Search

15.2.24

GÓP PHẦN CHEN LẤN

GÓP PHẦN CHEN LẤN

...
Tôi nhắc lại: người có một lý tưởng sống ngon lành thì dứt khoát không có thời gian để tìm tới đám đông.
Kẻ nào còn thiết tha với đám đông là kẻ đó không có lý tưởng sống, không có cái khả năng sống một mình, đem lại sự an lạc cho riêng mình. Không có khả năng đó, họ phải nương đổ vào quần chúng. Một người còn chìm đắm trong đám đông thì không có tài nào có khả năng an lạc với riêng mình.
GÓP PHẦN CHEN LẤN



Chúng ta nên nhớ rằng: chúng ta vốn dĩ cô đơn từ vô thủy luân hồi. Mỗi người có một hạnh nghiệp riêng. Dầu chúng ta là cha mẹ, là chồng vợ, là con cái, là anh chị, là em, là cháu với nhau trong đời này, thì chắc gì đời sau chúng ta gặp lại? Đó là chuyện thứ nhất.
Thứ hai, cơ hội mang thân người và nhân thiên rất là khó. Cơ hội đó đã khó, cơ hội được gặp nhau càng khó hơn.
Cho nên, chúng ta vốn dĩ là cô đơn. Mà nói như vậy chúng ta cô đơn đã quen rồi. Chúng ta quen khổ một mình, quen vui một mình, quen ác một mình, quen thiện một mình.
Chẳng qua vì ảo giác, chúng ta thấy rằng: một chiều mưa biên giới, ngồi một mình hiu quạnh cô độc quá. Chúng ta thèm một bàn tay, một mái tóc, một ánh mắt, một tia nhìn để sưởi ấm lòng mình cho bớt cô quạnh. Mình tưởng đó là tri âm tri kỷ. Không có đâu, nó chỉ góp phần chen lấn thôi. Niềm cô đơn của chúng ta vẫn muôn đời nằm đó, không ai chia xẻ được cho mình. Tôi xin quí vị tin như vậy đi.
Cho nên một người tu hành mà còn tìm đến đám đông là người này không có khả năng quán chiếu, không có khả năng nội tĩnh.
Không có khả năng nội tĩnh, không có khả năng quán chiếu thì anh tu cái gì?
Anh hiểu rằng: công việc để anh làm đã không có thời gian rồi. Anh đi biết đi, ngồi biết ngồi, đứng biết đứng, vui biết vui, buồn biết buồn, thở ra thở vào biết rõ, thiện ác buồn vui biết rõ. Chỉ riêng chừng đó việc đã không có đủ thời gian, thì anh làm gì có thời gian cho đám đông?
Đừng có nói với tôi là chư Phật, chư Thánh ngày xưa đi hoằng pháp, người ta rần rần đó sao? Tôi xin các vị nhớ, các vị có phải Phật chưa? Đừng có đem so Ngài với mình. Mình có bằng cái hạt bụi dưới chân Ngài không mà cứ đem Thánh hiền ra so hoài. Ngài đi hoằng pháp chớ không phải là Ngài xáp vô đám đông.
Còn mình, mình cứ xáp vô đám đông. Mình nhân danh từ thiện, nhân danh hoằng pháp, nhân danh đủ thứ. Chúng ta đứng dưới tên của nhiều cái gọi là Mỹ Từ, núp dưới mỹ từ để rồi chúng ta cả đời không có khả năng sống một mình. Trong khi việc mà mình phải làm với mình, nó tới một tỷ lận.
Đức có một câu rất là hay: "Cái người mạnh nhất là người có khả năng sống một mình". Đại Hàn thì nói thế này: "Không phải đứa mạnh nhất là sống, mà đứa sống được mới là đứa mạnh nhất".
Chúng ta thấy: chính Đức Phật đã kêu gọi tinh thần độc cư. Không phải đạo Phật là đạo bi quan, bắt mình ăn rồi cứ nghĩ ba cái chuyện bất tịnh, rồi niệm chết, rồi sa đọa, đã vậy bắt sống một mình. Cái đạo gì buồn dữ trời? Nhưng không phải vậy, cái đạo này là đạo dành cho người trưởng thành, cái đạo này là đạo dành cho mấy người dám nhìn vào Sự Thật.
Hôm nay anh có thấy được sự thật thì mai này đối diện với nó, anh mới có thể tiếp tục ngon lành bảnh bao. Còn bình thường lúc vô sự, anh không có bản lãnh để thấy ra sự thật, anh chưa có khả năng để thấy, thì mai này nó ập vô mặt anh, anh làm sao chịu nổi?
Không có khả năng sống một mình bây giờ, thì mai này anh vào bệnh viện anh sống một mình. Anh nằm với ai? Anh nằm với con người của anh. Anh hấp hối với ai? Hấp hối với anh. Anh tắt thở rồi, anh đi về một phương trời miên viễn chiêm bao nào đó. Anh đi với ai? Anh đi một mình anh.
Anh đừng có nói với tôi là anh có vợ, có chồng, có con cái, có bạn bè, có tri kỷ tri âm. Tôi van anh đừng có nghĩ dại như thế. Anh mãi trước sau chỉ có một mình anh. Anh đã luân hồi vô số kiếp một mình anh. Anh có nghiệp thiện, nghiệp ác của một mình anh. Anh đi vào các cõi một mình anh.
...
-Sư Giác Nguyên giảng
Kalama xin tri ân bạn elteetee ghi chép.
Trích bài giảng ngày 05.06.2019 KTC.6.65 Vị Bất Lai.
Nguồn ảnh: Johnson Tsang
Ghi chú: 153 

Sách đọc nhiều
Bài đọc nhiều