Search

Hiển thị các bài đăng có nhãn Bà nội. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bà nội. Hiển thị tất cả bài đăng

26.10.11

Bà lão mù và chuyến xe bus

PhanblogsHôm ấy, tôi (người viết bài) có việc gấp phải rời Hà Nội về Hải Dương để giúp chị gái sửa máy tính nên đón chuyến xe 202 (Hà Nội – Hải Dương) từ bến xe Lương Yên.
Đó là câu chuyện của một bà lão mù một thân một mình tìm đường về nhà với chỉ một mẩu giấy nhỏ ghi địa chỉ trên tay. Đích đến của chuyến xe là thành phố Hải Dương nhưng do mắt đã không còn nhìn thấy gì nên bà lão đã lên nhầm xe đi Hải Phòng.
Tại điểm dừng tiếp theo, anh phụ xe dẫn bà lão xuống trạm chờ để bà có thể bắt chuyến xe khác. Ngồi gần cửa sổ, tôi thấy bà lão chống chiếc gậy dò đường tìm cho mình một chỗ đứng.
Đúng lúc đó, một chiếc xe bus khác vừa đến trạm, một nhóm khách bước xuống cùng với nhóm học sinh, sinh viên đang đứng chờ xe. Bà lão mù lại gần và chìa ra tờ giấy như ý định nhờ chỉ đường. Thế nhưng mọi người lảng ra, tránh xa bà lão.
Không một ai giúp cụ già mù đi lạc xe bus

Chuyến xe của tôi lăn bánh, hình ảnh bà lão bơ vơ giữa dòng người tại điểm dừng xe bus thật khiến cho người ta phải đau lòng. Càng đau lòng hơn khi chính những thanh niên, chủ nhân tương lai của đất nước lại hờ hững trước khó khăn của một bà lão mù mà họ hoàn toàn có thể giúp được trong tầm tay.
Bà lão đi một mình, đi đâu, liệu có an toàn không? Đó không chỉ là một câu hỏi mà còn là lời cảnh tỉnh những bạn trẻ vô tâm trước khó khăn của người khác.
Thực trạng vô cảm trong giới trẻ hiện nay đang trong tình trạng đáng báo động. Cả một thế hệ nắm tương lai vận mệnh nước nhà đang vô tâm trước những hoàn cảnh và hành động mà họ hoàn toàn có thể ra tay giúp đỡ.
Nguồn cơn của những sự vô cảm đến đáng kinh ngạc là do đâu? Do môi trường xã hội, văn hóa, gia đình hay sự thất bại của nhà trường trong việc giáo dục cho con trẻ một trái tim nhân văn?
Đó là câu hỏi không dễ trả lời!




29.4.09

Giấc mơ con đè nát cuộc đời con

Một phong tục kinh điển khi đứa trẻ thôi nôi là người lớn bưng cái rổ lại trước mặt nó để nó chọn… nghề, để coi nó sẽ cầm món nào trong đó, gương lược, kéo, viết, cây búa, cuốn sách hay là cục đất. Một câu hỏi gần như… kinh điển của các ông ba bà mẹ, khi đứa trẻ biết chuyện trò ríu ran, rằng sau này con thích làm nghề gì. Chiều qua, trên đường từ trường về, đứa trẻ hớn hở khoe, mai mốt lớn lên con đi bán xôi gà. Bán xôi gà thì sẽ được ăn xôi gà đã đời luôn.

Má nó nghe buồn, bán xôi gà dãi nắng dầm mưa, suốt ngày long đong ngoài đường phố, vui sướng gì hả con ơi ?

Bà nội nó nghe buồn, cứ ước trong nhà có đứa làm bác sỹ, không thì làm thầy giáo cũng được, ra đường trẻ nít nó kêu thầy ơi thầy à không oai sao ?

Ba nó nghe buồn, đời ba lắt xắt bán buôn, mong có con cho làm cán bộ nhà nước, giàu thì chưa biết, nhưng chắc chắn là sống ổn định, không lo bữa no bữa đói.

Đứa trẻ chín tuổi, không hiểu tại sao người lớn lại tiu nghỉu khi nghe dự định của nó. Với nó, mọi mơ ước đều bình đẳng với nhau, vui như nhau, không phân biệt thấp cao. Bạn nó có đứa thích lái máy bay bay lên trời. Có đứa đòi tham gia đội đặc nhiệm siêu nhân. Có đứa thích làm công an bắt cướp. Nó chọn bán xôi gà vì công an, phi công, hay siêu nhân gì thì xong việc rồi cũng muốn ăn xôi gà.

Cũng may là có bà ngoại là vỗ tay cười mừng, bà nói cháu bà mơ ước bán cá bán rau bà cũng vui. Ước mơ tự bản thân nó đẹp rồi, không có ước mơ xấu, lại càng không có ước mơ sang, ước mơ hèn. Bán xôi gà, hay làm giám đốc ngân hàng thì cũng hồn hậu đáng quý như nhau khi chúng vẫn còn nằm trên mảnh đất mang tên mơ ước. Bán xôi gà cũng có cái hạnh phúc đặc biệt của bán xôi gà, bà ngoại nói tỉnh bơ.

Như bà ngoại đã từng mơ ước làm họa sỹ truyền thần nhưng suốt đời gắn bó với nghề may áo bà ba, vui vẻ thấy người ta đẹp lên nhờ bàn tay khéo léo của mình.

Như chú kia biết đâu đã từng ước mơ làm kỹ sư, nhưng lẽ gì lẽ khác, chú ấy đi bán cơm chiên. Sáng nay ta đói bụng quá và ta nhớ tới chú.

Như chị nọ biết đâu đã từng mơ làm hoa hậu, nhưng cuối cùng chị đi bán dừa tươi, và ta luôn trông ngóng, chờ đợi chị đẩy xe dừa ướp lạnh trong cái nắng lửa tháng Tư tuôn ngui ngút.

Như anh kìa biết đâu đã từng mơ làm bác sỹ, nhưng cuộc đời đưa đẩy khiến giờ anh an ủi những thương tổn của con người theo kiểu khác, anh làm công nhân trồng cây, trồng hoa, tỉa tót, tắm tưới chúng xum xuê trên những ngã đường.

Và khi ta thèm một tô bún riêu, cần một cái chổi rơm, muốn sơn lại mảng tường cũ… luôn có người sẵn sàng chờ để làm những công việc đó. Họ có thể đã từng mơ ước làm giám đốc, chủ tịch, hay chỉ giản dị, “muốn bán bún riêu để ăn bún riêu cho đã đời luôn…” .

Ngoại nói hay ho như trên báo, dù vậy, cả nhà vẫn buồn. Họ hy vọng thời gian sẽ làm thằng nhỏ thay đổi ước mơ, trẻ con vội thèm mau chán mà. Và một bữa nhân dịp nép bên lề nhường đường cho đoàn xe công vụ có còi hụ đi qua, thằng nhỏ nói lớn lên con muốn làm bộ trưởng, làm bộ trưởng oai thiệt oai như cái bác ngồi trong xe kia.

Lần này thì cả bà ngoại cũng buồn, bà ngoại sợ thằng cháu theo đuổi tận cùng hiện thực hóa ước mơ đó, nó sẽ làm ảnh hưởng, biến chuyển số phận của hàng trăm, triệu con người. Một chữ ký, một cái phẩy tay, một lời nói lơ đãng vô tình, một sơ sót nhỏ của nó cũng làm vất vơ ngơ ngác một đám đông. Họ sướng thì không nói gì, nhưng nhiều khi thằng cháu bà làm họ khổ…
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con.


END