Search

28.11.16

Lý Hồng Chí và pháp luân công

Phanblogs Lý Hồng Chí  là người tu luyện theo Phật giáo, ko ngờ tu sai pháp, lạc vào tà đạo. Có đc tí chút công năng dựa trên khí công, góp nhặt Pháp năm cha ba mẹ trở thành hoang tưởng. 

Mơ mộng khát khao làm bá chủ, khát khao quyền lực tâm linh, muốn thống lĩnh mọi thứ trên đời. Nếu người phật tử nào căn cơ và đạo hạnh chưa đủ khi tiếp xúc với pháp luân công rất dễ bị rơi vào ma đạo.


Phỏng Vấn ông Lý Hồng Chí                              


Chỉ có một người độc nhất trong hoàn vũ hiểu được điều này là chính tôi mà thôi

—- Lý Hồng Chí.


Đào Viên

Lời nói đầu – Ông Lý Hồng Chí, người sáng lập môn phái Pháp Luân công là một người được rất nhiều người biết đến.  Năm 1992, ông đã giới thiệu Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, cho công chúng tại thành phố Trường Xuân, Trung Quốc. Từ năm 1992 đến năm 1994, ông đã đi khắp Trung Quốc để giảng dạy Pháp Luân Công, một môn phái khí công. Năm 1999, chính phủ Trung Quốc ước tính có hơn 70 triệu người theo học Pháp Luân Công, Trước ảnh hưởng lớn lao ngày càng lan rộng, đảng Cộng sản và chính quyền Trung quốc đã ra tay đàn áp, không cho Pháp Luân công hoạt động tại chính quốc. Năm 1996, ông Lý Hồng Chí và gia đình tới định cư ở New York (Long Island).


Ông William Thatcher Dowell

Sau khi đến Hoa kỳ được trên một năm, ông đã được nhà báo William Dowell(1) đến phỏng vấn. Bài phỏng vấn đã được tuần báo Time Magazine đăng tải.  Nhận thấy qua bài phỏng vấn, ông Lý hồng Chí đã đề cập đến một số vấn đề rất mới mẻ không được nói đến trong sách “Chuyển Pháp luân” của ông –  sánh này đã được trích đăng trong Vườn Đào trước đây (bài viết Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công) – chúng tôi xin đăng dưới đây toàn bài phỏng vấn, dưới dạng chuyển ngữ sang tiếng Việt để quý độc giả tường lãm. Trong cuộc phỏng vấn ông Lý Hồng Chí có đề cập đến Phật giáo nhưng không có ý đả kích như trong sách Chuyển Pháp Luân. Ông cũng nói nhiều tới khả năng bất  phàm của ông và những hiện tượng siêu nhiên nhưng không muốn giải thích rỏ ràng với lý do có nói ra mọi người sẽ không hiểu được. Ông đã thấy một mối nguy cơ cho nhân loại mà cho đến nay khoa học kỹ thật tân tiến không thấy được. Sau cùng ông tiên đoán một tương lai rất đáng sợ cho nhân loại.Độc giả nào muốn đọc nguyên bản bài phỏng vấn bằng Anh ngữ, xin vào Trang Ngoại ngữ   http://wp.me/PqUAF-wt
***

Báo Time– Pháp Luân Công khác biệt với những môn phái Khí công thế nào?



Lý Hồng Chí và pháp luân công

Ông Lý Hồng Chí – Có nhiều loại Khí công ở Trung quốc và tại nhiều nước khác. Tuy nhiên những loại Khí công đó chỉ nhằm mục chính yếu là để chữa bệnh hoặc để luyện tập thân thể, cho có sức khỏe tốt. Tôi đây dạy Khí công ở một trình độ cao hơn. Môn Khí công của chúng tôi có nội dung bao quát rộng lớn hơn. Tương tự như đạo Lão mà người Tây phương đã từng quen thuộc.

Báo Time – Vậy Pháp Luân Công  là một phương pháp vận hành nội lực?

Ông Lý Hồng Chí –  Chắc ông đã biết rằng có một số người có những khả năng siêu phàm. Họ đạt được những khả năng độc đáo đó là nhờ ở sự tu luyện. Muốn đạt đến một trình độ cao, những người ấy phải tu tập thật hoàn mãn đầy đủ. Tới trình độ đó, tiếng Trung Hoa chúng tôi gọi là đã đạt Đạo.

Báo Time –Trong sách của ông (Chuyển Pháp Luân), ông nói là có người dùng khinh công bay khỏi mặt đất. Ông cũng nói là những ai biết khinh công thì không nên cho người khác biết. Tại sao vậy?

Ông Lý Hồng Chí –  Điều đó thì cũng như bên Tây phương, những vị Thần trên thiên đường không nên để cho người phàm tục trông thấy, bởi vì người phàm tục sẽ không hiểu được lý lẽ bên trong.

Báo Time – Ông có bao giờ trông ai biết dùng khinh công bay khỏi mặt đất chưa?

Ông Lý Hồng Chí–  Tôi biết rất nhiều người làm được như vậy.

Báo Time – Ông có thể miêu tả lại phép khinh công của một người mà ông biết.

Kết quả hình ảnh cho David Copperfield fly

Ông Lý Hồng Chí –  David Copperfield là một. Ông ta đã bay khỏi mặt đất trong những lần biểu diễn.

Báo Time – Ông nói rằng môn Khí công của ông không nên dùng để chữa bệnh. Tại sao vậy?

Ông Lý Hồng Chí –  Dùng để chữa bệnh là loại Khí công tầm thường. Một người có bệnh thì không thể nào tu luyện lên cao tầng được. Muốn có công năng, con người phải được thanh lý thân thể. Hết bệnh và khỏe mạnh là để có căn bản tu luyện lúc đầu ở trình độ thấp.

Báo Time – Ông có bao giờ dùng Khí công chữa bệnh chưa?

Ông Lý Hồng Chí –  Tôi có thể làm được chuyện này, nhưng tôi không làm.

Báo Time– Sao lại không?

Ông Lý Hồng Chí –  Bởi vì tôi chỉ dạy Đại Pháp để mọi người tu luyện công. Tôi chỉ dạy nguyên lý của Pháp cho nhân loại thôi. Tôi không làm chuyện gì khác.

Báo Time – Mục đích tối hậu là gì?

Ông Lý Hồng Chí –  Mục đích tối hậu là đạt Đạo là tu luyện viên mãn. Cuối cùng người tu sẽ ra khỏi tình trạng thế giới ta bà này. Tôi biết là con người được cấu tạo ra, không như những con người hiện hữu họ tưởng như bây giờ đâu.

Báo Time – Tại sao ngay bây giờ ông không cho mọi người biết đường lối tu tập đi?

Ông Lý Hồng Chí –  Bây giờ loài người hiểu biết nhiều thứ mà trước đây họ chưa biết. Điều tôi muốn cho ông biết là đạo đức nhân loại không còn được tốt được như trước. Học viên Đại Pháp trong khi tu tập sẽ trở nên tốt hơn. Nhiều người đã có thể luyện công hoàn mãn và đạt Đạo. Có những người tuy không tu luyện viên mãn nhưng sẽ trở nên những người rất tốt.

 Báo Time – Tại sao ông lại đến cư ngụ tại Nữu Ước?

Ông Lý Hồng Chí–  Bên Trung quốc, chính phủ tập trung mọi quyền lực. Vì số học viên Pháp luân công rất lớn nên chính phủ có thể cảm thấy có áp lực.

Báo Time – Ông dạy Pháp luân công bên Trung Quốc có gặp khó khăn không?

Ông Lý Hồng Chí –  Tại Trung quốc đã có trên 100 triệu học viên Pháp luân công. Con số chính thức (của chính phủ) là 60 triệu. Tôi muốn dạy cho mọi người trở nên con người tốt hơn và không dính líu đến chính trị. Tôi đã dặn họ là không tham gia vào những diễn biến chính trị để chuyên tâm tu luyện không bị ngoại cảnh chi phối.

Báo Time – Vậy thì tại sao chính phủ Trung Hoa lại phải quan tâm?

Ông Lý Hồng Chí –  Hoa Kỳ là một nước Dân chủ. Có lẽ ông không hiểu được tình trạng một nước có chính phủ nắm hết quyền lực trong tay. Chính phủ Trung hoa biết những điều tôi dạy là tốt, tôi dạy mọi người cho có đạo đức. Họ quan ngại vì có quá đông người tu luyện công pháp.

Báo Time – Ông học Khí công từ bao giờ?

Ông Lý Hồng Chí –  Tôi bắt đầu học lúc 4 tuổi. Hồi đó tôi còn nhỏ lắm nên thầy tôi chỉ dạy tôi những khía cạnh đơn giản thôi.

Báo Time – Ông bắt đầu dạy Pháp luân công từ bao giờ?

Ông Lý Hồng Chí –  Khi ấy tôi khoảng trên 40 và đã tu luyện khí công nhiều năm. Khi tôi thấy khí công đã trở nên phổ biến rồi, tôi không muốn ra mặt với công chúng. Tôi không muốn dạy khí công để chữa bệnh hay để giữ thân thể khỏe mạnh.

Báo Time – Thầy ông là những ai?

Ông Lý Hồng Chí –  Tôi không muốn nói tên những ông Thầy tôi ra. Tôi học nhiều thầy trong hai trường phái. Trước khi có Cách Mạng Văn Hóa, dân chúng có tự do tôn giáo. Người Trung hoa từng được hưởng như vậy. Cũng giống như dân chúng đi nhà thờ ở Tây phương vậy.

Báo Time– Vì sao sau cùng ông lại ra mặt?

Ông Lý Hồng Chí –  Có nhiều vị thầy Khí công đã yêu cầu tôi xuống núi. Khi ấy tôi nói là đã có quá nhiều người tập khí công rồi mà tôi lại không muốn dùng khí công để trị bệnh hay để luyện tập sức khỏe. Họ bảo tôi, Thầy cứ dạy khí công khác với cách họ dạy đi. Họ dạy khí công cho mọi người để chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe, chính cũng là để cho thầy (tức là tôi) ra mặt dạy mọi người Pháp luân công.

Báo Time- Những thầy dạy khí công đó ở đâu?

Ông Lý Hồng Chí–  Họ ở trên núi.

Báo Time – Phong trào pháp luân công đã bành trướng ra sao?
Ông Lý Hồng Chí –  Nhiều người Trung hoa trong nước tu tập khí công. Tất cả đều muốn tu tập để đạt đến cao tầng nhưng không có thầy dạy. Tất cả đều muốn tôi đứng ra dạy họ. Có một số người đứng ra tổ chức những buổi học tập và xin chính phủ chấp thuận.

Báo Time – Ông đã quyết định sang Hoa kỳ từ bao giờ?

Ông Lý Hồng Chí –  Tôi đến đây năm ngoái. Năm trước đó tôi đã nộp đơn rồi.

Báo Time – Ông có thấy là ở lại Trung quốc ông sẽ bị nguy hiểm không?Ông Lý Hồng Chí –  Chính phủ (tôi) không nói rõ quan điểm của họ thế nào, nhưng bộ Công An nghĩ là số người tu tập quá đông. Khi chúng tôi dự kiến hội họp thì họ không chấp thuận bởi vì họ nghĩ sẽ có nhiều người đến quá.

Báo Time – Bánh xe Pháp Luân là cái gì?


Kết quả hình ảnh cho Lý Hồng Chí
Ông Lý Hồng Chí–  Bánh xe Pháp luân chỉ là một biểu tượng bên ngoài thôi. Bên trong mới có nhiều ý nghĩa.

Báo Time – Như vậy thì bánh xe Pháp luân là một ý nghĩ trừu tượng?

 Ông Lý Hồng Chí –  Ở Tây phương, thần thức (hay ý thức) tách rời khỏi thân xác. Ở Đông phương hai thứ đó rất có thực và cụ thể.

Báo Time – Ông nói là ông cài được bánh xe Pháp luân vào bụng học viên?

 Ông Lý Hồng Chí –  Tôi có thể chỉ dùng ý nghĩ để sai khiến thi hành mọi chuyện được.

Báo Time – Tu tập luyện công là một việc tập luyện tinh thần hay thể chất?

Ông Lý Hồng Chí –  Cả hai thứ đó đều cần đến

Báo Time – Một khi đã đạt Đạo rồi thì chuyện gì sẽ xẩy ra cho người học đạo?.

Ông Lý Hồng Chí –  Mọi người đã biết là có nhiều chư vị thần Trung hoa. Người nào đã tu tập viên mãn, người ấy sẽ có những khả năng đặc biệt.

Báo Time – Pháp Luân Công có làm cho người ta khỏi chết không?

Ông Lý Hồng Chí –  Bên Tây phương, con người, sau khi chết rồi, có thể vào được Thiên đàng nhờ vào tu tập. Bên Đông phương, một người ngay khi còn tại thế có thể đạt đến cảnh giới của chư thần nhờ vào tu luyện.

Báo Time – Ông hãy nói về thời Mạt Pháp

Ông Lý Hồng Chí –  Trong thời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni giảng Pháp (563-483 trước Công nguyên) khi đó chưa có chữ viết, cho nên Pháp được truyền khẩu. Năm trăm năm sau Phập pháp của ngài vì bị sửa đổi, khác với pháp nguyên thủy, đã không còn nữa. Điều đó có nghĩa là tu tập Phật pháp trở nên lộn xộn, làm cho người tu tập không đi đến đâu.

 Báo Time – Tại sao bây giờ vẫn còn lộn xộn?

Ông Lý Hồng Chí –  Tất nhiên không phải chỉ có một lý do cho tình trạng này. Lý do lớn nhất làm cho xã hội ngày nay thay đổi là vì con người bây giờ không còn tin tưởng vào tôn giáo chính thống nữa. Họ đi nhà thờ nhưng không tin vào thiên Thần. Họ muốn làm gì thì làm. Lý do thứ hai đưa đến tình trạng này là kể từ đầu thế kỷ này, đã có những “dị chủng” (tạm dịch từ chữ aliens) vào xâm chiếm đầu óc con người, vào lý tưởng cùng văn hóa nhân loại.

Báo Time– Những dị chủng đó từ đâu đến?

Kết quả hình ảnh cho người ngoài hành tinh

Bọn “dị chủng” đã tới địa cầu
Ông Lý Hồng Chí –  Bọn ấy đến từ những hành tinh khác. Tên của những hành tinh mà tôi dùng để chỉ ra rất khác biệt. Có nhiều hành tinh ở những phương trời loài người chưa tìm ra. Điểm chính yếu là những “dị chủng” đó đã làm hư hỏng nhân loại rồi. Ngay từ lúc đầu, mọi người đều biết rằng chưa bao giờ nền văn minh nhân loại đã tiến triển như ngày nay. Mặc dầu cả ngàn năm trôi qua, chưa bao giờ tình trạng lại như bây giờ.

Những “dị chủng” này đem những công nghệ tân tiến (vào xã hội) như máy vi tính và phi cơ. Bọn đó bắt đầu bằng giáo dục con người học Khoa học tân tiến, khiến cho con người mỗi ngày tin tưởng nhiều hơn vào Khoa học, do đó về phương diện tâm linh con người bị khống chế. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng các khoa học gia đã tự họ khám phá ra mọi chuyện, mà thực ra, nguồn cảm hứng của họ  đã bị chỉ đạo bởi “dị chủng” rồi. Không có Khoa học, nhân loại không thể sống còn.

Mục đích tối hậu của bọn “dị chủng” là thay thế giống người (nhân loại). Nếu chúng ta dùng kỹ thuật “cloning” để sao chép ra thành những con người, thì bọn “dị chủng” sẽ có thể chính thức thay thế thành nhiều con người. Thân xác con người còn sống hay đã chết có khác gì nhau? Khác nhau là cái linh hồn, là cái sức sống của thân xác. Nếu con người tạo ra được một một con người thì chư thiên Thần trên thiên đàng đâu có cho con người tân tạo đó một linh hồn đâu.

Bọn “dị chủng” sẽ nương theo đó nhập vào thay thế linh hồn con người và bằng cách ấy, bọn “dị chủng” đã xuống được địa cầu và trở thành cư dân địa cầu.Khi nhóm cư dân này lớn lên họ sẽ giúp nhau thay thế giống người bằng “dị chủng”. Họ sẽ tạo tác thêm nhiều bản sao “clone” nữa. Thế là giống người sẽ tuyệt chủng. Những “dị chủng” sẽ hành xử y như giống người, tuy nhiên họ sẽ đặt ra những luật pháp để giống người sẽ không còn sinh sản ra nữa.

Báo Time – Ông có phải là một con người không?

 Ông Lý Hồng Chí –  Ông có thể coi tôi là một con người

Báo Time – Ông có phải là một con người của địa cầu này không?

 Ông Lý Hồng Chí –  Tôi không muốn thảo luận về bản thân tôi ở cao tầng. Mọi người sẽ không hiểu đâu

Báo Time – Bọn “dị chủng” muốn theo đuổi chuyện gì?

Ông Lý Hồng Chí –  Bọn này dùng những phương pháp ngăn cản mọi người thoát khỏi vòng cương tỏa của chúng. Họ làm cho dân cư địa cầu chống đối, gây chiến nhau, dùng khoa học chế tạo ra khí giới, thành ra nhân loại càng ngày phải dựa thêm vào khoa học và kỹ thuật. Bằng cách đó bọn “dị chủng” dễ dàng xâm nhập, chuẩn bị thay thế loài người. Công nghệ quân sự dẫn đầu cho các công nghệ khác như vi tính, điện tử, phát triển.

Báo Time – Nhưng thực chất bọn “dị chủng” muốn cái gì?

 Ông Lý Hồng Chí –  Thân xác con người là một vật tuyệt xảo trong vũ trụ. Đó là hình thức tuyệt vời nhất. Bọn “dị chủng” muốn có thân xác con người.

Báo Time – Bọn “dị chủng” trông như thế nào?

 Ông Lý Hồng Chí –  Có nhiều “dị chủng” trông giống như con người. Khoa học kỹ thuật của Hoa kỳ đã tìm thấy vài “dị chủng”. Giữa bọn “dị chủng” với nhau, họ hết sức khác nhau

Báo Time – Ông có thể miêu tả ra không?

 Ông Lý Hồng Chí–  Ông không muốn có trong đầu những ý nghĩ ấy đâu.

Báo Time – Thì ông cứ miêu tả ra cho tôi xem

Ông Lý Hồng Chí –  Một loại “dị chủng” trông giống như con người, nhưng có cái mũi làm bằng xương. Một loại khác trông như những con ma. Lúc đầu, bọn ấy tưởng là tôi sẽ giúp họ. Bây giờ thì bọn ấy đã biết là tôi đang đuổi chúng đi rồi.

Báo Time – Ông thấy tương lai ra sao?

Ông Lý Hồng Chí –  Tương lai của xã hôi loài người sẽ rất đáng sợ. Cho dù bọn dị  chủng không thay thế được nhân loại, nhân quần xã hôi sẽ tự hủy hoại. Công nghệ đang làm cho không khí nhiễm độc một cách vô hình. Những hạt li ti độc hại trong không khí đang làm tổn hại đến cơ thể con người. Thời tiết khí hậu ngày nay thay đổi bât thường là do không khí nhiễm độc và loài người tự mình không sao sửa lại được. Nước uống cũng bị nhiễm độc. Chúng ta có lọc nước uống đến mấy cũng không sao có được nước tinh khiết như ban đầu. Khoa học tân tiến không biết được sự tổn hại cho loài người rộng lớn đến đâu. Thực phẩm chúng ta tiêu dùng là từ dất đã được bón trước, Thịt thà chúng ta ăn cũng bị nhiễm. Tôi tiên đoán trong tương lai chân cẳng loài người sẽ bị méo xẹo lệch lạc, các khớp xương không xoay chuyển được, lục phủ ngũ tạng sẽ bị đảo lộn. Khoa học tân tiến chưa thấy được điều này.Khi bắt đầu cuộc phỏng vấn ông hỏi tôi tại sao tôi đã hành xử và làm những điều tôi đang làm. Tôi chỉ nói cho học viên Pháp luân công biết mà thôi. Tôi không nói cho công chúng biết bởi vì họ sẽ không hiểu. Tôi đang độ cho những ai có thể tu để lên cao tầng và có đạo đức tốt. Khoa học tân tiến không hiểu điều này đâu, bởi thế các chính phủ nhà nước cũng chẳng làm gì được. Chỉ có một người độc nhất trong hoàn vũ hiểu được điều này là chính tôi mà thôi.Tôi không chống đối việc cho công chúng biết, nhưng tôi đang phải huấn luyện học viên Pháp luân công. Cho dù công chúng biết đi chăng nửa, họ cũng chẳng làm gì được. Mọi người không thoát khỏi (ảnh hưởng của) khoa học, khỏi những quan niệm của khoa học. Tôi không chống đối khoa học. Tôi chỉ muốn nói sự thực cho loài người. Tôi lái xe, tôi vẫn sống trong môi trường này. Ông đừng nghĩ là tôi chống đối khoa học.Nhưng tôi biết chắc rằng khoa học đang tàn phá nhân loại. Loài “dị-chủng” đã thiết lập song một lớp tế bào trong loài người rồi. Sự phát triển của máy vi tính bắt buộc đưa đến chuyện lớp tế bào đó kiểm soát khống chế nền văn minh và tâm linh nhân loại và sau cùng là sẽ thay thế toàn thể nhân loại.

(1) Ông William Thatcher Dowell là một nhà báo phóng viên tự do. Sự nghiệp báo chí của ông bắt đầu năm 1969, khi đó ông đang học tại  trường Đại học American University ở Washington thì ông bỏ học sang Việt Nam làm báo. Kể từ ngày ấy ông đã đi rất nhiều nơi trên thế giới  (Saigon, Combodia, Laos, Hongkong, Tokyo, India, Nepal, Bangladesh…) làm việc cho cá hãng thông tấn NBC, ABC, NPR, Time Magazine (từ 1971-1989). Ông cũng đã làm phóng viên tại Beirut, kể cả tại Teheran (Ba tư) và Phi Châu. Từ 2001 đến 2005 ông dạy học tại đại học New York University ngành Báo chí chuyên về những vấn đế Trung Đông.

thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn

Chuyển Pháp Luân.pdf

Chuyển Pháp Luân.doc



27.11.16

Cuộc đời là những chuyến đi

Phanblogs Khi còn bé, chơi đùa quanh quẩn trong khu phố, với những căn nhà là lâu đài, cô bé hàng xóm là nàng công chúa,thanh gỗ mục là bảo kiếm và hàng cây ven đường là những con quái vật,trí tưởng tượng trẻ con đưa ta đi đến những miền cổ tích thần tiên mà đứa trẻ nào cũng say mê khám phá.

Giấc mơ con đè nát cuộc đời con!

Khi lớn lên, ta những muốn thoát khỏi sự chăm chút của cha mẹ,để chứng tỏ bản thân,để tự do vùng vẫy nơi vùng đất lạ và bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình.

Cuộc hành trình cuộc đời chưa bao giờ là một chuyến hành trình êm ả, rồi cuộc đời sẽ cho ta nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi, sẽ đưa ta qua những khó khăn thử thách, sẽ nhấn chìm ta trong vui buồn sướng khổ, để rồi bỡ ngỡ nhận ra cuộc đời chưa từng là một chuyến đi cổ tích như ta vẫn mong ngóng được thấy hàng đêm trong giấc mộng. Rồi sẽ rất mau chóng,ta ao ước được quay về, núp dưới sự bảo bọc che chở của cha mẹ nơi mà ta từng mong muốn rời bỏ, khao khát tìm về chốn yên ổn, thân quen.

Nhưng bạn của tôi ơi,rồi bạn sẽ nhận ra cuộc đời này sẽ bi kịch biết bao nếu ta chưa từng vấp ngã, chưa từng mất phương hướng hay thậm chí chưa từng dám bước vào cuộc hành trình của riêng mình.

Bởi vì, nếu cuộc đời là những chuyến đi, thì hãy thôi cằn nhằn và than vãn về “thời tiết xấu”, về “ổ gà, ổ voi” hay về những “hành khách khó ưa” xung quanh bạn đi, mà chỉ tập trung vào những điều tốt đẹp và tận hưởng chuyến đi thôi.

Bởi vì, nếu cuộc đời là những chuyến đi thì có khó gì đâu nếu ta vấp ngã, hãy đứng lên và tiếp tục bước tới, nếu muốn làm một điều hoang đường nhưng thú vị hãy cứ làm như thế. Suy cho cùng, hành trình cuộc đời chẳng phải là hành trình tìm kiếm bản thân hay sao? Suy cho cùng, tuổi trẻ để làm gì nếu không phải là dành cho thử thách và trải nghiệm?

Hãy cứ làm những gì mình muốn, hãy cứ loay hoay tìm kiếm và đánh thức con người tuyệt diệu còn đang ngủ say trong bạn bao lâu tùy thích, hãy cứ yêu và tìm kiếm tình yêu, hãy tận hưởng cuộc đời bằng cách thi vị nhất bạn có thể làm được.Không gì tuyệt vời hơn việc tô điểm cho chuyến đi của mình và lấp đầy chúng bằng nguồn năng lượng từ niềm vui và tình yêu mà bạn luôn có thể cho đi và đồng thời nhận lại được.

Và rồi bạn sẽ biết phải viết những gì trong quyển nhật ký hành trình của mình
…khi cuộc đời là những chuyến đi.



10.11.16

Thỏ trắng và Ma trận

Phanblogs Neo không thể biết thuốc đỏ chứa gì, cái hang thỏ rồi sẽ dẫn đến đâu, và liệu đây có đã là sự thật tối hậu.   Điều duy nhất Neo biết chỉ là viên thuốc xanh chắc chắn chứa gì ...   ... và rằng thứ ấy, anh không bao giờ chọn!  Đây chính là hạt nhân giúp cho con người phát triển. Và đó là một kết quả đúng.



Thỏ trắng và Ma trận ...

CHAU THI HUYEN NGUYEN·8 THÁNG 11 2016

Trong cuộc chiến Trump vs. Hillary, cả Daniel Bonevac và David Gelernter đều nhắc đến sự thống trị của trào lưu cánh tả ở Mỹ. Trào lưu ấy dẫn dắt dư luận không bằng dậm doạ chuyên chính, mà bằng các vuốt ve mơn trớn về nhân văn và hưởng thụ, nên nó giống tiểu thuyết Brave new world nhiều hơn là 1984. Từ đó, nó đã âm thầm bén rễ “như một cơn tê dại dần xâm lấn” trong vài thập kỷ, rũ bỏ hết ấn tượng tuyên truyền để đạt đến sự nhẵn nhụi của một thực tế mô phỏng.
Thực tế mô phỏng là giả thuyết nhà rô bốt học và tương lai học Han Moravec đề xuất đầu những năm 90. Nó cho rằng tồn tại khả năng thế giới này chỉ là mô phỏng; con người giống những bộ não ngâm trong lọ (brain in a vat) đặt trên bàn trong phòng thí nghiệm nhưng vẫn tưởng tượng mình có chân tay và đang hoạt động. Cách hiểu kiểu vật lý đó tuy thế thời nay Elon Musk mới đủ khả năng quan tâm, chúng ta dễ kiểm nghiệm sự mô phỏng hơn theo nghĩa logic hay suy nghĩ. Khi đó, thực tế mô phỏng do truyền thông vẽ nên khiến người ta nhớ đến phim Ma trận.

Ma trận kể về Ma trận, thế giới ảo do trí tuệ nhân tạo (AI) của tương lai tạo ra. Nhân loại ngủ trong các bồn chứa, toàn thân chi chít phích cắm truyền dẫn xung điện giả lập giúp họ cảm giác như đang sinh hoạt trong một thế giới bình thường. Loài người đang được AI “nuôi trồng” để thu hoạch năng lượng.  
Bỏ đi tiểu tiết kỹ thuật thì lăng kính truyền thông cũng là một Ma trận. Nếu bằng lòng với các “cảm giác" nó cung cấp và ngừng “tự cảm nhận", con người cũng đang nằm trong một cái bồn, toàn thân đầy phích cắm, tồn tại giả lập mà nghĩ rằng mình đang thực sự sống hay tư duy.

Ba phim Ma trận đều tham chiếu các yếu tố của khoa học máy tính, triết học, tôn giáo, thần thoại; có thể vì thế nó thành công với mass media. Nó giống một bữa tiệc mà ai rồi cũng tìm ra vài món hợp khẩu vị. Trong số ấy, có một món mà đa số mọi người đều thích, là: Ý chí tự do.  
Ý chí tự do trong Ma trận gắn với 2 từ khoá được nhắc đến trở đi trở lại.

Từ khoá thứ nhất là Sự thật.  

Trong Ma trận, sự thật không đơn giản, cũng không an toàn. Nhà tiên tri chỉ nói thật với Neo lần gặp cuối, bởi lúc này anh mới sẵn sàng để tiếp nhận. Cypher, kẻ được rút phích thoát ra và sau chọn cắm phích trở về ma trận, thì lại phát biểu “Sau 9 năm, tôi đã rút ra một kết luận: Ngu ngốc mới chính là hạnh phúc”.

Rủi ro lớn nhất của sự thật là không ai biết liệu nó có hoàn toàn là thật. Tính tương đối đó được ngụ ý trong cả các chi tiết vu vơ. Khi Neo lần đầu gặp nhà tiên tri, bà mời anh một cái cookie, anh vừa ăn vừa miên man nghĩ những gì bà vừa nói. Lần thứ hai gặp gỡ, bà mời anh ăn kẹo, nếu chú ý sẽ thấy Neo nhận nó, song cầm trong tay, và tiếp tục ngồi nói chuyện. Đến lần thứ ba nhà tiên tri mời thì Neo lịch sự từ chối. Sự cảnh giác của Neo dần tăng khi nhận thức của anh về thế giới dần rõ ràng. Quả vậy, kết nối nhiều chi tiết, có thể đoán được mẩu cookie vô hại ban đầu chính là một đoạn mã độc (yes pun intended), cài vào Neo để từ anh ghi đè lên mật vụ Smith và kích hoạt cuộc chơi mạo hiểm mà nhà tiên tri sắp xếp.
Một điều nữa thu được, là bên cạnh các sản phẩm của Kiến trúc sư như cảm giác, logic; thì các khía cạnh Nữ tiên tri đại diện như trực giác, cảm xúc; y như những cái bánh và viên kẹo bà trao tặng; đều cũng chỉ là mã mô phỏng của ma trận tinh vi hơn. Tình yêu giữa Trinity và Neo bắt đầu từ nhà tiên tri nói rằng Trinity sẽ yêu người được chọn. Nhưng nếu là tình yêu thì đáng lẽ nên xảy ra bất kể Neo có được chọn hay không. Tình yêu này, vì thế, có thể cũng là một yếu tố lập trình để cứu Neo từ chết thành sống lại, cũng nhằm khớp vừa vặn với lời tiên tri “cậu ko phải người đc chọn, nhưng biết đâu đấy, cậu lại có thể là, ở kiếp sau". Dự báo của nhà tiên tri giống một gợi ý ám thị, nó thôi miên tâm tưởng người nghe từ đó dẫn ra những lời tiên tri tự nghiệm (self-fulfilling prophecy). Bạn tưởng thu nạp sự thật, thực ra bạn thu nạp các hạt giống nhỏ bé ươm sâu trong óc mà về sau sẽ đâm nảy đúng điều nhà tiên tri mong muốn.

Đến đây kịch bản có vẻ gần giống chuyện bất kỳ ai tin rằng đã nhìn thấy thần chân lý đều sẽ bị mù, hay sự thật bất biến của Ma trận là: Không tồn tại sự thật bất biến.  
Nhưng với nạn đề đó, liệu có khe cửa nào lách được đến ý chí tự do?  
Hãy nhớ lại, Neo là người được chọn, song anh không sở hữu năng lực thiên bẩm để đánh hơi được sự dối trá. Anh cũng bị lừa như bất kỳ ai. Mà lại rất nhiều lần.  
Khi mới gặp nhà tiên tri, Neo tin bà là một con người thông thái biết hết mọi sự thật. Lần hai, biết bà là một chương trình, Neo vẫn tin nhà tiên tri mang một kế hoạch vi tế giúp đỡ anh. Đến lúc gặp Kiến trúc sư thì ảo tưởng này cũng tan nát, ông hé lộ rằng nhà tiên tri cũng là một phần của thuật toán giúp dẫn dắt người được chọn về nguồn, và người được chọn, ở đây là Neo cùng 5 thế hệ trước, chỉ là chương trình tạo ra nhằm thu gom các bất thường của loài người về một chỗ để thủ tiêu và khởi động vòng giả lập mới. Neo lại tin nốt những lời này.

Tuy thế, trong cả 3 trường hợp, Neo đều thoát ra. Các kết cục ấy thực ra lại cũng nằm trong dự báo tiên tri, song Kiến trúc sư vẫn nhận xét “Bà đang chơi một trò chơi nguy hiểm”, và nhà tiên tri cũng thừa nhận bà đã phải đánh cược. Điều ấy ngụ ý rằng, ngay trong tất định, cũng vẫn luôn tồn tại không gian cho bất định.
Morpheus và nhà tiên tri đều từng nói một ý: Tôi chỉ có thể chỉ cho anh cánh cửa, còn bước qua hay không, là phụ thuộc vào anh.

Từ khoá thứ hai của Ma trận chính là Lựa chọn.  

Tin mình không phải người được chọn, Neo chọn việc cắm phích tiến nhập ma trận để cứu Morpheus. Cảnh giác trước nhà tiên tri, Neo chọn không ăn những viên kẹo ngọt ngào bà mời mọc, song lại vẫn chọn theo lời bà về nguồn để tiêu diệt cỗ máy. Cuối cùng, phớt lờ sự thật rung chuyển mà kiến trúc sư lẫn nhà tiên tri vừa công bố, Neo đã chọn bước vào cánh cửa thứ hai thay vì tái nạp ma trận.
Bất chấp logic và cảm xúc đang gào thét , Neo chỉ tuân theo mệnh lệnh tự thân duy nhất: Trong mọi trường hợp, anh không chấp nhận một option khi nhìn rõ sự giả dối của nó. Trong mọi trường hợp, anh muốn thử một cách mới, một cách khác. Có thể là huỷ diệt, có thể là một sự dối trá tinh vi hơn, song ít nhất, như lời kiến trúc sư giễu cợt, nó còn chứa “hy vọng, thứ bất thường ngu ngốc nhất của con người”.
Chúng ta biết Neo không phải người, song theo thiết kế, anh lại là miếng bọt biển hấp phụ những phẩm chất người nhất mà bằng cách nào đó vẫn còn âm ỉ trong nhân loại. Dầu mắc kẹt trong năng lực hạn hẹp chỉ cho phép tóm được những cái bóng trên vách hang, con người vẫn luôn sở hữu quyền lựa chọn sẽ hành xử thế nào với sự thật tương đối ấy. Con người không chọn sẵn được thứ họ muốn, song vẫn có thể chọn làm hoặc không thứ họ muốn, và tuỳ vào đồng loã với hay là thách thức hiện trạng, mà có thể tạo ra hoặc không sự khác biệt giữa đáp án tất yếu của ma trận, những dự báo của nhà tiên tri, thuật toán của kiến trúc sư, và kỳ tích của người được chọn. Nhà tiên tri đã cố tình nhập thân với mật vụ Smith vì biết năng lực tiên tri sẽ cài vào hắn một điểm yếu chí mạng, vì sự bất thường trong lựa chọn từ ý chí tự do sẽ chính là khắc tinh của mọi dự báo.
Đoạn kết, Smith, lúc này đã thâu tóm đủ sức mạnh để độc chiếm thế giới và quật ngã Neo, gào lên: Mọi thứ đều phải có mục đích. Tao nghiệm ra mục đích của loài người chúng mày chỉ là nhằm sinh tồn. Nhưng sao mày cứ chiến đấu mãi thế, chẳng lẽ mày còn có lý do gì để chiến đấu cao hơn cả sinh tồn hay sao?  

Câu trả lời của Neo là:
Bởi vì tao chọn thế.


Giờ quay về với bầu cử Mỹ.  Trump thực ra không thuộc phe nào, ông ta từng chịu vùi dập tơi tả từ lãnh đạo cả phe dân chủ lẫn cộng hoà. Trump khó dò đoán, ngay những người ủng hộ cũng không phải luôn dự nổi Trump sẽ làm gì và điều này liệu sẽ tốt hay xấu cho ông ta. Giống Neo, Trump không hành xử theo cả quy luật logic lẫn cảm xúc. Ông ta là đám rối bất thường mà nếu được thả vào ma trận có thể làm phật ý cả kiến trúc sư lẫn nhà tiên tri.
Tuy nhiên đóng vai Neo lại không phải Trump, mà là nhân dân Mỹ. Chính họ sẽ phải lựa chọn: Sẽ chấp nhận cái thực tế mô phỏng này, hay là sẽ rút phích ra và đoạn tuyệt ma trận.
Ở đây Trump chính là chú thỏ trắng đang nhảy tưng tưng trên đường đến một cái hang thỏ.
Nhưng liệu người Mỹ có sắn sàng đi theo ông vào cái hang ấy?  
Phân cảnh kinh điển nhất của Ma trận là lời đề nghị của Morpheus với Neo:  
Tôi có thể cho anh 2 lựa chọn: thuốc xanh và thuốc đỏ.
Đây là cơ hội cuối cùng. Và sẽ vô cách để đảo ngược.  
Anh chọn thuốc xanh, hết chuyện, anh tỉnh dậy trên giường và tin bất cứ thứ gì anh muốn tin.  
Anh chọn thuốc đỏ, anh ở lại Wonderland, và tôi sẽ chỉ anh xem cái hang thỏ sâu như thế nào.  
Neo tất nhiên đã chọn viên thuốc đỏ.  
Nhưng đây không phải mấu chốt.  
Cypher, kẻ phản bội, sau này đã thủ thỉ với anh:
Tôi biết điều anh đang nghĩ. Bởi tôi cũng nghĩ nó từ lâu lắm rồi. Nếu cho quay lại, tôi chắc chắn sẽ chọn viên thuốc xanh.
Cypher có lý của hắn. Hiện thực quá thê thảm so với ma trận thoả mãn vô lo. Neo còn hiểu mặt trái ấy sâu sắc hơn. Anh đã được chứng kiến thuốc đỏ trao tặng không chỉ sự khắc khổ mà còn chưa chắc là sự thật.  
Tuy thế, Cypher vẫn đã nhầm.

Nếu được chọn lại, Neo cũng sẽ không thay đổi.    Neo không thể biết thuốc đỏ chứa gì, cái hang thỏ rồi sẽ dẫn đến đâu, và liệu đây có đã là sự thật tối hậu.   Điều duy nhất Neo biết chỉ là viên thuốc xanh chắc chắn chứa gì ...   ... và rằng thứ ấy, anh không bao giờ chọn!   




7.11.16

Mặt dày tâm đen tác giả Chin Ning Chu

Phanblogs Mặt dày tâm đen Chin Ning Chu

Mặt dày tâm đen tác giả Chin Ning Chu

SÁU CÁCH THỨC CẦU LÀM QUAN


Trong xã hội Trung Quốc, giữ một chức vụ trong bộ máy quan lại là nghề nghiệp danh giá duy nhất. Một viên quan lại có phẩm hàm cao đứng đầu trong nấc thang kinh tế và xã hội. Vì lẽ đó, hầu hết mọi người không ngừng cố gắng để được bổ nhiệm vào chức vụ nào đó. Lý bàn luận sáu bước trong việc cầu một chức quan như một ví dụ về sự ứng dụng thực tế của Mặt Dày, Tâm Đen. Luận bàn của ông được đặt trong bối cảnh của Trung Quốc thời phong kiến, nhưng bản chất con người kể từ đó vẫn không thay đổi, và những nguyên tắc tương tự ngày nay vẫn ứng dụng

1. Rỗng

Yêu cầu đầu tiên là rũ bỏ ra khỏi đầu óc của anh mọi thứ không liên quan đến việc cầu làm quan. Anh không được có mục tiêu nào, ý nghĩa nào khác. Anh phải một lòng một ý cầu quan

Thời gian của anh cũng phải trống hết. Anh phải biết kiên nhẫn chờ đợi bao lâu cũng được. Anh phải đặt mình trong chức vụ mong muốn và không đâu khác. Anh sẽ không có một công việc nào khác. Nếu việc bổ nhiệm hôm nay chưa được thì chờ đến mai. Nếu năm nay chưa được bổ nhiệm thì lại chờ đến sang năm

2. Dùi

Anh phải tóm lấy cơ hội nhỏ nhất để dẫn tới. Khi tìm thấy một cơ hội như thế thì phải khoan rộng nó ra. Khi không có cơ hội nào thì tập trung đầu óc vào mà dùi cho ra một lỗ. Lý sử dụng hình ảnh một cái dùi không ngừng ấn, dò và dùi liên tục

3. Bốc

Anh phải không ngừng tìm cách đem năng lực và tầm quan trọng của mình ra trước sự chú ý của những người ở địa vị có thể giúp mình


4. Nịnh

Anh phải khúm núm trước những ai có thể giúp mình. Tâng bốc họ trước mặt. Ca ngợi họ trước những kẻ sẽ nói lại chuyện đó với họ

5. Dọa

Anh phải thật tinh vi trong việc dọa dẫm, vì có thể không biết mà dọa phải những người có khả năng hại mình. Sự dọa dẫm cần xuất phát tự nhiên từ sự tâng bốc bản thân của anh

Hãy để người nghe rút ra kết luận rằng nếu anh có tài như thế, sẽ không may nếu anh lại lọt vào phe đối nghịch hoặc được bổ nhiệm vào một chức vụ cấp trên của người ta. Nếu anh có quan hệ tốt với những người quan trọng như thế, anh có thể có khả năng gây rắc rối cho người ta nếu anh không được giúp đỡ

6. Biếu

Có hai loại biếu xén. Loại thứ nhất là những thứ quà nhỏ, mời ăn, mời uống. Thường những món quà nhỏ tạo cho người ta cảm giác có nghĩa vụ với mình vượt xa giá trị của nó. Chúng nên được biếu cho không chỉ người có quyền có quyền bổ nhiệm anh, mà cả người thân và bạn bè họ

Quà biếu to được dùng để đóng dấu ân việc bổ nhiệm. Chúng cũng nên được tặng cho những ai có ảnh hưởng lớn đến quan chức có quyền bổ nhiệm anh

SÁU CÁCH ĐỂ GIỮ CHỨC QUAN


Nếu mục tiêu của anh là làm quan, thì anh cần cư xử ra vẻ đức hạnh (theo những tiêu chuẩn của thời đại lúc đó). Anh nên quét lên mặt một lớp vỏ nhân từ giả hiệu và giả bộ một người đạo đức, có tín ngưỡng. Anh nên đi lại với một quyển sách sùng đạo trong tay thể hiện nội tâm tinh khuyết như hoa huệ của mình - một quyển sách như là Bạc Bạch Học (Lý chơi chữ, đặt ra một cuốn Bạc Bạch Học đối lại với Hậu Hắc Học)

Lý còn bàn luận sáu cách giữ chức và kiếm chác

1. Rỗng

Anh không nên nói và làm gì hết. Tán đủ thứ chuyện, nhưng chẳng nói gì. Ra vẻ thật bận rộn, nhưng chẳng làm gì. Đừng bao giờ có một quan điểm, vì nó có thể hóa ra sai hay phạm đến người quyền thế nào đó. Đừng bao giờ làm chuyện gì để mình có thể phải chịu trách nhiệm. Giữ mình khỏi hành động, nhưng ở vị trí có thể nhận công khi có chuyện gì tốt và rũ trách nhiệm nhiệm khi có chuyện gì xấu

2. Cung kính

Anh phải uốn lưng cho dẻo trước thượng cấp. Phải tìm mọi cơ hội để lấy lòng không chỉ thượng cấp mà cả thân thích và bạn bè của họ. Lý đặc biệt lưu ý rằng nếu thượng cấp của anh có vợ lẽ hay nàng hầu thì phải cẩn thận lấy lòng nàng ta vì nàng ta sẽ có ảnh hưởng lớn nhất đến thượng cấp

3. Hách


Anh phải rèn một vẻ kiêu kỳ và khinh khỉnh đối với hạ cấp. Phải tỏ ra không thể tiếp cận. Thái độ này cũng được thể hiện theo hai cách. Thứ nhất là vẻ bề ngoài. Phải làm ra vẻ quan trọng, khiến người ta không dám xúc phạm đến. Thứ hai là khoe khoang học vấn trong lời nói và chữ nghĩa

4. Độc

Anh phải tàn nhẫn trong việc theo đuổi các mục đích. Nhưng để làm cho người khác dễ qui phục ý mình hơn, phải giữ một hình ảnh đức hạnh. Những lời nói của Khổng Phu Tử phải luôn nằm trên đầu lưỡi. Anh phải gia nhập những tôn chức có tôn chỉ cao quý như thế mọi người sẽ không tin rằng anh ta có thể có những hành động tàn nhẫn

5. Điếc và Mù

Anh phải điếc đặc trước sự chỉ trích. Anh phải như đui mù vẻ bất bình của người khác. Lời mắng nhiếc trôi tuột qua anh như "nước đổ đầu vịt"

6. Thu hoạch

Con rồng bay ngàn dặm chỉ để làm tổ ở đây

CÁCH NGÔN TRUNG QUỐC


Bây giờ đã đến bước cuối cùng. Mọi việc làm trên cũng chỉ là để đạt được một chỗ có giá trị. Mục đích cầu làm quan ban đầu là để đặt mình vào chỗ mà người ta phải cầu cạnh, cũng như lúc trước anh đã phải cầu cạnh người khác. Anh chẳng phải tốn bao nhiêu công sức đó chỉ để kiếm một chức vụ; anh làm thế để có thể bán ảnh hưởng của mình

Khi bàn luận về Rỗng, bước đầu tiên trong cách giữ chức, Lý đã sơ lược đề cập đến tầm quan trọng của việc tránh trách nhiệm về hành động của mình và làm cho những hành động của mình có vẻ quan trọng hơn thực tế. Sau đó Lý nói chi tiết thêm về điều này và minh họa luận điểm của ông với hai câu chuyện. Câu chuyện thứ nhất là về việc tránh chịu trách nhiệm bởi hành động của mình; câu chuyện thứ hai là về việc làm cho hành động củ mình có vẻ quan trọng hơn thực tế

HAI CÁCH LÀM VIỆC KHÉO


Cưa mũi tên


Y học Trung Quốc chia làm hai lĩnh vực: Ngoại khoa và nội khoa. Chúng tương đối giống với cách phân chia giữa khoa phẩu thuật và khoa nội trong Tây y

Một người bị trúng tên được đưa đến thầy thuốc ngoại khoa. Thầy thuốc cưa cán tên nhưng không lấy đầu tên ra. Vậy mà thầy bảo với bệnh nhân là việc thầy đã xong. Bệnh nhân hốt hoảng hỏi thầy: "Sao thầy không lấy mũi tên trong người tôi ra?". Thầy thuốc trả lời: "Bởi đó là việc của thầy thuốc nội khoa"

Nhiều người trốn tránh trách nhiệm theo kiểu cưa mũi tên. Họ làm ít chừng nào hay chừng ấy và luôn cố để ai khác hoàn tất công việc. Họ không bận tâm nếu có chuyện gì không tốt xảy ra miễn là sự khiển trách có thể trút lên người mà đưa ra sự phê chuẩn cuối cùng hoặc hoàn tất công việc


Hàn nồi


Một người nội trợ thấy cái nồi bị nứt bèn gọi thợ hàn nồi đến. Thợ hàn nhờ bà đi nhóm lửa để anh ta có thể cạo nhọ nồi xem cho kỹ vết nứt. Chủ nhà vừa ra khỏi phòng, thợ hàn bèn lấy búa gõ nhẹ vết nứt cho nó lớn ra đến mức gần như không sửa được nữa. Khi nhọ nồi đã cạo sạch, bà chủ bảo: "Vết nứt lớn hơn tôi nghĩ nhiều". Thợ hàn tán đồng: "Việc này e là khó đây. May cho bà gặp được tôi là thợ giỏi". Bà chủ nói: "Anh nói đúng đấy. Để hỏng thêm một chút nữa là không sửa được rồi"

Thường là cần làm cho tình huống tệ thêm một chút để đảm bảo những nỗ lực của bạn được đền đáp xứng đáng. Nhưng bạn phải rất cẩn thận không để vấn đề xấu đi đến mức không thể cứu chữa được

Mặt dày tâm đen Chin Ning Chu .doc


Mặt dày tâm đen Chin Ning Chu .pdf

https://drive.google.com/file/d/0B0hPR4sOzdAORGt6cW9rZm5JZTQ/view?usp=sharing&resourcekey=0-1NzSL1-YLAwmdTm7LP3wyA




5.11.16

Thang biến mất

Phanblogs - Này Chim vặn dây cót! - Kasahara May hét gọi tôi. Đang lơ mơ ngủ, tôi cứ tưởng giọng cô bé là ở trong mơ. Nhưng đấy không phải giấc mơ. Nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt Kasahara May, nhỏ xíu xa tít. - Em biết anh đang ở dưới đó. Nào Chim vặn dây cót! Trả lời em đi!

- Anh đây, - tôi đáp.
- Trời ạ, anh làm cái gì dưới đó thế?
- Suy nghĩ, - tôi đáp.
- Em không hiểu. Sao lại phải chui xuống tận đáy giếng mới suy nghĩ được? Không có cách nào đỡ nhiêu khê hơn à?
- Làm cách này thì mới thật sự tập trung được. Dưới này tối, mát, lại yên tĩnh.
- Anh hay làm thế này sao?
- Không, không hay làm đâu. Cả đời anh chưa làm thế này bao giờ hết.
- Thấy có hiệu nghiệm không? Có dễ suy nghĩ hơn không?
- Anh chưa biết. Anh vẫn đang thử nghiệm mà.
Cô hắng giọng. m thanh đó vang to xuống dưới đáy giếng.
- Thôi được rồi, Chim vặn dây cót, anh có nhận ra là cái thang biến đâu mất rồi không?
- Có chứ, - tôi đáp. - Mới đây thôi.
- Anh có biết chính em đã rút thang lên không?
- Không, cái đó thì anh không biết.
- Thế thì anh nghĩ ai rút?
- Anh không biết. - tôi đáp. - Anh không biết nói thế nào, nhưng anh chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ rằng ai đó đã lấy thang đi cả. Anh chỉ nghĩ nó cứ thế mà biến mất thôi, nói thật đấy.
Kasahara May im lặng. Rồi, với vẻ thận trọng trong giọng nói, như thể cô ngờ rằng lời của tôi có chứa bẫy, cô nói:
- Cứ thế mà biến mất à. Hừm. Ý anh là sao, "cứ thế mà biến mất"? Rằng... tự nhiên mà nó... biến đi hay sao?
- Có thể.
- Này Chim vặn dây cót, nói ra chuyện này bây giờ thì nghe buồn cười, nhưng anh là tay kì quặc lắm cơ. Trên đời này chẳng có mấy ai kỳ quặc như anh đâu. Anh có biết không?
- Với anh thì anh không kỳ quặc đến thế, - tôi đáp.
- Thế thì cớ sao anh nghĩ cái thang tự nó biến đi được?
Tôi lấy cả hai tay xoa mặt, cố tập trung chú ý vào cuộc đối thoại này với Kasahara May.
- Chính em rút thang lên à?
- Dĩ nhiên là em rút. Đâu cần phải động não đến cỡ đó mới nghĩ ra được. Em rút đấy. Đêm em lẻn ra khỏi nhà, kéo thang lên.
- Nhưng tại sao?
- Sao lại không? Anh có biết đêm qua em sang nhà anh tới mấy lần không? Em muốn gọi anh đi làm với em như lần trước ấy. Dĩ nhiên là anh không có nhà. Rồi em thấy mẩu giấy anh để trên bàn bếp. Thế là em đợi, đợi mãi, không thấy anh về. Thế rồi em nghĩ chắc anh lại đến chỗ căn nhà bỏ hoang đây. Em thấy nửa cái nắp giếng bị giở ra, có thang dây thòng xuống. Thế nhưng em không nghĩ ra rằng anh lại đang ở dưới đó đâu. Em chỉ nghĩ chắc có một người thợ hay ai đó chui xuống giếng rồi để thang lại. Trên đời này có mấy ai khi muốn suy nghĩ thì chui xuống đáy giếng ngồi cơ chứ?
- Cái đó thì em nói đúng, - tôi nói.
- Đến đêm em lại chuồn ra khỏi nhà, qua nhà anh, nhưng anh vẫn chưa về. Khi đó em mới chợt nghĩ ra: có khi anh đang ngồi dưới đáy giếng ấy chứ. Anh ngồi dưới đó làm gì thì làm sao em biết được, nhưng anh vốn là một tay kỳ khôi lắm, em đã nói mà... Em liền tới chỗ cái giếng kéo thang lên. Em cuộc là làm anh hết hồn.
- Ừ, có.
- Dưới đó anh có gì ăn uống không?
- Có chút nước. Đồ ăn thì anh không mang theo. À, anh có ba viên kẹo chanh.
- Anh ở dưới đó bao lâu rồi?
- Từ gần trưa hôm qua.
- Chắc anh đói lắm.
- Ừ, cũng đói.
- Anh có muốn đái hay gì không?
Nghe Kasahara May nhắc, tôi mới nhớ ra rằng từ khi xuống đây tôi chưa đái lần nào.
- Không, - tôi nói. - Anh có ăn uống gì nhiều đâu.
- Này Chim vặn dây cót, anh có biết gì không? Anh có thể chết ở dưới đó nếu em muốn. Em là người duy nhất biết anh đang ở dưới đó, em cũng là người duy nhất giấu thang dây đi. Anh có hiểu không? Em chỉ cần đi khỏi đây thôi là anh rồi đời. Anh có thể la hét, nhưng không ai nghe thấy anh đâu. Không ai nghĩ là anh đang ở dưới giếng. Em dám cuộc là thậm chí không ai biết anh đi khỏi nhà nữa kia. Anh không làm cho công ty nào, vợ anh thì bỏ nhà đi rồi. Có thể rốt cuộc ai đó cũng sẽ nhận thấy anh mất tích và báo cho cảnh sát, nhưng tới khi đó thì anh ngỏm rồi, mà người ta cũng chẳng bao giờ tìm được xác anh.
- Em nói đúng lắm. Anh có thể chết dưới này tuỳ ý em.
- Đã biết vậy thì anh thấy thế nào?
- Sợ, - tôi đáp.
- Nghe giọng anh có sợ đâu.
Tôi vẫn đang xoa má. Đó là tay của tôi, má của tôi. Tôi không thấy được chúng trong bóng tối, nhưng chúng vẫn đang ở đây: thể xác tôi vẫn đang hiện hữu.
- Ấy là vì vẫn chưa thật sự ngấm được, - tôi nói.
- Với em thì có, - Kasahara May nói. - Em thấy hoá ra giết một ai đó lại dễ hơn người ta tưởng nhiều.
- Có lẽ còn tuỳ ở phương pháp.
- Dễ lắm mà! Em chỉ cần bỏ anh lại đây thôi. Em chả phải làm gì hết. Anh thử nghĩ đi, Chim vặn dây cót. Cứ thử hình dung anh sẽ khổ sở đến nhường nào ở dưới đó, chết dần chết mòn vì đói khát, trong bóng tối. Chết thế kinh lắm đấy.
- Em nói đúng lắm. - tôi bảo.
- Anh không thực sự tin em phải không hở Chim vặn dây cót? Anh vẫn nghĩ em không thể làm điều gì tàn ác đến thế.
- Anh không biết nữa, - tôi nói. - Không phải anh tin em làm được, cũng chẳng phải tin em không làm được. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Điều gì cũng có thể. Anh nghĩ là nghĩ vậy.
- Em không nói về chuyện có thể hay không thể, - cô nói bằng giọng lạnh như đá. - Này, em có ý này. Em mới nảy ra thôi. Anh đã cất công leo xuống dưới kia để có thể suy nghĩ. Sao giờ em không giúp thêm một tí để anh có thể tập trung suy nghĩ còn tốt hơn nữa?
- Em định làm cách nào? - tôi hỏi.
- Cách này này, - cô vừa nói vừa đậy nửa nắp giếng đang mở lại. Giờ thì bóng tối là toàn bích.
Haruki Murakami
Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót







1.11.16

Lạy chúa con là lính trận ngoài biên

Phanblogs Lạy chúa con là lính trận ngoài biên



Lạy chúa con là lính trận ngoài biên
Vì xa thành phố xa quá nên quên
Đêm nay ngôi hai trời xuống
Ánh sao lung linh muôn màu
Con tưởng hỏa châu soi tuyến đầu

Lạy chúa con là thiếu phụ miền quê
Chồng con vì nước nên đã ra đi
Hai ba năm chưa thỏa chí
Hết thu qua xuân sang hè
Con đợi tàn đông mới tin về

Đạn xé không trung đêm đừng đêm vẫn nghe
Từng lớp trai đi cho ngày mai vẫn đi

Đêm nay người xuống đời
Xin đem nguồn vui tới

Những đôi môi lạnh cúi lâu không cười

Lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh
Vì cha là lính con thiết tha xin
An vui cho người đầu tuyến
Trẻ thơ yên tâm sách đèn
Để mẹ hiền con hết ưu phiền.