Search

29.5.22

TÌM X

Ngồi lại và quan sát cho kỹ bạn sẽ thấy xung quanh bạn những người mà bạn biết trong đời thường chẳng có ai là hạnh phúc cả.


Nếu bạn thấy rằng họ đang hạnh phúc là đang tưởng như vậy. Ban chưa thực sự hiểu về họ. Bạn và họ đang hiểu lầm về nhau thử quan sát kỹ lại đi.

Hãy lấy vài ví dụ.

Nhìn sang người trung niên mà bạn cho rằng đang hạnh phúc. Tiền bạc, cuộc sống dư dả tiêu xài không phải suy nghĩ. Nhà xe đầy đủ sang trọng hào hoa vợ đẹp con khôn. Người đó có mối bận tâm nào trong lòng không ? thời gian họ dành cho gia đình, tình thương và bản thân họ được là bao nhiêu. Cậu trai đó Mấy giờ đêm về móc họng để nôn ra lần thứ mấy trong cuộc tiếp khách rồi ?. Cô gái đó đã phải bỏ đi cái gì để được vị trí như vậy ? Họ đã nghĩ ra được mưu kế gì để tiếp tục mang ra triển khai với đời vào sáng mai chưa. Bạn có chắc là họ thấy họ hạnh phúc không ? Và cái quan trọng nhất là cái tình trạng "hạnh phúc" hiện tại của họ nó không có được lâu bền.

Ngó lên mấy đại ka đã về hưu ở tuổi ngoài 60 xem họ đang chống chọi với căn bệnh gì của cơ thể, một đêm thức giấc mấy lần ? Con cháu họ ra làm sao ? hàng trăm thứ vẫn còn vương vấn, bất lực nhưng chưa sẵn sàng buông tay. Họ sống phần nhiều với quá khứ mà họ thấy đẹp còn hiện tại họ sợ chết, đang bị bệnh tật bủa vây. Họ đã cống hiến nhiều. Đã hàng trăm lần đặt xuống cái mà gọi là hạnh phúc.

Ngó xuống thế hệ trẻ GenZ thì càng dễ hiểu hơn. Họ thực sự đang bị mất phương hướng với quá nhiều thứ cần mà chưa có. Những ước muốn ngây ngô, những xung đột cá nhân xã hội nhỏ nhặt và không đáng đã xoay họ như quần áo trong cái máy giặt. Chỉ Một ánh mắt một lời nói bên ngoài có thể làm họ tưởng như cuộc đời của họ lụi tàn. Đối với họ hạnh phúc luôn ở phía trước.

Ngồi lại và quan sát cho kỹ bạn sẽ thấy xung quanh bạn những người mà bạn biết trong đời thường chẳng có ai là hạnh phúc cả.
Ngồi lại và quan sát cho kỹ bạn sẽ thấy xung quanh bạn những người mà bạn biết trong đời thường chẳng có ai là hạnh phúc cả.


Nói tới đây không lẽ không có hạnh phúc ? Bài toán tìm X trở nên vô nghiệm ?


Không hẳn. Tôi biết đâu đó vẫn có người tiến gần đến hạnh phúc. Tôi đã thấy họ, đã quan sát họ những biểu hiện được toát ra từ nội tâm cho đến bên ngoài của họ. Đó không phải là hạnh phúc mà là sự an lạc. Thay vì có hạnh phúc thì họ có an và lạc.
Những người đó không phân biệt phân già trẻ, lớn bé, giai cấp, địa vị trình độ , vị trí vv. Ở họ có một điểm chung đó là sự căn cơ và bài bản. Họ có trí tuệ sống và làm việc phù hợp với luật của tự nhiên, họ biết xấu hổ và sợ hãi.

Kết luận: X nằm đâu đó giữa cái có và cái không có. Bỏ hạnh phúc để lấy an lạc. Bỏ an và lạc là X


Nguồn ảnh: vov giao thông Ẩn bớt



Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian

19.5.22

TỪNG CÂU NÓI LÀ TỪNG CÁNH BUỒM GIONG CUỐI TRỜI

Sống là trao và nhận. Ta nhận được cái gì, phải chọn cái gì để nhận? Ta phải trao ra cái gì, phải chọn cái gì để trao ra? 


Quý vị đừng có nói với tôi quý vị không phải là pháp sư, không phải là người của đại chúng, quý vị không phải là người nổi tiếng, quý vị là người bé mọn là người vô danh, quý vị là người thấp cổ bé miệng, là dân đen nên quý các vị không có trách nhiệm gì với thiên hạ. Sai! Quý vị có là bà tám bán bánh bèo, bà ba bán bánh lọt gì đi nữa nhưng mỗi câu nói của quý vị trong từng ngày nó phải có nội dung.

Vì sao? Vì người nghe được câu nói đó có thể mai này trở thành một chính khách. Quý vị đừng có nói với tôi một câu nói của bà tám bán bánh lọt là không có tác dụng. Không phải đâu nghen. Cái đứa bé đang mặc quần xà lỏn rách mông, nó đang ngồi ăn chén bánh lọt đó, nay mai nó có bằng tú tài, nó vào đại học, rồi nó ra trường, rồi mai sau nó trở thành một chính khách. Có ai ngờ được rằng câu nói của bà bán bánh lọt năm xưa bây giờ nó trở thành nền tảng tâm thức cho những quyết định ghê gớm của nó lên cả một quốc gia, một đất nước và cả một dân tộc. Quý vị có tin hay không? Tôi tin chuyện đó! 

Sống là trao và nhận. Ta nhận được cái gì, phải chọn cái gì để nhận? Ta phải trao ra cái gì, phải chọn cái gì để trao ra?
Sống là trao và nhận. Ta nhận được cái gì, phải chọn cái gì để nhận? Ta phải trao ra cái gì, phải chọn cái gì để trao ra?



Đừng có coi thường bà tám bán bánh lọt! Trong room này tôi biết có nhiều người coi thường. Thấy người ta nghèo, người ta thất học, nghe nói bán bánh lọt ở đầu hẻm là mình thấy chẳng có cái gì rồi. Sai! Cái đứa nghe bà nói chuyện mai này nó thành cái gì mình không biết được, và những gì nó nghe, nó thấy, nó đọc được trong tuổi ấu thơ đó trở thành hành trang vốn liếng cho nó sau này. 

Các nhà Tâm lý học của Mỹ nói rằng từ 5 tuổi cho đến 13 tuổi là giai đoạn đổ móng cho cái tòa nhà tâm thức của mỗi đời người. Nghĩa là mai này quý vị có là bác học, học giả được giải Nobel gì đi nữa tôi không biết, tôi chỉ biết một điều là những gì quý vị đã đưa vào trong cái đầu từ 5 tuổi đến 13 tuổi là giai đoạn quí vị tích cóp hành trang cho tương lai. Sau đó chúng ta có bằng tú tài năm 18 tuổi cộng với bốn năm đại học là 22 rồi chúng ta đi ra ngoài đời luôn. Nếu làm bác sĩ thì lâu hơn, như ở Mỹ muốn mở phòng mạch gì đó thì cộng thêm những năm thực tập nữa, cũng trên chục năm. 
Chúng ta đâu có ngờ một bác sĩ ba mươi mấy tuổi ấy với chừng ấy kiến thức kinh viện bác học ở trong trường lại suy tư hành xử dựa trên một phần của tuổi thơ đã tích cóp từ 5 tuổi cho đến 13 tuổi. 


Sư Giác Nguyên (giảng).
Những Bài Giảng Kinh Tăng Chi Tập 6 - Paṭibhānasutta



Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian