Search

21.5.14

VIẾT CHO CON NHỮNG NGÀY BIỂN ĐÔNG DẬY SÓNG

Phanblogs
Con sinh ra mất gần như tất cả,
Chỉ còn ba và thương cảm của người đời.
Lớn lên con hãy dành nước mắt,
Cho những điều xứng đáng.
Đừng phí phung cho thần tượng hay sùng bái cá nhân.
Nước mắt kia rơi cho những điều giản dị,
Cho đồng bào, cho dân tộc, cho những đời bất hạnh,
Ba mỉn cười, con đã trưởng thành.
12.2012

Ba đã viết những dòng trên khi con chưa đầy tháng, khi thấy những bạn trẻ khóc ngất để chào đón thần tượng từ một nước lạ hoắc. Trong khi chẳng thấy khóc cho những đồng bào bỏ cả tính mạng và tài sản khi đụng phải tàu lạ trên chính vùng biển của cha ông. Có thể với các bạn đó đồng bào, dân tộc là những điều gì đó mơ hồ, lý thuyết sáo rỗng như những trang sách sử trong trường học. Nó không đủ để chạm tới cảm xúc của các bạn như thần tượng với đầy lấp lánh hào quang. Ba nghĩ mình không có trách nhiệm phán xét những điều đó, nhưng ba phải có trách nhiệm hướng con tránh xa những điều hời hợt đó. Và những dòng trên kia là những điều ba muốn nhắn nhủ cho con sau này.

Những ngày này Biển Đông lại dậy sóng, lòng người sục sôi lại muốn viết cho con gái vài điều. Cách đây mấy ngày, ba gọi điện cho chú Tân:

- Chủ nhật đi không mày?
- Đi chứ!
- Vậy đi sớm nhé!

Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông chỉ ngắn gọn và không đầu không đuôi nhưng cả hai đều hiểu người kia đang nói gì dù chưa từng trao đổi gì trước đó. Để rồi hôm nay ba và con cùng xuống đường hòa vào dòng người cùng một hướng đáp lại tiếng gọi của trái tim khi tổ quốc đang lâm nguy. Những con người cạnh ba con mình hôm nay ba chưa một lần gặp hoặc cũng có thể đã từng va quẹt nhau trong cái cuộc sống hối hả đời thường. Nhưng hôm nay cùng hòa vào nhau để chia sẻ cùng nhau một thứ tình cảm thiêng liêng: tình yêu tổ quốc!

Trong dòng người biểu tình

Hôm nay không chỉ mình con mà còn nhiều anh chị nữa cũng được ba mẹ dẫn đi xuống đường tuần hành. Nhưng thật là hữu duyên khi hai ba con mình gặp được và đi chung với hai cha con một bạn cũng cỡ tuổi con. Có lẽ hai con là hai đứa trẻ nhỏ nhất theo cha đi xuống đường tuần hành. Ở tuổi các con khó để ba có thể giải thích được Trung Quốc là ai, hành động ngang ngược và bỉ ổi họ đang làm. Khó có thể cho các con hiểu thế nào là lòng yêu nước. Ba viết những điều này hi vọng một ngày khi trong con bắt đầu hình thành ý niệm quê hương đất nước, nó giúp con vun đắp cho thứ tình cảm thiêng liêng và thuần khiết có sẵn trong tim, chảy trong máu. Và ba viết cho một ngày đáng nhớ trước ngày con tròn 18 tháng.
Vai cha nặng gánh tương lai

Nhưng ba không viết để dạy cho con bài học phải yêu nước thế nào, con phải tự tìm điều đó cho chính mình. Mỗi người có một cách yêu nước khác nhau nhưng tình cảm cho dân tộc, cho tổ quốc chỉ là một. Tình cảm đó luôn luôn hiện hữu và ẩn chứa trong mỗi con người, mặc dù nó có thể bị che lấp bởi cuộc sống hàng lo toan cơm áo gạo tiền, hay những buồn vui thường nhật. Nhưng khi non sông cất tiếng gọi, nó sẽ trỗi dậy đáp lại và hối thúc. Điều một ngày con sẽ phải học là cảm nhận tình cảm thiêng liêng đó bằng tất cả trái tim của mình, nó sẽ là kim chỉ nam hướng con tới điều đúng đắn. Con sẽ gạt bỏ được sợ hãi, gạt bỏ được những điều mị dân hay sáo rỗng. Con sẽ làm được những điều tương tự như điều hôm nay ba đã làm.

Ba có đủ lý do để bảo bọc con và lẩn trốn sự kiện ngày hôm nay. Nhưng không ba đã không làm thế, cũng như ba đã chọn ròng rã xin "sữa mẹ" cho con tới giờ kể từ ngày mẹ con mất. Ai đó hỏi ba chỉ trả lời ngắn gọn do con dị ứng sữa bột, cũng như hôm nay ai hỏi ba chỉ trả lời không có ai trông con cả. Tất nhiên là đằng sau đó là những điều ba gửi gắm mà đôi khi khó có thể nói được qua vài lời. Cùng con xuống đường tuần hành là ba muốn gieo vào con hạt giống của lòng yêu nước. Cho con trải nghiệm với một điều đặt biệt về cuộc sống, con sẽ quen và không phải vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân như ba từng trải qua khi thực hiện quyền chính trị dân sự của mình.

Và hôm nay con làm ba ngạc nhiên và xúc động khi lần đầu tiên gọi tên của tổ quốc bằng cái giọng ngọng ngịu đang tập nói: Việc... Năm! Bây giờ thì con chưa cảm nhận được ý nghĩa và thiêng liêng của hai từ đó. Rồi một ngày con sẽ cảm nhận được điều đó khi ý thức được rằng mình sẽ là đứa trẻ bất hạnh nhường nào nếu mất nốt người mẹ cuối cùng. Mẹ Tổ Quốc!
Nhận tấm lòng từ bà cụ bán bánh bên đường
Hôm nay có người đã có người hỏi ba: đi làm gì, giải quyết được gì?
Ba đã trả lời: tại sao lại hỏi đi làm gì, giải quyết được gì? Đơn giản là xuống đường để chia sẻ tình cảm của mình với tổ quốc, để được đi cùng những người mà trong cuộc sống chưa một lần gặp, nay đứng bên nhau nhìn về một hướng. Để thấy mình không cô đơn, để giải toả sự phẫn uất của một công dân khi chủ quyền bị chà đạp. Thứ tình cảm đó nó thiêng liêng từ trong máu mủ và ko vụ lợi thì tại sao phải hỏi quá nhiều phải không con!
Những người đầu tiên


nguồn : google search


10.5.14

Có hai điều bạn không thể chọn lựa : đó là Tổ Quốc và Mẹ.

Có hai điều bạn không thể chọn lựa : đó là Tổ Quốc và Mẹ.  " Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước .Đó là truyền thống quý báu của ta .Từ xưa đến nay ,mỗi khi tổ quốc bị xâm lăng thì tinh thần ấy lại sôi nổi, nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ , to lớn .nó lướt qua mọi sự nguy hiểm,khó khăn ,nó nhấm chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước "

- có mỗi mấy câu này thôi mà thằng đại Háng học 4000 năm cũng không thuộc được là sao ?


Có hai điều bạn không thể chọn lựa : đó là Tổ Quốc và Mẹ.


****Xét về phương diện lực lượng vũ trang, cơ sở hạ tầng thì Việt Nam không thể nào sánh bằng Trung Quốc. Bởi trên thực tế, Trung Quốc là nước đông dân nhất thế giới còn Việt Nam chỉ xếp thứ 13. Xét về lượng vũ khí tối tân thì Việt Nam không nhiều bằng Trung Quốc… Thế nhưng, xét về mưu trí thì Việt Nam hơn hẳn!

Việt Nam: nhỏ mà không nhỏ!
Không phải đơn giản mà bạn bè quốc tế nhận định rằng: “Chỉ có Việt Nam mới hiểu rõ Trung Quốc nhất và chỉ có Việt Nam mới chiến thắng Trung Quốc oanh liệt nhất”. Bởi, nếu như không hiểu rõ Trung Quốc thì làm sao mà trong lịch sử Việt Nam lại đánh thắng tất cả những trận mà Trung Quốc từng mang quân đến xâm lược. Điều đáng nói là lực lượng chênh lệch với nhau một trời, một vực!
Còn nhớ vào Triều Lý, Việt Nam chỉ có 10 vạn quân nhưng đánh thắng 30 vạn quân Tống xâm lược. Đến Triều Trần thì dùng 15 vạn quân đánh thắng 60 vạn Nguyên Mông. Quang Trung đưa 10 vạn quân ra trận liền đẩy lùi 29 vạn quân Thanh về nước. Đặc biệt nhất là Triều Lê, chỉ với 10 vạn quân mà thắng được 80 vạn quân Minh! Nếu như không có tài trí và mưu kế thì làm sao chiến thắng hiển hách như vậy?! Điều đó chứng tỏ, không phải người nào mạnh, người đó sẽ chiến thắng. “Con người hơn nhau bởi cái đầu” trong trường hợp này, nghĩa là vậy!

****Dân tộc Việt Nam tuy ngoại hình nhỏ bé hơn Trung Quốc thế nhưng khi đối đầu với nhau trong các cuộc chiến và những giây phút quan trọng quyết định vận mệnh của dân tộc thì bản lĩnh người Việt bao giờ cũng vững vàng, vượt trội. Điều đó không những thể hiện qua kết quả của các cuộc chiến giữa Việt – Trung trong hàng ngàn năm lịch sử mà còn thể hiện ngay khi Trung Quốc là đồng minh, cố vấn cho Việt Nam trong trận đánh “Điện Biên Phủ” năm 1954.

Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, Trung Quốc rất nhiệt tình cố vấn cho Việt Nam những chiến thuật để đẩy quân Pháp về nước. Nga và Trung Quốc đã hỗ trợ rất nhiều vũ khí, quân nhu được xem là khá tối tân vào thời gian đó cho Việt Nam đánh Pháp. Trung Quốc cho rằng, với vũ khí cung cấp thì Việt Nam chỉ cần áp dụng chiến thuật “đánh nhanh thắng nhanh”, “biển người” thì sẽ thắng. Tuy nhiên, Đại Tướng Võ Nguyên Giáp lại không đồng tình, vì làm thế không khác gì “nướng quân” – sẽ đưa Việt Nam đến bước đường cùng và sẽ không còn chỗ rút lui!
Hành động bản lĩnh theo hướng đi riêng của mình, Đại tướng đã ra lệnh cho quân đội nhân dân Việt Nam kéo pháo ra, lên lại lịch tấn công. Với chiến thuật “đánh chắc tiến chắc”, linh hoạt trong chiến đấu cuối cùng rồi trận Điện Biên Phủ đã chiến thắng vẻ vang! Nếu như Đại tướng Võ Nguyên Giáp không mưu trí, bản lĩnh thì làm thế nào trở tay và đảo lại chiến thuật sai lầm mà Trung Quốc “cống hiến” để giành chiến thắng như thế.

****Việt Nam có lối đánh địch riêng mà ngay cả đế quốc Mỹ, Pháp cũng phải ngỡ ngàng và chấp nhận thua cuộc chứ không phải riêng gì Trung Quốc. Tuy nhiên, Việt Nam chỉ đánh địch bằng vũ lực để bảo vệ lãnh thổ – khi địch ép đến nước đường cùng. Chứ Việt Nam không bao giờ muốn chiến tranh xảy ra. Việt Nam luôn tìm cách né chiến tranh chứ không giống như Trung Quốc – háo chiến và tham vọng đến cùng cực. Trung Quốc không ngại đầu tư vũ khí độc hại để bành trướng lãnh thổ – bỏ mặt sinh mạng của người dân!

Trung Quốc: To mà vẫn… không lớn!
Trong lúc biển Đông, Hoa Đông nổi sóng, không ít lần Trung Quốc khiêu khích hết nước này đến nước khác hòng gom vùng biển của người khác thành ao nhà. Trung Quốc luôn dùng chiêu trò cũ rích là dùng sức mạnh để ăn hiếp những nước yếu. Bài học lịch sử còn đó mà Trung Quốc không nhớ, đáng lẽ Trung Quốc phải biết rằng: không phải mạnh là sẽ thắng; vũ lực không phải là vũ khí tối cao trong các cuộc chiến!

****Vì muốn chiếm Trường Sa, Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam, Trung Quốc hết cho cắt cáp tàu Bình Minh 2 của Việt Nam, cho hàng loạt tàu hải giám vi phạm chủ quyền. Chưa dừng lại ở đó, Trung Quốc rất nhiều lần trang bị cả vũ khí cho ngư dân và đẩy họ đến vùng biển tranh chấp để khai thác tài nguyên. Mặc cho người dân nguy hiểm và quốc tế phản đối, Trung Quốc bỏ ngoài tai và chỉ quan tâm đến việc chiếm biển. Hành động như vậy, liệu Trung Quốc có sai lầm rồi không?

Chính những hành động “anh hùng” như thế này, mà trong ánh mắt bạn bè quốc tế thì Việt Nam là chính nghĩa còn Trung Quốc là phi nghĩa. Tự Trung Quốc đưa mình đến vực thẳm niềm tin, không đồng minh và dường như hoàn toàn cô lập với quốc tế. Hỏi thử, đi xâm chiếm, ngụy tạo lịch sử và đòi hỏi những điều phi lý thì ai ủng hộ Trung Quốc cho được!
Lúc này, có thể ví Trung Quốc không khác gì “con robot đang bị chạm mạch” nên hành động ngông cuồng, phá hoại mọi nơi. Thế nhưng, đến khi đã hết năng lượng và sức lực thì “cỗ máy robot” Trung Quốc tất sẽ rã rời. Đến lúc đó, vũ khí trở thành đống sắt vụn? Trung Quốc không biết rằng chiến đấu cơ của Nga, Mỹ mới là vũ khí bất khả chiến bại và sức mạnh đoàn kết mới là vũ khí lợi hại nhất!