Search

26.10.11

Bà lão mù và chuyến xe bus

PhanblogsHôm ấy, tôi (người viết bài) có việc gấp phải rời Hà Nội về Hải Dương để giúp chị gái sửa máy tính nên đón chuyến xe 202 (Hà Nội – Hải Dương) từ bến xe Lương Yên.
Đó là câu chuyện của một bà lão mù một thân một mình tìm đường về nhà với chỉ một mẩu giấy nhỏ ghi địa chỉ trên tay. Đích đến của chuyến xe là thành phố Hải Dương nhưng do mắt đã không còn nhìn thấy gì nên bà lão đã lên nhầm xe đi Hải Phòng.
Tại điểm dừng tiếp theo, anh phụ xe dẫn bà lão xuống trạm chờ để bà có thể bắt chuyến xe khác. Ngồi gần cửa sổ, tôi thấy bà lão chống chiếc gậy dò đường tìm cho mình một chỗ đứng.
Đúng lúc đó, một chiếc xe bus khác vừa đến trạm, một nhóm khách bước xuống cùng với nhóm học sinh, sinh viên đang đứng chờ xe. Bà lão mù lại gần và chìa ra tờ giấy như ý định nhờ chỉ đường. Thế nhưng mọi người lảng ra, tránh xa bà lão.
Không một ai giúp cụ già mù đi lạc xe bus

Chuyến xe của tôi lăn bánh, hình ảnh bà lão bơ vơ giữa dòng người tại điểm dừng xe bus thật khiến cho người ta phải đau lòng. Càng đau lòng hơn khi chính những thanh niên, chủ nhân tương lai của đất nước lại hờ hững trước khó khăn của một bà lão mù mà họ hoàn toàn có thể giúp được trong tầm tay.
Bà lão đi một mình, đi đâu, liệu có an toàn không? Đó không chỉ là một câu hỏi mà còn là lời cảnh tỉnh những bạn trẻ vô tâm trước khó khăn của người khác.
Thực trạng vô cảm trong giới trẻ hiện nay đang trong tình trạng đáng báo động. Cả một thế hệ nắm tương lai vận mệnh nước nhà đang vô tâm trước những hoàn cảnh và hành động mà họ hoàn toàn có thể ra tay giúp đỡ.
Nguồn cơn của những sự vô cảm đến đáng kinh ngạc là do đâu? Do môi trường xã hội, văn hóa, gia đình hay sự thất bại của nhà trường trong việc giáo dục cho con trẻ một trái tim nhân văn?
Đó là câu hỏi không dễ trả lời!