những bức tranh thật rực rỡ, phóng đại và lặp đi lặp lại là đủ. 

Từ một điều mơ hồ vừa được nói ra, thông qua sự kích động phóng đại, lập tức trở thành hiển nhiên. 

Một chút ác cảm mới nhen nhóm, bùng ngay thành lòng căm thù hung bạo. 

Vì đám đông không nghi ngờ vào tính đúng đắn hay sai lầm của lí lẽ của nó trong lúc hiểu rõ sức mạnh của mình, cho nên nó vừa thiếu khoan dung, lại vừa sùng tín đối với thủ lĩnh. 

Đám đông tôn thờ sức mạnh. 

Đám đông rất bảo thủ, nó khinh bỉ mọi điều mới mẻ và tiến bộ, nó sùng kính tuyệt đối truyền thống. 

Tuy nhiên dưới ảnh hưởng của đám đông cũng có những hành vi cao thượng: 

vị tha, tận tuỵ với lí tưởng, bất vụ lợi. 

Ảnh hưởng của đám đông, của xã hội là to lớn như vậy, nên mọi cái khi đem ra áp dụng cho đám đông, kể cả những học thuyết đều cần được làm rõ. 

Cái yếu tố tiền lệ là hết sức quan trọng, nó đảm bảo cho sự thành công. 

Tiền lệ ở đây có hai nghĩa, thứ nhất là học thuyết được xây dựng dựa hoàn toàn trên những sự kiện đã xảy ra trên thực tế. 

Thứ hai là tại thời điểm mà học thuyết đó ra đời, tuy nó chưa được kiểm chứng, nhưng sau khi đã thử nghiệm mà thấy đúng, có nghĩa là học thuyết ấy đã có tiền lệ. 

Còn những học thuyết mà sự ra đời của nó chưa từng gắn liền với tiền lệ trong lịch sử và khi đem vào thử nghiệm trong thực tiễn lại dẫn đến thất bại thì chúng ta nên xem lại các chân lý mà nó đã nêu ra. 

Hơn nữa mọi chân lí không phải là đều đúng cho mọi không gian và thời gian (Định luật Newton chỉ đúng cho những vật có vận tốc nhỏ hơn rất nhiều so với vận tốc ánh sáng, ngoài ra thì phải áp dụng Thuyết tương đối của Einstein). 

Nếu những học thuyết chứa đựng những sự sai lầm, sự mập mờ lại được những “kẻ cuồng tín”, “kẻ mị dân” đem ra sử dụng thì nó sẽ có những tác hại to lớn không lường trước được. 

Tất cả mọi đạo lý, lẽ phải hay sự công bằng mà con người lâu nay vẫn công nhận, thì dưới con mắt của những kẻ cuồng tín này đều trở thành những quan hệ “cứng đờ” và “hoen rỉ”, do đó chúng cần phải bị “tiêu huỷ”. 

Tất cả những gì vốn “thiêng liêng” đều bị chúng làm cho “ô uế”, nó làm cho những con người “chân thật” phải nhìn nhau bằng những con mắt “tỉnh táo” và “cảnh giác”. 

Do đó một lần nữa tôi phải khẳng định lại rằng : 

“Tìm tòi về bản chất của một vấn đề thì phù hợp hơn là tưởng tượng ra vấn đề đó… Có một khoảng cách giữa việc sống như thế nào trên thực tế và cách mà người ta phải sống thế nào. 

Người nào từ bỏ những gì đáng lẽ đã làm trên thực tế để thực hiện những gì phải làm thì sẽ bị diệt vong chứ không phải là được bảo toàn.


NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI TÁC GIẢ OG MANDINO .PDF
NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI TÁC GIẢ OG MANDINO .DOCX
NGƯỜI BÁN HÀNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI TÁC GIẢ OG MANDINO .TXT

 

Phan : 

Cuốn sách mà để đọc hết và cảm nhận được cái hay bạn cần ít nhất 47 tuần

21.2.10

You have got to find what you love

'You've got to find what you love,' Jobs says

This is the text of the Commencement address by Steve Jobs, CEO of Apple Computer and of Pixar Animation Studios, delivered on June 12, 2005.

'You've got to find what you love,' Jobs says
I am honored to be with you today at your commencement from one of the finest universities in the world. I never graduated from college. Truth be told, this is the closest I've ever gotten to a college graduation. Today I want to tell you three stories from my life. That's it. No big deal. Just three stories.
The first story is about connecting the dots.
I dropped out of Reed College after the first 6 months, but then stayed around as a drop-in for another 18 months or so before I really quit. So why did I drop out?
It started before I was born. My biological mother was a young, unwed college graduate student, and she decided to put me up for adoption. She felt very strongly that I should be adopted by college graduates, so everything was all set for me to be adopted at birth by a lawyer and his wife. Except that when I popped out they decided at the last minute that they really wanted a girl. So my parents, who were on a waiting list, got a call in the middle of the night asking: "We have an unexpected baby boy; do you want him?" They said: "Of course." My biological mother later found out that my mother had never graduated from college and that my father had never graduated from high school. She refused to sign the final adoption papers. She only relented a few months later when my parents promised that I would someday go to college.
And 17 years later I did go to college. But I naively chose a college that was almost as expensive as Stanford, and all of my working-class parents' savings were being spent on my college tuition. After six months, I couldn't see the value in it. I had no idea what I wanted to do with my life and no idea how college was going to help me figure it out. And here I was spending all of the money my parents had saved their entire life. So I decided to drop out and trust that it would all work out OK. It was pretty scary at the time, but looking back it was one of the best decisions I ever made. The minute I dropped out I could stop taking the required classes that didn't interest me, and begin dropping in on the ones that looked interesting.
It wasn't all romantic. I didn't have a dorm room, so I slept on the floor in friends' rooms, I returned coke bottles for the 5¢ deposits to buy food with, and I would walk the 7 miles across town every Sunday night to get one good meal a week at the Hare Krishna temple. I loved it. And much of what I stumbled into by following my curiosity and intuition turned out to be priceless later on. Let me give you one example:
Reed College at that time offered perhaps the best calligraphy instruction in the country. Throughout the campus every poster, every label on every drawer, was beautifully hand calligraphed. Because I had dropped out and didn't have to take the normal classes, I decided to take a calligraphy class to learn how to do this. I learned about serif and san serif typefaces, about varying the amount of space between different letter combinations, about what makes great typography great. It was beautiful, historical, artistically subtle in a way that science can't capture, and I found it fascinating.
None of this had even a hope of any practical application in my life. But ten years later, when we were designing the first Macintosh computer, it all came back to me. And we designed it all into the Mac. It was the first computer with beautiful typography. If I had never dropped in on that single course in college, the Mac would have never had multiple typefaces or proportionally spaced fonts. And since Windows just copied the Mac, its likely that no personal computer would have them. If I had never dropped out, I would have never dropped in on this calligraphy class, and personal computers might not have the wonderful typography that they do. Of course it was impossible to connect the dots looking forward when I was in college. But it was very, very clear looking backwards ten years later.
Again, you can't connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future. You have to trust in something — your gut, destiny, life, karma, whatever. This approach has never let me down, and it has made all the difference in my life.
My second story is about love and loss.
I was lucky — I found what I loved to do early in life. Woz and I started Apple in my parents garage when I was 20. We worked hard, and in 10 years Apple had grown from just the two of us in a garage into a $2 billion company with over 4000 employees. We had just released our finest creation — the Macintosh — a year earlier, and I had just turned 30. And then I got fired. How can you get fired from a company you started? Well, as Apple grew we hired someone who I thought was very talented to run the company with me, and for the first year or so things went well. But then our visions of the future began to diverge and eventually we had a falling out. When we did, our Board of Directors sided with him. So at 30 I was out. And very publicly out. What had been the focus of my entire adult life was gone, and it was devastating.
I really didn't know what to do for a few months. I felt that I had let the previous generation of entrepreneurs down - that I had dropped the baton as it was being passed to me. I met with David Packard and Bob Noyce and tried to apologize for screwing up so badly. I was a very public failure, and I even thought about running away from the valley. But something slowly began to dawn on me — I still loved what I did. The turn of events at Apple had not changed that one bit. I had been rejected, but I was still in love. And so I decided to start over.
I didn't see it then, but it turned out that getting fired from Apple was the best thing that could have ever happened to me. The heaviness of being successful was replaced by the lightness of being a beginner again, less sure about everything. It freed me to enter one of the most creative periods of my life.
During the next five years, I started a company named NeXT, another company named Pixar, and fell in love with an amazing woman who would become my wife. Pixar went on to create the worlds first computer animated feature film, Toy Story, and is now the most successful animation studio in the world. In a remarkable turn of events, Apple bought NeXT, I returned to Apple, and the technology we developed at NeXT is at the heart of Apple's current renaissance. And Laurene and I have a wonderful family together.
I'm pretty sure none of this would have happened if I hadn't been fired from Apple. It was awful tasting medicine, but I guess the patient needed it. Sometimes life hits you in the head with a brick. Don't lose faith. I'm convinced that the only thing that kept me going was that I loved what I did. You've got to find what you love. And that is as true for your work as it is for your lovers. Your work is going to fill a large part of your life, and the only way to be truly satisfied is to do what you believe is great work. And the only way to do great work is to love what you do. If you haven't found it yet, keep looking. Don't settle. As with all matters of the heart, you'll know when you find it. And, like any great relationship, it just gets better and better as the years roll on. So keep looking until you find it. Don't settle.
My third story is about death.
When I was 17, I read a quote that went something like: "If you live each day as if it was your last, someday you'll most certainly be right." It made an impression on me, and since then, for the past 33 years, I have looked in the mirror every morning and asked myself: "If today were the last day of my life, would I want to do what I am about to do today?" And whenever the answer has been "No" for too many days in a row, I know I need to change something.
Remembering that I'll be dead soon is the most important tool I've ever encountered to help me make the big choices in life. Because almost everything — all external expectations, all pride, all fear of embarrassment or failure - these things just fall away in the face of death, leaving only what is truly important. Remembering that you are going to die is the best way I know to avoid the trap of thinking you have something to lose. You are already naked. There is no reason not to follow your heart.
About a year ago I was diagnosed with cancer. I had a scan at 7:30 in the morning, and it clearly showed a tumor on my pancreas. I didn't even know what a pancreas was. The doctors told me this was almost certainly a type of cancer that is incurable, and that I should expect to live no longer than three to six months. My doctor advised me to go home and get my affairs in order, which is doctor's code for prepare to die. It means to try to tell your kids everything you thought you'd have the next 10 years to tell them in just a few months. It means to make sure everything is buttoned up so that it will be as easy as possible for your family. It means to say your goodbyes.
I lived with that diagnosis all day. Later that evening I had a biopsy, where they stuck an endoscope down my throat, through my stomach and into my intestines, put a needle into my pancreas and got a few cells from the tumor. I was sedated, but my wife, who was there, told me that when they viewed the cells under a microscope the doctors started crying because it turned out to be a very rare form of pancreatic cancer that is curable with surgery. I had the surgery and I'm fine now.
This was the closest I've been to facing death, and I hope its the closest I get for a few more decades. Having lived through it, I can now say this to you with a bit more certainty than when death was a useful but purely intellectual concept:
No one wants to die. Even people who want to go to heaven don't want to die to get there. And yet death is the destination we all share. No one has ever escaped it. And that is as it should be, because Death is very likely the single best invention of Life. It is Life's change agent. It clears out the old to make way for the new. Right now the new is you, but someday not too long from now, you will gradually become the old and be cleared away. Sorry to be so dramatic, but it is quite true.
Your time is limited, so don't waste it living someone else's life. Don't be trapped by dogma — which is living with the results of other people's thinking. Don't let the noise of others' opinions drown out your own inner voice. And most important, have the courage to follow your heart and intuition. They somehow already know what you truly want to become. Everything else is secondary.
When I was young, there was an amazing publication called The Whole Earth Catalog, which was one of the bibles of my generation. It was created by a fellow named Stewart Brand not far from here in Menlo Park, and he brought it to life with his poetic touch. This was in the late 1960's, before personal computers and desktop publishing, so it was all made with typewriters, scissors, and polaroid cameras. It was sort of like Google in paperback form, 35 years before Google came along: it was idealistic, and overflowing with neat tools and great notions.
Stewart and his team put out several issues of The Whole Earth Catalog, and then when it had run its course, they put out a final issue. It was the mid-1970s, and I was your age. On the back cover of their final issue was a photograph of an early morning country road, the kind you might find yourself hitchhiking on if you were so adventurous. Beneath it were the words: "Stay Hungry. Stay Foolish." It was their farewell message as they signed off. Stay Hungry. Stay Foolish. And I have always wished that for myself. And now, as you graduate to begin anew, I wish that for you.
Stay Hungry. Stay Foolish.
Thank you all very much.











16.2.10

Chuyện ăn chơi đời lính buồn vui

Hồi đó đi Sư 9 ở Đồng Dù, Củ chi thì phải ^.^ Lúc mới vào, phải đi chích ngừa, mà bọn nó bảo là ngừa bách bệnh, thì cũng đứng xếp hàng, vạch tay áo ra đưa cánh tay ra cho nó chích (Quân y thực tập, binh nhất hơn mình 1 gạch) Tiên sư, các bác bảo thằng nào chích nhanh hơn nó, tớ ko tin, nó chụp ống chích với tần suất 3s/1 phát . Đâm, kéo, thả rất dịu dàng, tội mấy thằng mà thuốc ko vào thịt kịp, nó sưng lên bầm tím, mà tớ là trong số đó, có thằng kia rất to con, đek biết quân y nó chích sao, gãy kim, té vật ra xỉu ...

Chuyện ăn chơi đời lính  buồn vui

--------------------------------------------------
Rồi cái màn dậy sớm và ngủ sớm, 5h dậy. 9h lên giường
Chúng mình ở tp làm gì mà có vụ như ngủ như gà thế kia ... thế là lôi bánh kẹo, đồ ăn ra lúc mà đi phụ huynh đem cho ấy. Có nhiều ông đem cái balô ra, tôi dám cá rằng bỏ đói nó với cái ba lô ấy cả tháng cũng ko đói... chóp chép mãi rồi ngủ cũng gần 12h. Sáng sớm mấy ông sĩ quan kéo dậy lúc 4h30 (mịa. chỉ cách gấp nội vụ - chăn màn, chiếu gối đấy các bác - chúng tớ ngủ nướng mà, thế mà chúng nó kéo sạch chiếu gối ra rồi quát lên ...... Đ. mịa, quân đội đek phải ở nhà, chúng mày dậy mau... rồi chúng tớ gấp theo chúng nó và ra tập thể dục với áo thun 3 lỗ và quần dài. Lạnh bỏ mẹ, lạnh teo cả chym...

------------------------------------------------
Cái chuyện ăn uống là bi hài nhất trong cái quân đội của VN này, đến giờ ăn đánh kẻng, cả đám được mấy ông tiểu đội trưởng dắt xuống nhà ăn, xuống đến nơi, 1 tay cầm chén, 1 tay cầm đũa, nhìn ăn mày đek chịu được
nhìn vào cái bàn đồ ăn cho 10 thằng ... Cái j thế này? 1 cái nồi cơm với gạo sống, 1 cái đĩa thịt mà tỉ lệ 90/10 trong đó 9 miếng mỡ, 1 miếng thịt. Alê hấp, căng tin thẳng tiến, vào đến nơi, mua đĩa cơm sườn giá 15.000đ/1 đĩa, nhìn cái đĩa nhiều thằng hất hàm bảo: Chủ quán có cái nào sang hơn ko ? Chủ quán nhìn thằng ấy bảo: "Đek có, đek ăn thì biến" (sau này biết đúng là chỉ có 1 cai canteen trong cái trung đoàn này... hèn chi nó làm trùm, mà lính mà đòi ăn sang thì chết mịa sớm nữa - sau này mới biết - thôi thì mình cũng nuốt, chơi thêm chai nước ngọt nữa..)


-------------------------------------------
Rồi cuộc sống quân đội bắt đầu với các món ăn chơi... học từ sáng đến chiều, hôm nào về sớm thì tăng gia (chơi game nông trại các bác à)

Và tắm rửa rồi ăn chiều lúc 5h30, sau đó là sinh hoạt với đồng chí mỏ nhôm (mỏ nhôm là thế này, đồng chí ấy là cán bộ phó đại đội trưởng chính trị, trong ban cán bộ phân ra 2 loại: quân sự và chính trị, và chính trị thì nói nhiều, chính đồng chí ấy tâm sự mình bảo rằng có lúc thực tập và học ở HN thì có bài học thực tập nói liên tục 8h/1 ngày, ko ngưng nghỉ, chỉ uống nước thôi, thì mới pass được và qualified là cán bộ chính trị, cái mồm đồng chí ấy phải bằng nhôm thì mới dẻo dai được) mà đồng chí ấy nói cái gì mà tớ 18 tháng nghe mà ko hiểu gì cả


---------------------------------------------
Cái vụ tăng gia đấy, bắt đầu cuộc đời nông dân các bác ạ, trưa, sáng , chiều rảnh mà ko học là đi cuốc đất, và bắt đầu bi thảm khi 1 ngày chúng nó bảo đám tớ đi lấy phân đi bón cây cải ... tớ bảo phân ở đâu, chúng nó dắt tớ ra thẳng wc ... mà wc này là nổi , tức là ko có hầm cầu ở dưới

---------------- CHỈ ĐỊNH: bác nào đang ăn thì đi ngay ra ngoài, ko đọc tiếp ----------------------

Thế là các bác ợ, chúng tớ phải xúc cái đống mà chúng tớ thải ra hằng ngày, dầu gió được trưng dụng, khẩu trang.... but sau này tớ công nhận rằng đéo có cái thứ mùi nào mà kinh khủng bằng mùi của cái đống phân của người.... thế là tay đeo bao ny lông, ôi vãi mẹ, có thằng kia làm ăn kiểu gì nó xúc 1 phát mạnh tay văng mẹ lên thằng kia, văng vào mặt.... thằng ấy ói tới mật xanh ... tớ chỉ là thẳng đứng dòm but gió thổi vào mặt, tớ muốn xỉu.... và cái đống ấy dọn tới cái hố và ủ thành cái món lỏng lỏng màu nâu nâu vàng vàng xanh xanh để tưới lên cải này, đậu đũa này, rau này..... để chúng tớ thu hoạch sau này đem lên cái bàn ăn và măm măm.....


-----------------------
Cái vụ hốt phân bò ấy, tớ cũng đi theo chơi cho vui, các bác biết ko? ngày ấy, chúng nó cũng đểu lắm cơ, thủ thỉ với bọn mình rằng: các em lâu ngày quá, ko ra chơi, anh muốn cho mấy chú ra ngoài, ko đi bộ đâu nhé. Có xe đưa rước đàng hoàng (xe tải ....) thế là chúng tớ ham vui đi, lên xe ra khỏi cổng thật là 1 cảm giác thật tự do hạnh phúc, như chim trời tung cánh vậy..

Chạy 1 hồi rồi đến 1 cái trang trại nuôi bò... và nhìn cái thảm cảnh phân bò .... nhìn chúng nó trả giá mua phân mà chúng tớ cười ra nước mắt... " Anh giảm giá tí nhé, phân bò kì này lỏng quá, chả được nhiêu... anh giảm giá tí..." thằng kia phán phân để lâu nó thế chứ muốn rắn thì vào trong...." bọn tớ khóc ko thành tiếng, cười ko ra hơi... thế là vào xúc, (cái mùi của tụi bò này, công nhận là khá nhất trong các loại phân, với lại có nguyên tắc ngửi hoài riết ko ngửi mùi được nữa...

Thế là lúc đầu cũng nhẹ nhàng, né tránh nó văng vào người, nhưng xong rồi thì chơi tay, rồi dính cũng kệ mịa.... và khi lên xe trở về, các bác biết ko ... chúng tớ đã chơi trò chọi tuyết..... lý do là.. lúc ấy xe đầy phân rồi.. đứng lên nó nhũn xuống và có thằng té, thằng này kéo thằng kia... và thằng nào ko dính thì bi chúng tớ vo phân lại và chọi vào.... lạy hồn... có thằng dính vào miệng thì phải tớ được đại đội trưởng bảo kê nên dính 1 tẹo... nhưng về tới nơi thì chả thằng nào dám đứng gần trong 10m cả... chúng nó bảo đám tớ thối quá... Thề là tớ ko ngửi được gì.hahaha ôi cái thảm cảnh ấy nó cười ra nước mắt các bác ạ


--------------------------------------------
Cái chuyện lãnh lương hay còn gọi là lãnh trợ cấp.... lúc đầu nghe chúng tớ được hưởng mức lương căn bản của nhà nước theo hạn ngạch, mình nghe khoái lắm... coi ra cũng được 500k hơn/1ng/1tháng mà .. but lúc kí nhận tiền...nhìn có nhầm ko ??? còn 80k + và sẽ lãnh vậy lãnh luôn trừ khi được thăng quân hàm.... nhìn cái bảng nó trừ tiền.... choáng... các bác biết ko, nó trừ tiền ăn, tiền uống, tiền mùng, chăn, chiếu gối, tức là hoàn toàn chúng ta ko free !!! nothing free !!! thế là ấm ức toàn tập.... bắt đầu lâm vào cảnh thiếu nợ... và ăn thiếu canteen.... và chúng tớ bắt đầu thành con nợ của xã hội khi xin tiền và mượn tiền liên tục, ăn mày của quốc gia khi thấy bất cứ gì cũng ngon miễn là ko phải đồ ăn của lính... cứ người nhà đem đồ an lên thì share, còn ko quay qua quay lại thì của riêng thành của chung

---------------------------------------------
Toàn nam với nam ở ko mà.... cứ đến CN, gái gú nó lên thăm , các anh em nhà ta cứ tranh thủ.... lúc ấy trại lính thành camping, các bác nghĩ ban đầu nó nghiêm túc bao nhiêu thì Chủ Nhật nó messing bấy nhiêu, nào là căng võng, nào là ôm ấp, hú hí, rồi lại còn thịt quay, bánh kem, heo sữa.... tội nghiệp nhất là các đồng chí ở xa, ko có nhà lên thăm, đành chờ chiều về vui vẻ với các anh em... Đêm gác, 1 ca 2 tiếng, gái Củ chi nó mò vào tận phòng, thằng gác giả điên gặp thằng muốn lại nhiệt tình, thế là bóng đêm tội ác, mà phải con nào nó đẹp mình cũng ko nói, toàn là ma sống, mà tớ lộn con ma với con ma người 2 lần nhé. Đang đêm gác, 1 tiếng hú thất thanh khủng khiếp vang lên trong phòng, chúng tớ bật đầu dậy, thấy thằng tiểu đội trưởng nó xanh mặt: hỏi sao, bảo nó gặp con ma mặt xanh, áo trắng loàng nhoàng bước qua mặt nhìn nó, cực kì ghê.... tớ hơi ớn.... chúng nó tắt đèn ngủ tiếp, và tớ đang gác, đang phê phê thì có cái mùi... rất lạ.... đíu mịa.. đằng sau ớn lạnh.... mở mắt to và quay lại.... ối má, dm MAAAA !!! ..sẵn cây ba trắc trên tay, tớ đek la tiếng nào, phang luôn, bụng bảo dạ: thôi tớ đi đây, các cậu ở lại mạnh khỏe... chết thì chết đứng đek chết nằm....móa phan nghe cái bộp... vào vai... nó chỉ ứ ứ trong miệng. lấy chân tính đạp tiếp mà nghe nó nói nhỏ: Em đây anh, em vào chiều các anh mà, tha em đi (nó tưởng tớ là vệ binh...) em cho miễn phí nhà.... ôi Dis, biến , biến ngay, nó chạy thục mạng các bác ạ...

Và 1 lần nữa sau lần đó, tớ gặp thật... mình cũng lại tưởng là con khốn nạn nào đấy mò vào phòng. Lúc ấy có cái sào đồ phơi sau nhà, ao thun trắng toát ra phơi 1 tràng dài, tớ đang đứng phịa phịa với thằng gác (thằng này trước khi phịa, cũng xem mình bị đập, đang đứng thì vổ vai sau lưng, mà nó đen thui, đúng hàm răng trắng nhách..) lúc ấy thấy sau lưng có 1 cái bóng trắng lướt qua nhanh lắm, tớ liên tưởng con mẹ kia... rồi lại cười cười nói... tí ra đứng đái... lạy chúa nó đứng trên vách tường (kể lại vẫn lạnh...) mà ko có chân...phiêu diêu và tóc phủ hết mặt.... tớ đứng hình và nó di chuyển dọc hành lanh, và tới đúng giường thằng đội trưởng bữa la thất thanh ấy và..... AAAAAAAAAAAAAAAA đíu mịa, thằng ấy nó la cả trung đoàn tưởng bảo động cấp 1, đèn bật sáng khắp nơi.... rồi lại hỏi thăm nó lại kể... tớ thấy và biết đúng rồi..... sau này hỏi thằng ấy tại sao mày gặp ma hoài thế...nó bảo là nó yếu bóng vía nhất và thường xuyên hay gặp... lúc sau thấy nó đeo bùa mới đỡ la lối om sòm....


---------------------------------------------------------
Tớ là người biết nhiều và rất rảnh vì tớ là cò sỹ quan (trợ lý liên lạc cho oai), nhiệm vụ chính của tớ là nấu ăn và viết giáo án... sáng sớm xuống bếp lấy thịt.... và tớ biết bọn nấu ăn cứ cuối tuần là ăn heo sữa non.... chúng nó chia tớ ít, bọn ấy cũng đểu... heo con ấy chúng nó đập đầu xong đem lên tiểu đoàn trưởng khai là té hố chấn thương sọ não chết... và có 1 lần... cứ tuần nào cũng ăn mà... ông điên tiết bảo cái hố nào mà cứ chết heo hoài thế..cúng đi... chúng nó lén lút bảo nhau đào 1 cái hố sâu chừng 2m (siêng thật) và để cục đá ở dưới... thế là ra kiểm tra...ông gật gù.. bảo uh, sâu thế té chấn thương sọ não cũng đúng..rồi ổng quát lên.. dm chúng mày ko biết lấp à.... cả đám dạ dạ.... but tuần sau có món mới... heo con chết đuối... giời ạ... tớ nói các bác nghe... dí con heo con là ca 1 vấn đề.... cả đám 5 thằng dí phê đít mới bắt nó được, bắt xong đem con ta ngâm nước rồi trình báo chết đuối.... cơ mà, thịt heo con chết kiểu nào cũng ngon lắm các bác ạ... dòn rụm... nhai luôn cả xương cơ mà

Cái món kế tiếp là *ồn heo.... xin thưa chính xác là cái từ các bác nghĩ trong đầu.... chế biến rất cựcứt. làm sạch lông, làm từ sáp, tách lông bằng bản chải, keo, các loại, sau đó chế nước muối, iot, và các chât tẩy rửa các loại... sau đó thái nhỏ và kho lên...rất ngon, ăn sựt sựt, ngọt ngọt, mặn mặn...nó ứa ra từ trong thịt đấy.. món *ồn heo ấy phải cả mấy tháng mới ăn 1 lần... vì chỉ có con heo nái nó mới có, và trọng lượng phải trăm ký, trải qua mấy chục lần giao hợp và sinh sản mới ngon... và khó nhất là lý do chết các bác ạ... chấn thương hay chết đuối với con đỹ heo nái này ko dễ , nó như con hà mã mà .. nên chỉ khi nào tự nhiên chết mới có món đó thôi !


--------------------------------------------------------------
Về mấy cái vụ tạo tạo phản trong army này thì nhiều cái hài đek chịu được. Làm quân lính đâu được nửa năm thì bắt đầu cái trò trốn ra ngoài uống cafe và chơi xếp hình. Có cái hào khoảng 4m, có lúc nó cạn nước tới mắt cá, có lúc nó tới ngực, kinh 1 chuyện là có khúc nó có đỉa, khúc không có, lục bình với rau muống đầy... và có đám vệ binh nữa... chúng nó như hung thần lúc ẩn, lúc hiện vậy, nhưng mà đã học lăn lê bò trườn thì ngại gì khó khăn, thế là cả đám rủ nhau trốn... chia ra 2 cánh sau đó hẹn tập trung quán cafe đối diện, thực tập đúng bài đội hình chiến thuật phân tán nhỏ lẻ đánh đặc công nhá... vừa ra tới bờ kênh, bỗng nghe bên kia có tiếng la: "Có thằng trốn, đứng lại.... "

Teo rồi, mình ko tham gia cánh kia, may quá.... bên nay đám tớ vì tiếng gọi của tự do, băng qua luôn, nước tới eo.... qua bên kia, thay quần... Thề với các bác chúng tớ cởi quần tự nhiên giữa đám dân cư, mà lúc ấy cũng đêm rồi, ko sao cả.... tớ thấy.... lúc ấy tớ thấy 1 con gì dài dài ngay bắp chuối... điếng hồn... dis mịa. "Dính đỉa rồi", tớ la ý ối, đám nó kéo lại và ngồi rút ra, máu chảy tè le cả, nhưng của con đỉa, ko phải máu của tớ... ôi cảm giác kinh hãi...

Lúc ấy tớ đang ngồi nhá.. ngước mặt dòm lên đúng tầm mắt ngay cái cái thằng kia... lúc ấy cả đám đang thay đồ mà, tớ thấy nó đứng hình...ôi mẹ... đỉa bám vào xung quanh trym nó chắc phải 4 -5 con... ôi nó phình cực lẹ.... thằng ấy ko la được tiếng nào, bọn tớ chạy tới ngồi rút ra... máu chảy tè le... nó chỉ nói 1 câu cuối cùng là: "tao có thể sinh con được nữa ko..." mà cảnh ấy nó hài và rùng rợn nhất trần đời... máu nó chảy ròng ròng... mà nó cứ khóc và ôm chym... ôi cái sự ăn chơi......


1 lần cũng thế, vượt kênh, đéo hiểu thế nào lũ vệ binh nó đứng canh bên kia, ko đứng bên này nữa, mà cũng đek bắt lúc qua nữa, mà chúng nó xuất hiện đúng lúc bọn tớ thay quần...haha thằng cu kia có kịp kéo quần đâu, bỏ chạy với cái underwear, tục ko chịu được, thế là đám vệ binh gom quần bỏ về... nó nửa khóc, nửa cười ... thế là ngồi trong bụi rậm, đợi bọn tớ ra chợ mua quần... lúc ấy mấy con bán cafe xung quanh cứ rú sung sướng như được tiền vậy...

---------------------------------------------------------------
Nói về nhậu chiến sỹ VN này ko thua quân nước nào cả, tớ ko biết nhậu nhưng làm mồi nhậu thì ko thua, (ko làm được thì sỹ quan nó la như con nó vậy). Nhưng vui cái là, khi chưa nhậu chúng tớ là đồng chí, mà nhậu vào rồi chúng tớ và sỹ quan coi nhau như con vậy... Sỹ quan nhậu xong, đứa đi ngủ, đứa thì ra sinh hoạt (mà nó nói như cái máy, nói đúng 1 đoạn tới lui, còn hơn bật băng học tiếng anh nữa) còn ko thì các bác ấy đau đầu ko ngủ được thì tập báo động (thật là 3D) cứ hoét hoét vài lần trong đêm, bắt chúng tớ ra xếp hàng rồi lại giải tán...

Còn quân lính nhậu thì thật hãi hùng, tớ nhớ 1 lần, thằng tiểu đội trưởng nó nhậu xong, lè nhè lên phòng sỹ quan (đéo mịa, thằng này bản lĩnh các bác à, nhậu xong dân tình nó trốn hết, thằng này lên kiếm sỹ quan nói chuyện...) thằng sỹ quan quân sự sau khi nghe kể lể táng bạt tay 1 phát nháng lửa... thằng lính lui ra, lầm bầm, xong tớ với thằng sỹ quan đi tắm (tắm ở quân đội là tắm công cộng với cái bồn nước tập thể) lúc ấy khoảng 6h rồi, còn tớ với thằng sỹ quan tắm, đang tán phét, tớ thấy thằng lính hồi nãy đi tới, mặt đầy sát khí, tớ lại đứng trước sỹ quan nữa, vửa thấy nó vung tay lên, đéo mịa, CLGT này? nguyên 1 con mã tấu phang thẳng vào đầu sỹ quan, tớ đứng trước, lách qua 1 bên, thằng sỹ quan lui về, 1 phat tóe lửa ngay thành bồn nước, lúc ấy tớ sợ teo các bác ạ, phi mẹ vào bồn nước (thú thật nhảy vào cũng xón ra 1 ít...) thằng sỹ quan dân lục quân mà, nó chờ chém nhát thứ 2 hụt tiếp, bay vào bẻ tay và quật ngã nó xuổng sau đó trói nó lại bằng cái áo (ôi thần tượng của đời em lúc ấy ^.^) sau đó giải vào nhà, tớ lao ngay ra ngoai mặc đồ....

Lúc sau đấy có vài anh em vào tắm... múc nước trong cái bể ấy, ngửa đầu xối vào mặt - tớ nhớ lại cái cảnh xón ra ngoài trong bồn - im lặng ko nói câu nào nữa (ngu mà nói ra, nó bắt xúc cái bồn tắm tập thể thì ngu toàn tập....) Rồi bác lính ấy bị giam đúng 1 tháng trong lao... Ôi tớ vẫn còn khâm phục anh ấy đây này... Rượu có thể làm tất cả nhở....


----------------------------------------------------------
Trong cái trại tớ có 1 cái trại tập bắn đạn thật, ngày mà chúng tớ vác súng ra ngoài thi bắn bia.. ôi cái trường tập bắn rộng mênh mông, hùng vĩ lắm.... chúng tớ nằm bắn và cách đó khoảng 500 - 800m gì đó là cái vách đất cao chừng 50 - 100m gì đó, và cái bia để trên đó... lúc mà tớ nheo mắt lại thấy cái bia trùng với cái đầu ruồi..... mịa nhắm kiểu gì nữa.... lúc ấy có thằng bạn tớ lên bắn trước, thằng này nó bị quáng gà mà, tớ bảo thôi thì bắn hú họa ko chết thằng nào là được rồi.... nó phang 1 phát PAANG , tớ thấy bốc khói trên cái cây (bia thì tuốt dưới đất...) phát thứ 2 cũng thế, phát thứ 3 thì rõ ràng thấy nòng súng nó chĩa lên trời (sau này tớ biết phát đấy làm bị thương con bò ngoài Củ chi - đền đâu mất 1t đấy -) Tớ bảo thôi rồi đại đội mình an phân thật rồi, quân ta bắn chym hay quá... tại vì đang thi đua mà....Ôi mà đíu mịa, thằng vệ binh báo bia nói : 9 - 9 -10 , và cứ thế 8 -9 - 10, 10 -10 -9, v..v.... tới phiên tớ bắn: cam đoan các bác, tớ kiểm chứng thế nào, tớ phang đủ 3 phát vào cái nhà vệ binh đấy (cách bia 100m) và..... 10 - 10 -10....ôi vãi lolz.... đại đội tớ hạng nhất huấn luyện ngắm AK các bác ạ.... (1 triệu được chi ra cho vệ binh báo bia sau này) hahahahaah

-------------------------------------------------
Về cái vụ tăng gia thì thằng anh họ em nó đi xong về nó kể nghe mà cười chảy cả nước mắt. Số là thế này: " Đến kỳ cuối tháng đội của lão ấy được giao chỉ tiêu là 1 ngày phải hốt bao nhiêu kg phân để tăng gia, ngày nào hốt ko đủ thì đêm đó ra canh mà hốt cho đủ, và ko chỉ đội lão ấy mà 3-4 đội khác trong trại cũng thế. Mà sức người thì có hạng, có ngần ấy thằng mà chỉ tiêu được giao thiếu điều gấp 3 lần số lượng các anh ấy có thể sản xuất, thế là lần đầu tiên trong đời lão anh họ em mới thấy có chuyện cướp phân, mà ở đây là cướp tại chỗ luôn ấy.

Các bác cứ tưởng tượng cái cảnh các bác đang ở trên và đang "thả hồn vào gió" thì ở dưới 3-4 bố trẻ đứng chờ lấp ló vời ngần ấy xẻng và xúc với ánh mắt đầy thèm muốn lẫn khao khát". Lão ấy còn kể cái chuyện tiểu đội lão có lần đi cướp được hơn 3 bao phân bò của bọn tiểu đội khác mà nghe y như phim 007 ấy,

-----------------------------------------------------
Chưa đi nghĩa vụ, nhưng cũng ăn tập 1 tháng QS rồi. Nói chung là sướng hơn các chú kể ở trên. Vs đa số bọn mình thì nhẹ nhàng nhưng với mấy cô cậu tiểu thư thì...

Cạnh giường mình có 1 thằng quý tử lười vô đối. Sáng dậy với nó là cực hình. 5h kẻng nó đéo dậy, hôm thì thoát hôm thì ông chỉ huy vào tận phòng cầm gậy vụt. Ăn sáng thì nó đéo ăn ở nhà ăn đâu, tàn ra ngoài làm 2 tô bún bò thôi hôm vào ông ấy điểm danh muộn lại ăn vài đạp nữa.

Hôm thì học chính trị nó buồn ngủ nên chuồn về phòng, vừa bật điện thoại nghe nhạc vừa ngủ, lúc dậy thì mất mẹ nó điện thoại rồi, mặt nó lúc đấy chuối lắm các bác ạ. Cuối buổi mới biết ông chỉ huy làm (thế mà lúc giảng bài mặt vẫn lạnh như tiền), làm cả lũ phen nháo nhác, thằng này nghi thằng nọ.

------------------------------------------------------
Đi bộ đội rất nà vui, khuyến cáo ae đi cho biết

Một lần bọn binh nhất được giao xuống phụ bếp nấu ăn bưng bê các thể loại, bọn tân binh lần đầu lóng ngóng quá chạy bở hơi tai mà vẫn không kịp cả trăm cái tàu há mồm. Cuối giờ tới lúc các cu ấy tụ tập lại ăn thì ...hết sạch, cơm khê cũng chẳng còn. Đói quá vác mỏ xuống nhà bếp lục lọi, rất kỳ diệu là vẫn còn sót lại 1 ít cơm cháy trong mấy cái nồi. Cả bọn ùa vào như heo, mà cái thứ ấy ngon thật, bẻ từng miếng ra chấm với nước tương hoặc nước xào thịt còn sót lại thì dất nà tuyệt.

Đang ngon mỏ thì chỉ huy xuống: Các anh làm gì đấy - Dạ....
Chỉ Huy: Ai cho các anh ăn cái này hả - Có biết đó là suất đặc biệt cho các chiến sĩ heo ko?
Cả bọn ngớ ra vì chỉ huy đùa chả vui gì cả, nhưng thật tệ là ông ấy đéo đùa.

Chiều lại người ta thấy có một lũ trẻ măng đi ra chuồng lợn đứng xếp hàng miệng luôn mồm đọc: Xin lỗi các đồng chí heo vì đã tranh mất phần ăn của các đồng chí, xin lỗi các đồng chí....

---------------------------------------------------------
Chuyện này được thằng em họ kể,hôm nằm ngủ với nó! nó mới về được tầm 3 tháng,giờ đang làm công nhà mình :

Nó kể hồi còn trong quân ngũ,phải đi hành quân hết từ tỉnh này sang tỉnh khác,núi này sang núi khác ! Trên vai thì khoác gạch để rèn luyện sức khỏe ! Đi nhiều thì đau chân,thi thoảng hành quân qua thị trấn nào đấy,gặp cửa hàng tạp hóa là tranh nhau lao vào ! Để mua gì các bác biết k ... mua "U GÂU" các bác ạ !

Mấy con mẹ bán hàng tưởng mấy thằng bộ đội tổ sư đùa,vác chổi ra chửi đuổi. Sau rồi giải thích mãi rằng thì là mà,hành quân núi xa,đường đá,toàn thâm tím chân cả,nên bác nào cũng thủ trong balô 1-2 bịch "4 ten" để .. đệm chân =)) ! Thành ra đường hành quân rải rác toàn u-gâu siêu lớn ! !

-----------------------------------------------------------
Điệp vụ cứt bò.

Sau 1 thời gian các bác bụng to ở trên phát động tháng thi đua tăng gia sản xuất trong hàng ngũ các chiến sĩ trẻ nhưng lại bắt buộc là phải tăng gia = phân người, từ đó làm cho trong toàn quân bắt đầu xuất hiện trường hợp "túng quá hóa liều" của anh em binh lính, cụ thể như 1 số tiểu đội lập trạm gác ngay tại hố của tiểu đội mình cả ngày lẫn đêm đề phòng "cướp giật" mà quên của nhiện vụ canh gác hoặc 1 số chiến sĩ cố tình trộm cơm tại nhà ăn để về ăn khuya nhằm có sức mà "sản xuất" tăng gia gây thất thoát quân lương.

Do đó các bác ở trên quyết định nới lỏng cho anh em dễ sống bằng cách giảm quota phân người cho các tiểu đội, nhưng bắt phải bù bằng phân bò nhằm đáp ứng chỉ tiêu cho tháng phát động "toàn quân tăng gia sản xuất".

Từ đấy phát sinh ra 1 thực tế còn nghiệt ngã hơn trước đây: Doanh trại có đúng 5 con bò cho lính nuôi mà bắt toàn doanh kiếm hơn 3 tấn phân, thế là lão anh em vì quá bất bình đã quát khi nghe thông báo "D.M mấy thằng hâm", kết cục là đêm đó anh được đặc cách đứng quạt muỗi cho các "đồng chí heo" .

Anh em trong trại bắt đầu lo sốt vó, "đêm quên ăn - ngày mất ngủ - tối bật dậy lạnh toát cả mồ hôi" vì deadline ngày càng gần mà bới cả cái doanh trại lên vẫn thiếu hơn cả tấn dù các chiến sĩ ta đã cố gắng sáng tạo bằng cách "cải tiến" phân người thành phân bò (cái cách cải tiến này nó hơi tởm nên em xin phép ko nêu ra ).

Thế nhưng "trong cái khó nó ló cái ngu", kế bên doanh trại quân đội là trại chăn nuôi của quân khu, đừng nói gì phân bò, phân ruồi cũng đủ đè chết cả doanh trại, thế nhưng bi kịch ở chỗ lính của 2 trại vốn đéo ưa nhau cho lắm nên 1 bịch cứt cũng đéo có chứ đừng nói gì đến cả tấn . Bị dồn đến bước đường cùng, thế là tiểu đội của thằng anh em lên kế hoạch sẽ bí mật tiếp cận và tước đoạt 3 bao phân bò bên ấy để hoành thành chỉ tiêu trên đề ra và đặt tên cho chiến dịch ấy là "Mật vụ cứt Bò".

Tối hôm ấy là đến phiên tiểu đội lão ấy trực, ngay khi đồng hồ điểm 12h đêm thì 3 thằng đang nằm trên giường đồng loạt bật dậy đi tè, lẻn ra khỏi cửa doanh trại với sự thông đồng của 2 thằng đang gác. Qua một hàng kẽm gai để tiếp cận đến tường của khu chăn nuôi, các anh áp dụng kỹ thuật mà nói nôm na là "thằng này đạp lên đầu thằng kia" để trèo qua tường rào cao hơn 2m.

Cũng hên là hôm ấy trại nuôi bò không có thằng nào canh gác. Thế là mỗi thằng 1 cái bao tải, 3 anh lao vào chuồng bò hốt lấy hốt để, chỉ 5 ph sau thì 3 bao phân, mỗi bao 50 cân đã căng tràn, lúc này bắt đầu có tiếng 1 anh xì xầm: "D.M, thế đek nào mà 3 thằng vác 3 bao tải cứt mà nhảy qua tường chắn bây giờ, đã thế vác cái bao to như cái nhà thì chui thế ch. nào qua được rào, còn lủi ra cửa chính để gác tụi nó thấy chắc cả lũ đi ăn cứt thay cơm quá". Thì ra các anh não khá nhẵn, nghĩ cách để vào nhưng đéo có tính đường rút nên mới ra cớ sự này .

Nhưng trời không tiệt đường người, may mắn cho các bố trẻ là bên phải chuồng bò là khu rừng tạp cung cấp củi cho toàn khu, nghiệt cái là phải băng ngang qua 1 cái chòi canh gần đấy thì mới lủi ra rừng được. Thế là lão anh em do kinh nghiệm xem phim chưởng 3 xu của Tàu vô cùng phong phú, quyết định áp dụng chiến thuật "Dương đông kích tây" thành phiên bản VN là "Chọi cứt bò đánh lạc hướng" nhằm thoát thân. Nghĩ là làm, mỗi anh thủ 1 quả cứt khô chọi thẳng vào mái tôn của tụi lính chăn nuôi gần đó, báo hại gác nó tưởng cái giống gì nó đập kẻng báo động toàn trại. Rồi lợi dụng tình hình rối ren, 3 anh hùng của chúng ta với 3 bao tải cứt bò phi thằng vào rừng rồi trèo đèo lội suối đánh 1 vòng lủi về trại của mình, về được đến nơi thì là gần 4h sáng, cất 3 túi cứt vào kho, các anh nằm thẳng cẳng ra ngủ bất chấp quần áo lẫn mặt mũi toàn cứt .

Chiến dịch thành công mỹ mãn và do tiểu đội anh là tiểu đội duy nhất hoàn thành chỉ tiêu nên được thưởng 5 ngày phép bất chấp lão C trưởng luôn miệng thắc mắc: "Thế chó nào mà chúng nó kiếm hơn tạ cứt từ 5 con bò chỉ trong 1 đêm nhỉ?" :-).

---------------------------------------------
Còn vụ này nữa: phải đi kiếm củi, muốn nhanh thì trèo lên cây đạp cành kiếm cho nhanh, có thằng tụt xuống thế đéo nào lại bị cành cây đâm vào súng gần lòi cả bi =) bệnh xá thì có 2 chị y tá trẻ, thế là 1 chị cầm cho 1 chị khâu

-----------------------------------------------
Bạn em đi Gia Định, tiểu đoàn 2 đóng ở chỗ nghĩa trang lính ngụy cũ ấy. Nó kể một chuyện mà không biết thật hay không. Một lần cả đám nhậu đêm, không mở đèn, rượu thì để trong chẩu bày giữa, mồi miếc xung quanh. Nhậu một lúc ngà ngà thì làm vỡ mất cái ca múc, kêu một thằng ra kiếm cái khác. Nó ra một lúc sau mang một cái gáo vào. cả đám nhậu tiếp rồi đi ngủ. Sáng ra, thấy giữa thau rượu đã cạn là cái ca múc nước tiểu, phân để tưới cây. Ói ra mật xanh mật vàng luôn.

Một thằng khác nữa cũng nghĩa vụ nhưng vào đặc công. Nó kể sếp của tụi nó có con nhỏ bị suyễn, nghe nói ăn mật mèo chữa được nên nhờ lính tìm mua một con lấy mật. Hôm sau lính đưa lên 1 túi mật, mang về thì lại không dùng được do đã bị vỡ. Chỉ huy nhờ tìm cái khác, lính lại đưa lên ngay, chỉ huy ngạc nhiên "mèo đâu mà sẵn vậy, cấm bắt mèo của dân đấy" "Dạ không, mèo này đi lạc vào đơn vị ạ". Chỉ huy ngạc nhiên lắm, sao chó mèo đi đâu không đi mà lạc vào đơn vị hoài.

Mãi sau theo dõi mới phát hiện, lính áp dụng bài học, lỉnh ra ngoài tóm mèo, chó rồi ném vào doanh trại, ở trong này lính danh chính ngôn thuận "này, chó mèo lạc nhé" thế là thịt. Đơn vị đóng gần một kho container, ở đó có chó berger. Thế mà lính đặc công mò qua, hạ gục chó một cách êm thấm, vác qua thả vào doanh trại sau đó... Có điều chê berger không ngon.

Rồi còn có màn lính đặc công ra quán, đánh nhau với dân. Về chỉ huy phạt giam 1 tuần xong hỏi "thế thắng hay thua".Thắng thì thôi, thua thì thêm 1 tuần nữa "đặc công mà đánh nhau thua à, Phạt!."
Các bạn đi lính thường thấy thế đã cực. Trinh sát, đặc công còn kinh hơn. Bốc phân xi nhê gì, ngân mình trong phân 12g đồng hồ đến nỗi thấy phân cũng thơm thơm Không tập thì chả lẽ sau này bò vào căn cứ địch trúng hố xí bèn bịt mũi chạy! Bạn mình nói tập riết mới phát hiện so với bùn thì cứt chả là gì, cứt chỉ thối một lúc đầu chứ bùn sục vào rồi nó bốc mùi còn kinh hơn cứt.


nguồn :http://vozforums.com/showthread.php?t=728120


Không cười không được

14.2.10

Khi nào là thời điểm tốt nhất để thành lập công ty


hi nào là thời điểm tốt nhất để thành lập công ty, hoặc cần những yếu tố gì để có thể đảm bảo kinh doanh sẽ thành công.
Xin trả lời ngay là tui cũng không biết và không dám nói cái nào kinh doanh thì sẽ bảo đảm thành công (nếu biết chắc thì tui làm rồi :-D ) do đó tui không dám làm thầy dùi xúi dại. Có một điểm tui nghĩ là tui trả lời được phần nào, đó là khi nào thì thích hợp để mở công ty hoặc đâu là những yếu tố cần có khi quyết định mở công ty. Do đó bài này tui viết thêm tí về cái quan trọng này.

decor

Khi quyết định thành lập công ty nghĩa là ta quyết định tự làm chủ, tự kinh doanh, tự định đoạt đời mình… Đó là câu trả lời thường nhận được của đại đa số các “giám đốc” vừa thành lập công ty, nhưng sâu xa hơn mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Sau khi vắt óc, tui chủ quan chia ra thành những nhóm sau:

  1. Nhóm thành lập công ty theo kiểu điếc không sợ súng, quá nhiều nhiệt huyết, quá nhiều mơ ước sẽ trở thành một Steve Jobs hay Bill Gates (nhưng lại thiếu kinh nghiệm).
  2. Nhóm thích có danh thiếp ghi là Giám Đốc nhưng nộp đơn vô vị trí này mãi không ai thuê nên quyết định thành lập công ty riêng để tự làm Giám Đốc.
  3. Nhóm thành lập công ty vì đã có sẵn đầu ra, có khách hàng, có dự án, họ mở công ty vì cần một tư cách pháp nhân của công ty để tiện làm việc.
  4. Nhóm thành lập công ty với hy vọng sẽ trở nên giàu có (nhóm này khác nhóm 3 là chưa biết sẽ làm gì để giàu, chỉ đơn giản nghĩ là làm giám đốc thì sẽ giàu).
  5. Nhóm đam mê kinh doanh, thích công việc kinh doanh, điều hành quản lý và có năng lực thực sự những việc đó.
  6. Nhóm nhìn ra được một cơ hội kinh doanh nào đó, có niềm tin là nó có thể kinh doanh và mang lại lợi nhuận và toàn tâm toàn ý muốn biến ý tưởng đó thành hiện thực.
Trong những nhóm trên, ta hãy cùng lướt qua nhóm nào nên thành lập công ty để ra làm riêng.
Nhóm 1: Nhiều người thường khuyên nhóm này không nên thành lập công ty, nhưng theo tui, nếu họ quá nhiều nhiệt huyết, quá nhiều đam mê thì tui nghĩ cũng nên lập công ty cho biết, 90% chúng ta sẽ gặt hái được một cái rất giá trị đó là… thất bại. Đừng nghĩ tôi châm biếm, vì thất bại xét theo một nghĩa nào đó rất có ích cho sức khỏe, nó giúp chúng ta về sau bớt điếc và bắt đầu biết sợ súng. 10% còn lại là bi kịch, đó là lỡ xui mà nhóm này thành công ngay từ những dự án đầu thì sẽ rất bi kịch, họ sẽ bắt đầu thăng hoa lên tầm mức hoang tưởng, nghĩ mình đang trên đường thành thiên tài bất khả chiến bại và từ đó sẽ dẫn họ đến những vấn đề trầm trọng hơn. Lúc này bệnh sẽ khó chữa hơn bình thường.
Nhóm 2: Nhóm này là nhóm không nên thành lập công ty nhất. Tuy nhiên, nếu quá thích cái danh thiếp và có dư chút đỉnh tiền (để thủ tục thành lập công ty, khoảng 5 triệu hoặc trên dưới đôi chút) + có một khoảng thu ổn định nào đó (để trả cho kế toán báo cáo thuế hàng tháng – đừng lo, báo cáo này thường không phức tạp vì tình hình kinh doanh đa phần là tất cả bằng không, không chi không thu). Và sau đó thật tuyệt vời!!! Bạn đã là Giám Đốc! Xin chúc mừng!
Nhóm 3 nên mở công ty, Bill Gates cũng thành lập Microsoft theo kiểu này (nhưng nhớ là Bill Gates không phải người thường). Nhóm này, khi mở công ty họ sẽ kinh doanh có lãi thời gian đầu, thậm chí có thể giàu… Nhưng trừ khi họ thật sự yêu công việc đó, giữ vững được đam mê, giữ vững được chất lượng dịch vụ/sản phẩm để có thể tiếp tục dự án hoặc công việc đang làm. Còn đa phần sau khi xong/hết dự án, công ty cũng sẽ đến giai đoạn khó khăn là không biết làm gì tiếp theo hoặc giải thể. Tóm lại là nhóm này có khả năng thu được lợi nhuận cao, nhưng để biến nó thành thành công lớn và mang tính lâu dài thì ta cần phải thêm nhiều yếu tố nữa.
Nhóm 4 – thích giàu :X Nhóm này nên mua vé số, đánh đề, cờ cá ngựa, cờ tướng, cờ vua gì đó… hoặc lấy chồng giàu (nếu là nữ và có nhan sắc) hoặc làm gì đó cũng được nhưng đừng mở công ty. Vì đa phần trường hợp cả một thời gian dài ban đầu bạn sẽ sống vô cùng khó khăn, tất cả vốn liến, nhà cửa, xe cộ… đều dồn vào công ty. Tiền lương nhân viên, chi phí hoạt động, văn phòng và hàng tỉ chi phí khác, tháng nào kết toán huề vốn hoặc dư ra được chút đỉnh là mừng hết lớn, và cái khoản dư ra chút đỉnh này thường chẳng thấm vào đâu nếu chúng ta đi làm thuê.
Nhóm 5 nghe có vẻ rất thích hợp để mở công ty riêng, nhưng cũng không nên. Vì nhóm này chỉ thích kinh doanh và kinh doanh giỏi. Nhóm này nên tiếp tục đi làm thuê vì đi làm thuê vẫn được thỏa mãn máu kinh doanh, quản lý của mình, được ở trong những môi trường chuyên nghiệp (giúp cho khả năng của mình ngày càng tốt hơn), được làm những dự án lớn, được tiếp xúc với những khách hàng tầm cỡ, được thu nhập ổn định… Nói chung là đi làm thuê thì nhóm này có tất cả những gì mà họ cần, thế hà cớ gì phải sân si? Đó là lý do tui vẫn đi làm thuê (tui giống nhóm này ở chỗ đang đi làm quản lý thuê, còn giỏi hay không thì phải đợi TGĐ của tui đánh giá).
Nhóm 6 nghe có vẻ như là nhóm thích hợp nhất để mở công ty. Nhóm này có tầm nhìn, có sự nhạy bén, có chuyên môn, có một ước mơ cháy bỏng về kinh doanh và khẳng định mình. Nhưng nhóm này vẫn chỉ mới có điều kiện cần chứ chưa có điều kiện đủ. Nhóm này nếu nhìn ra được mọi thứ nhưng không có khả năng biến những cái tầm nhìn ấy thành hiện thực (tố chất của nhóm 5) thì ngoại trừ trường hợp bỏ tiền về thuê nhóm (5) làm việc cho mình, còn không thì cũng rất khó thành công.
Đọc đến đây bạn sẽ hỏi: Này, cái nào cũng không, vậy khi nào thì mới đủ điều kiện để thành lập công ty?
Câu trả lời là khi có đủ tất cả những yếu tố trên (trừ cái số 2, cái đó không quan trọng).
Nghe có vẻ ba phải nhưng thật ra điều đó chính xác. Khi bạn thấy được một hướng kinh doanh mà bạn tin là sẽ hiệu quả (6), bạn có năng lực về quản lý, đam mê kinh doanh (5) bạn có một đầu ra căn bản ban đầu (3), bạn có ước mơ làm giàu chính đáng, tạo công ăn việc làm cho mình và những xung quanh (4), bạn có thật nhiều đam mê (với kinh doanh và với lĩnh vực mà mình kinh doanh) và bạn cũng có một chút máu liều (1). Khi tất cả những câu trả lời cho các câu hỏi trên đều là thì đó là thời điểm chúng ta sẵn sàng cho việc bắt đầu một doanh nghiệp riêng của mình.
Và hãy luôn luôn chuẩn bị tinh thần rằng đây không phải là con đường nhàn hạ, bạn sẽ cày mười mấy tiếng mỗi ngày, lảo đảo bước ra khỏi công ty bạn sẽ đi ăn vất vưởng đâu đó, trong lúc ăn bạn vẫn tiếp tục suy nghĩ về những việc còn dang dở, về nhà bạn tiếp tục làm việc và bạn đi ngủ với giấc ngủ chập chờn với những vấn đề về chi phí, khách hàng, dự án… Tất cả những điều đó để đổi lấy một thu nhập rẻ bèo hàng tháng (thường là thấp hơn nhiều so với khi ta làm tất cả những việc đó lúc đi làm thuê), tệ hơn bạn có thể chẳng có đồng thu nhập nào hoặc thậm chí phải vay mượn để bù vào chi phí.

Thế chúng ta được gì khi thành lập công ty?

Tất cả những cái “bị” bên trên cũng chính là cái chúng ta “được” và nếu chúng ta may mắn đứng về phía % những công ty vượt qua được thời gian khó khăn ban đầu, thì sẽ đến một ngày nào đó chúng ta xây dựng được một doanh nghiệp ổn định, thu nhập chúng ta dần cao lên, công việc chúng ta dần đi vào quỹ đạo. Và khi về già chúng ta tự hào kể với con cháu rằng chúng ta đã dám tách ra khỏi đám đông để bước đi con đường chông gai.
Đơn giản chỉ có thế, chúng ta sẽ mất rất nhiều để được những cái giản dị như vậy. Giàu có, danh vọng vẫn là những khái niệm không nên nằm trong kế hoạch của những cái “được”. Vì vậy một lần nữa, các bạn nhóm (2) thích danh thiếp: đừng thành lập công ty. Hoặc nếu có thì nhớ xác định rõ ràng: chi phí 5 triệu nhờ dịch vụ thành lập công ty + mỗi tháng một ít tiền để thuê kế toán + mỗi năm ít tiền để đóng vài loại thuế (nhớ đừng bán hóa đơn, cái đó phạm pháp). Các bạn nhóm (3) thích giàu: nên mua vé số hoặc lấy chồng (phải đẹp, nếu không đẹp thì cũng đừng tuyệt vọng, vẫn còn cơ hội lấy chồng nước ngoài vì đôi khi quan điểm thẩm mỹ của bọn Tây rất khác).
PS: Nếu bạn thắc mắc thế tui là kiểu gì: Tui có thời từng ở nhóm 1 (nhóm điếc không sợ súng) và thật may mắn và hạnh phúc cho tui, tui được thất bại. Thất bại đó giúp tui bây giờ biết sợ súng, lựu đạn và các loại bom mìn. Còn hiện tại thì tui vẫn đang tham tiền, nhát gan chưa dám bước chân vào chông gai, nên đến giờ tui vẫn đang chỉ đi làm thuê, kiếm tiền về cho tư bản.





Nguồn: http://blog.ngochieu.com/marketing/xay-dung-ke-hoach-kinh-doanh-p2-khi-nao/comment-page-1/




9.2.10

Rũ bỏ và đứng lên shake-off and step up



C
ó một người nông dân nuôi một con la để chuyên chở hàng hoá ra chợ bán. Hôm ấy, sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, người nông dân để con la đứng bên một miệng giếng cạn. Thật không may, con la sảy chân rơi xuống giếng. Nó kêu rống lên cầu cứu Người nông dân đến xem xét. Ông ta thấy rằng để đưa con la lên khỏi giếng phải mất rất nhiều công sức, trong khi đó, nó đã là một con la già nua mà ông đã muốn loại bỏ từ lâu. Sau một lúc cân nhắc, người nông dân quyết định sẽ mua một con la mới chứ không bỏ công sức cứu con vật khốn khổ. Ông ta gọi một người hàng xóm đến và họ cùng xúc đất lấp giếng.

Con la vô cùng phẫn nộ. Ban đầu nó không hiểu tại sao người ta có thể đối xử với mình như vậy. Nhưng rồi, nó thấy rằng có căm phẫn cũng chẳng ích gì. Và nó bỗng để ý thấy mỗi xẻng đất hất xuống mình nó, nó có thể rũ bỏ (shake-off) và bước lên trên (step up).

Thế là con la bắt đầu làm cái công việc giải cứu chính mình. Mỗi xẻng đất đổ xuống trên mình, nó lại rũ bỏ và bước lên trên. Dần dần, đất đầy lên và con la bước ra khỏi miệng giếng.

Những đất đá tưởng sẽ vùi lấp con la lại trở thành phương tiện để cứu thoát nó.

Đôi khi, trong cuộc sống của bạn, có những lúc bạn tưởng như tuyệt vọng vì bao nhiêu khó khăn đổ ập xuống mình. Vậy hãy làm như con la thông minh kia: Rũ bỏ và đứng lên (shake-off and step up).

Và bạn sẽ thấy, những khó khăn tưởng như vùi lấp ta hoá ra lại là những phương tiện để nâng cao con người ta lên.

( Suu Tam )







3.2.10

Sử dụng và bảo quản Zippo

Sử dụng và bảo quản Zippo
Sử dụng và bảo quản Zippo


Sử dụng và bảo quản Zippo
Sử dụng và bảo quản Zippo
Sử dụng và bảo quản Zippo

Một cái Zippo chiến đấu phải luôn là một cái Zippo sạch sẻ! Buồng đốt sạch, tim đủ độ cao và không tàn quá, đá lửa trong tình trạng tốt. Chúng ta sẻ không thể có một ngọn lửa đẹp nếu như không thường xuyên bảo trì cho "thằng em cưng" lúc nào cũng kè kè bên mình. Bài viết này cố gắng trình bày trong khả năng hiểu biết, một vài nguyên nhân thường hay gặp ở Zippo sau một thời gian dài sử dụng .
1. Hỏi:

Tôi có một cái Zippo mới xài chừng hơn 1 năm nhưng hiện gặp tình trạng không như ý ở ngọn lửa. Xăng chỉ vài ngày là hết, quẹt phải 2, 3 lần mới chịu cháy và khi cháy thì ngọn lửa không ổn định, phực mạnh, lửa cao rồi hạ thấp rồi tắt. Đó là chưa kể đến nhiều khi quẹt không cháy mà chỉ phực mạnh rồi tắt. Có người nói rằng do đá lửa dỏm, xăng dỏm rồi tim dỏm vv ...

Làm sao để sửa cho nó cháy ngon lành như khi mới mua ?
Đáp:
Trước hết chúng ta hãy cùng tìm hiểu về nguyên lý hoạt động của Zippo một chút, tuy đơn giản nhưng khi hiểu thấu thì bạn sẻ dễ dàng chăm sóc sức khoẻ cho món đồ chơi của mình. Chúng chẳng có gì ghê ghớm cả
Xăng sẻ theo tim để từ dưới đáy "trồi" lên khỏi phần bụng và bốc hơi một phần, tích tụ trong buồng đốt khi nắp đóng. Lúc bạn bật nắp và quẹt bánh xe đá, lửa tia đánh thẳng vào tim có xăng và gây cháy ở tim. Đơn giản vô cùng và bạn cũng sẻ bật lên rằng: " tôi không cần anh dạy tôi những thứ căn bản này!"
Xin bạn hãy khoan mà bực bội, bởi vì ôn lại cái nguyên lý căn bản này sẻ giúp chúng ta nhìn rõ vấn đề hơn đối với việc duy trì một ngọn lửa đẹp và ổn định .
2. Hỏi:

Mở nắp, quẹt, nhưng lửa chỉ phực mạnh rồi tắt. Khi cháy thì lại chập chờn, không ổn định là vì sao?

Đáp:
Sau một thời gian sử dụng thì bụi tro của đá lửa và khói sẻ bắt đầu đóng chung quanh buồng đốt, cái thứ bụi này người ta gọi là muội. Khi muội đóng nhiều quá thì nó sẻ hút và tạo ra nhiều hơi xăng trong buồng đốt hơn! Do đó, khi bật nắp và quẹt bánh đá lửa lượng hơi xăng quá nhiều này bị kích cháy (nổ) và tạo ra một luồng hơi mạnh. Chính cái sự kích nổ do hơi này đã "thổi tắt" ngọn lửa từ tim có xăng (lỏng) vốn cháy chậm hơn cái vụ nổ ban đầu từ hơi xăng mà ra kia .
Giải pháp ngắn hạn, tức thì là mỗi khi bật nắp, hãy chờ khoản 1 giây rồi hãy quẹt bánh đá lửa, khoản thời gian chờ này sẻ làm cho đám hơi tích tụ kia bay thoát đi, giải quyết được tình trạng "kích nổ - thổi tắt" kia.
Giải pháp lâu dài: Chùi rửa buồng đốt mỗi khi Zippo bắt đầu có bệnh, hoặc mỗi vài tháng, định kỳ. Cách vệ sinh định kỳ xin được đề cập ở cuối bài.
Muội đóng dày gây ra hầu hết bệnh tật của cái Zippo, chúng làm bạn tốn nhiều xăng hơn vì chúng hút nhiều xăng lúc đóng nắp cũng như trong lúc đang cháy, buồng đốt càng nóng (để cháy lâu, mồi thuốc cho 3 - 4 người một lượt) thì muội hút xăng càng dữ - từ đó ngọn lửa lại càng chập chờn vì nhiều xăng=>sức cháy mạnh => bốc nhiều hơi=> cháy phực gây tắt . Cứ thế ....
3. Hỏi:

Buồng đốt sạch nhưng phải quẹt đôi ba lần mới cháy

Đáp:
Bạn sắp phải thay đá lửa rồi đó, đá mòn gần hết thì sức đàn hồi của lò so cũng giảm, các tia lửa khi quẹt bánh xe sẻ yếu và ít hơn cần thiết.
Giải pháp ngắn hạn là rút ruột ra và xiết lò so vào hết cỡ - đừng cứng quá đến độ lúc mở ra thì lại phải cần một thứ gì đó khác 2 ngón tay của mình.
Giải pháp dài hạn là luôn luôn có vài viên đá lửa dự trữ bên trong để bất cứ lúc nào cái Zippo quí giá của mình luôn luôn cháy - như chúng đã cháy từ 75 năm qua.
4. Hỏi:

Độ cao của tim là bao nhiêu. Có nên kéo tim lên cao và cắt bớt hay không?

Đáp:
Thưa rất là nên và cần thiết. Sẻ không tránh khỏi những lúc bạn xài cho đến giọt xăng cuối cùng, những lúc đã cạn xăng như thế, nếu như bạn cố gắng duy trì ngọn lửa thì chúng sẻ chỉ cháy bằng chính cái tim chứ không phải là đốt xăng như bình thường. Chẳng ai tránh được tình trạng này cả, cho nên khi tim bị cháy đen và "hao mòn" quá rồi thì chúng ta nên kéo tim lên cao một chút và cắt bỏ hẳn phần ám khói đen đi, bây giờ chúng ta vừa có được một cái tim mới tinh. Ngọn lửa sẻ lại hừng hực sức sống cái thưở ban đầu trinh nguyên.
Độ cao của tim đúng sẻ cho một ngọn lửa như ý. Hãy mở nắp một cái Zippo ra mà xem, đỉnh của tim sẻ bằng hoặc cao hơn một tí so với mép trên cùng của hàng lỗ cao nhất.
Tim luôn có các sợi dây đồng được quấn chung, những sợi đồng này có nhiệm vụ hấp thụ nhiệt của ngọn lửa để bảo vệ tim khỏi cháy và đưa nhiệt xuống dưới ruột, giúp xăng chung quanh ruột đổ dồn về quanh tim (vì nóng hơn chung quanh) rồi từ đó theo tim chạy lên buồng đốt.
Cũng vì những sợi đồng này mà khi cắt bỏ phần tim cũ, chúng ta phải cần đến một thứ đồ nghề đặc biệt mà sau nhiều năm vui chơi cùng Zippo, tôi thấy ít có cái gì qua mặt được một cái ... đồ cắt móng tay. Nhà nào cũng có. Bà vợ nào cũng dư dăm ba cây? Nếu được mấy bả cưng thì bạn nên được đằng ngực lấn đằng mông mà tiến lên, mựơn cho được cái kềm cắt da chân, khoé móng của mấy bả. Đừng dùng kéo thông thường, bạn sẻ cho ra một cái tim nham nhở, không đều, tưa như cái tàu lá rách chỉ bởi vì không thể cắt đứt một cách "dứt khoát" mấy sợi dây đồng. Dùng kềm cắt điện thì không chui lọt vào buồng đốt nên chỉ cắt tim được ở bên ngoài, nghĩa là quá cao so với cần thiết, lửa sẻ quá to, dễ tắt, hao xăng, nóng .. và thậm chí gây ... cháy râu - một điều vốn không hề dễ chịu với .... mấy bà nhà.
Bạn thấy đó, một cái buồng đốt lâu ngày không vệ sinh sẻ gây ra lắm điều không như ý đối với cái Zippo của mình, vậy cho nên vệ sinh định kỳ là điều rất nên làm. Hãy dùng ngay chính xăng của Zippo để mà lau chùi nó, những cái que bông gòn trong buồng tắm nhà bạn đủ khả năng chui sâu và chùi sạch mớ muội đáng ghét kia, hãy cho xăng thấm ướt buồng đốt một phút rồi dùng que bông ướt xăng xoay tròn và chùi nhẹ. Hãy nhớ là nhẹ thôi và kiên nhẫn đẩy tới đẩy lui nhiều lần. Chùi mạnh quá đồng nghĩa với việc đè mạnh và làm cho muội bám chặt hơn mà thôi.
5. Hỏi:

Khi thay đá mới, có nên xiết thật chặt ốc lò so?

Đáp:
Đừng nha bạn, hãy xiết vừa đủ thôi, để dành vài vòng răng cho lúc đá mòn gần hết, thêm nữa nếu như bạn xiết quá chặt một viên đá mới thì bánh đá lửa sẻ bị kẹt cứng hoặc rất khó quẹt với những cái đầu. Hãy xiết vừa tay, quẹt thử để điều chỉnh bằng chính cảm giác của mình.
6. Hỏi:
Tại sao nắp Zippo bị hở gây thất thoát xăng và khi đóng kêu không thanh thậm chí không kêu.
Đáp:
Hãy mở nắp ra và nhìn vào phần bên trong của nắp quẹt, bạn sẻ thấy có một miếng (bản lề) kim loại hình chữ U được hàn dính bên trong, miếng bản lề này thẳng một góc 90 độ so với đỉnh bằng của nắp.
Có chắc là 90 độ hay không? Có lẻ bạn nên xem kỷ lại, có thể miếng bản lề đó đã bị banh rộng hơn bình thường sau một thời gian dài sử dụng, hãy bẻ cho chúng thẳng góc trở lại - một lần nữa xin nhẹ tay - Chỉ cần chúng thẳng góc 90 độ là cái Zippo của bạn sẻ đóng kín nắp ngon lành như xưa.
7. Hỏi:
Xăng Trung Quốc, xăng giả xài mau hết hơn là xăng Zippo chính gốc . Đúng hay sai ?
Đáp:
Điều này là đúng . Chúng ta biết rằng ngay cả xăng dùng chạy xe cũng có chỉ số nén khác nhau, nói một cách nôm na, bình dân là độ nhạy của xăng có sự khác biệt, thứ cháy nhanh, cháy mạnh, bốc hơi mạnh, thứ thì cháy chậm, không mùi, không khói, chậm bốc hơi hơn. Để có được một loại xăng với độ nhạy cháy vừa phải, ít mùi và ít khói ... thì cần đến một công thức chắc chắn là khác xa với xăng mua ngoài trạm xăng dùng cho xe chạy. Xăng dỏm, xăng Trung Quốc kém chất lượng, rẽ tiền ... sẻ cho nhiều khói đen hơn, gây đóng muội trong buồng đốt may hơn, chúng cũng phá huỷ tim nhanh gấp nhiều lần và cái Zippo của bạn cũng sẻ "sổ mũi, hắt hơi" thường xuyên hơn