Search

3.5.23

ĐI TÌM Cô Gái Con Người Thợ Dệt

ĐI TÌM Cô Gái Con Người Thợ Dệt

ĐI TÌM Cô Gái Con Người Thợ DệtĐI TÌM Cô Gái Con Người Thợ Dệt
...
Rồi năm ấy, đức Phật an cư mùa mưa ở ngọn đồi đá trắng Cālikapabbata, thị trấn Cālikā, có con sông Kimikālā xanh mát thuộc quốc độ Koliya cùng với đại chúng tỳ-khưu. Ở đây, có khá nhiều liêu thất và hang động được thiết lập từ năm an cư thứ mười ba của đức Phật; ngoài ra gần thị trấn lại còn có vườn xoài xinh đẹp mà thuở ấy tỳ-khưu Meghiya, thị giả của đức Phật yêu thích, lưu luyến.
Khi đã sắp xếp đâu đó ổn định rồi, thỉnh thoảng đức Phật lại ôm bát ra đi một mình để hóa độ những người hữu duyên. Đặc biệt, có hôm, đức Phật sử dụng thần thông đi một khoảng đường khá xa, ngài trở lại thành phố Āḷavī, ngụ tại điện thờ Aggāḷava để gieo duyên thêm với cư dân ở đây. Và thật ra, đức Phật cố ý hóa độ cô gái con người thợ dệt. Hơn hai năm về trước, khi đức Phật giảng dạy “tùy niệm về sự chết” (Marana-anussati) thì cô ta rất tâm đắc và hoan hỷ. Và từ đấy đến nay cô ta rất tinh cần, ngày cũng như đêm không buông lơi đề mục bao giờ.

Tin đức Phật đang ngụ tại điện thờ Aggāḷava, thành phố Āḷavī không mấy chốc lan truyền đi khắp nơi. Việc đức Phật hóa độ dạ-xoa Āḷavaka đem lại thanh bình cho quốc độ là một ân đức quá lớn nên từ đức vua, triều đình cho đến dân chúng ai ai cũng háo hức tìm đến đảnh lễ, nghe pháp, cúng dường.
Khác với mọi lần, khi hai hàng cận sự đặt bát cho đức Phật, thọ thực xong nhưng hôm nay, ngài chưa giảng pháp thoại như cố chờ đợi một người; và đại chứng tỳ-khưu cũng yên lặng như vậy...
Và quả đúng như thế, lúc ấy, cô gái thợ dệt trong lòng nôn nao, muốn làm mọi việc đâu đó cho xong để còn thì giờ đến điện thờ Aggāḷava, chiêm ngưỡng dung nhan của đức Phật và nghe pháp. Nhưng đột ngột sáng nay, khi đến xưởng dệt, cha cô quay lại căn dặn: “Tại khung cửi, cha còn một cái áo của khách hàng chưa dệt xong vì thiếu chỉ. Vậy ở nhà, con phải nhanh tay quấn chỉ vào suốt rồi mang gấp đến xưởng dệt cho cha!”
Khi quấn chỉ vào suốt xong thì trời đã khá trưa, cô gái đặt suốt chỉ trong rá, kẹp vào nách rồi hối hả ra đi. Đường đến xưởng dệt phải đi qua điện thờ Aggāḷava, không cưỡng được ước muốn vào thăm Phật nên cô gái lẹ làng bước nhanh, qua vườn, len đám đông, đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Thấy được đức Phật với tướng hảo quang minh, xán lạn, cô gái rất hoan hỷ, nói nhỏ trong lòng: “Đây là cha của ta, đã dạy cho ta tùy niệm về sự chết. Từ đó đến nay, tâm ta như mặt nước hồ thu vắng lặng, đồng thời, ta không còn ganh ghét, hung dữ với một ai. Ta không còn sợ hãi bất cứ một cái gì, kể cả sự chết”.
Trong lúc ấy thì đức Phật đã thấy cô gái nên ngài nói:
- Cái cô bé bên ngoài cửa sổ kia, nách kẹp cái rá suốt chỉ, hãy vào đây, Như Lai hỏi chuyện.
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn. Cô bé vâng lời, bước vào, để cái rá bên chân rồi đảnh lễ đức Phật rất phải phép.
Đức Phật mỉm cười hỏi:

- Nầy con! Con từ đâu đến?
- Bạch đức Thế Tôn! Đệ tử “không biết”.
- Vậy thì “đi”, rồi con sẽ đi đâu?
- Bạch đức Thế Tôn! Đệ tử “cũng không biết”.
- Con “không biết” thật sao?
- Bạch đức Thế Tôn! Không, đệ tử “biết”.
- Phải con “biết” thật không?
- Bạch đức Thế Tôn! Đệ tử “không biết”.

Như vậy, đức Phật hỏi cô gái bốn câu. Dân chúng nghe cô trả lời với đức Phật như vậy thì lấy làm bất mãn. Họ nói với nhau: “Coi kìa! Với bậc Toàn Giác mà con gái người thợ dệt dám nói như kiểu đùa giỡn vậy! Thật là vô lễ, vô phép, vô tắc...”
Đức Phật mỉm cười cho mọi người an lòng, đưa tay ra dấu hiệu bảo đám đông giữ im lặng; và rồi ngài hỏi tiếp cô gái:
- Nầy con! Khi Như Lai hỏi con “từ đâu đến”, tại sao con trả lời là “không biết”?
- Bạch đức Thế Tôn! Chính Tôn Sư biết rõ là đệ tử đi từ nhà người thợ dệt mà đến đây. Vậy khi Tôn Sư hỏi “từ đâu con đến đây” thì đệ tử nghĩ, ý Tôn Sư muốn hỏi: “Từ cảnh giới nào con tái sanh đến đây?” Và như vậy thì quả thật con trả lời “không biết” là đúng với sự thật!
Đức Phật tán thán:
- Lành thay! Lành thay! Con đã giải đáp đúng câu hỏi của Như Lai.
Rồi đức Phật hỏi tiếp:
- Khi Như Lai hỏi “từ đây con sẽ đi đâu”, tại sao con trả lời là “không biết”?
- Bạch đức Thế Tôn! Chính Tôn Sư biết rõ là đệ tử sẽ đem suốt chỉ đựng trong rá đến xưởng dệt cho cha của đệ tử, thế nhưng Tôn Sư còn hỏi đệ tử sẽ đi đâu, thì đệ tử biết chắc ý Tôn Sư chỉ muốn hỏi: “Khi ra đi từ kiếp nầy, con sẽ tái sanh đi đâu?” Và như vậy thì đệ tử trả lời “không biết” là đúng với sự thật!
Đức Phật nói:
- Con đã giải đáp đúng câu hỏi của Như Lai.
Đức Thế Tôn khen cô gái lần thứ nhì, rồi ngài hỏi tiếp nữa:
- Khi Như Lai hỏi “con không biết thật sao”? Thì tại sao con lại trả lời “dạ con biết!”
- Bạch đức Thế Tôn! Điều nầy đệ tử “biết”. Đệ tử biết chắc là “đệ tử phải chết”. Vì lẽ ấy đệ tử trả lời như vậy.
Đức Phật nói:
- Con lại một lần nữa đã giải đáp đúng câu hỏi của Như Lai.
Như vậy đức Thế Tôn ngợi khen cô gái lần thứ ba.
Rồi ngài lại hỏi tiếp:
- Khi Như Lai hỏi con “biết”, phải vậy không? Tại sao con nói con “không biết”.
- Bạch đức Thế Tôn! Đệ tử chỉ biết một điều là thế nào đệ tử cũng chết, nhưng không biết cái chết sẽ đến lúc nào. Chết ban ngày hay ban đêm? Chết vào buổi sáng hay vào buổi chiều? Điều ấy đệ tử không biết, vì lẽ ấy đệ tử trả lời “không biết” là đúng với sự thật.
Đức Phật nói:
- Con đã giải đáp đúng những câu hỏi của Như Lai!
Rồi đức Phật nói tiếp:
-Trên thế gian này, người ngu si, người không có trí tuệ, dù có mắt cũng như bị mù; còn người sáng suốt, người có trí tuệ, dẫu bị mù mắt nhưng cũng thấy rõ được mọi sự, mọi chuyện; họ thoát khỏi lưới bủa của thợ săn để đến nơi an toàn:
“- Thế gian loáng quáng mù manh
Hiếm thay, ít kẻ mắt lành sáng trong
Lưới trùm, chim khó thoát lồng
Bay lên nhàn cảnh quả không mấy người!”
-Kinh Pháp Cú 174 
“ Haṃsādiccapathe yanti, ākāse yanti iddhiyā; nīyanti dhīrā lokamhā jetvā māraṃ savāhiniṃ”.
Câu kệ ngôn chấm dứt, cô gái con người thợ dệt chứng đắc đạo quả Nhập Lưu.
Còn mọi người xung quanh thì thở phào, nhẹ nhõm; họ không dám trách mắng cô bé thợ dệt kia nữa, mà lại tỏ lòng kính trọng, vì rõ ràng là chiều sâu của giáo pháp, cô ta thông hiểu hơn mọi người.
Sau đấy, cô gái đảnh lễ đức Phật với tâm an lạc không kể xiết rồi bưng cái rá đựng suốt chỉ đến xưởng dệt cho cha.
Lúc ấy cha cô đang ngồi trên khung dệt mà ngủ. Cô không để ý rằng cha cô đang ngủ nên vói tay đưa rổ cho ông. Không may, cái rá đụng vào đầu khung cửi và rơi xuống, gây một tiếng động lớn. Cha cô giựt mình thức dậy, tình cờ chụp cây cần ở đầu khung kéo mạnh xuống. Cái đầu khung quây vòng trúng ngay vào ngực cô gái. Tức thì cô chết, và tái sanh vào cảnh trời Đâu Suất...
Tại điện thờ Aggāḷava, sau buổi pháp thoại, đức Phật vẫn còn ngồi yên lặng chớ chưa chịu rời chân. Đại chúng không hiểu. Hai hàng cận sự không hiểu. Nhưng khi cô gái bị tai nạn, chấm dứt hơi thở thì đức Phật mới mở mắt ra, nói rằng:
- Cô gái thợ dệt sau mấy câu hỏi, cô ta đã đắc pháp nhãn, là “con gái nhỏ” của Như Lai đó! Vừa rồi, cô ta bị tai nạn đột ngột, cái đầu khung cửi rơi xuống, đập mạnh vào ngực, cô ta đã chết và tức khắc hóa sanh vào cung trời Đẩu Suất.
Đưa mắt một vòng nhìn đại chúng, đức Phật nói tiếp:
- Từ thị trấn Cālikā, Như Lai đến đây ngoài nhân duyên với mọi người, còn việc khác rất quan trọng là cứu độ cô gái con người thợ dệt. Vì Như Lai biết trước là cô ta sẽ bị chết như vậy, nếu không đưa cô ta an trú vào thánh pháp thì nghiệp bất đắc kỳ tử kia có thể đưa cô ta xuống những cảnh giới đau khổ. Còn nữa, cha cô con gái sẽ rất đau khổ, có thể đi đến điên loạn. Nhưng không sao, Như Lai sẽ hóa độ cho ông ta.
Và quả đúng như vậy. Cha cô con gái, sau đó được đức Phật giảng giải về Tứ Diệu Đế, ông thấy rõ sự thật nên xin xuất gia tỳ-khưu rồi theo chân ngài về núi đá vôi Cālikapabbata để tiếp tục an cư mùa mưa.
Nghe nói rằng, về sau ông ta tu tập tốt nên đắc quả A-la-hán.
 

Nguồn: Một Cuộc Đời Một Vầng Nhật Nguyệt tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Nguồn ảnh: Mamnon.com
ghi chú: 31+129+172



Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian

30.4.23

NĂNG ĐOẠN KIM CƯƠNG TÁC GIẢ GHESE MICHEAL ROACH

NĂNG ĐOẠN KIM CƯƠNG TÁC GIẢ GHESE MICHEAL ROACH

NĂNG ĐOẠN KIM CƯƠNG TÁC GIẢ GHESE MICHEAL ROACHNĂNG ĐOẠN KIM CƯƠNG TÁC GIẢ GHESE MICHEAL ROACH
Học tập trí tuệ của Phật để cuộc đời thành đạt
Lý thú và kỳ ảo, cuốn sách Năng đoạn kim cương là hành trình giữa thế giới tâm linh và câu chuyện kinh doanh, hé mở những điều ta chưa từng biết về “nghiệp” và “nhân- quả” trong kinh doanh.
Khi nói về nhân quả…
Bạn bị đối tác, nhân viên lừa dối? Vậy thì hẳn bạn đã từng nói dối vài người, kể cả những lời nói dối vô hại. Không thể độc lập được về tài chính? Hẳn bạn đã thường xuyên không tôn trọng không gian và tài sản của người khác hoặc đã tiêu xài lãng phí tài nguyên của họ. Những kế hoạch bạn giao cấp dưới ít khi được hoàn thành đúng ý bạn? Nếu thế thì chắc chắn bạn chưa bao giờ hào sảng giúp đỡ các phòng ban khác, cũng như chưa từng ủng hộ ai đó hết lòng mà không tính toán lợi ích. Hay việc bạn mãi không tìm được địa điểm thuê văn phòng mới thì là hậu quả của việc bạn chưa bao giờ cung cấp cho ai một chỗ ở hay chỗ ngủ qua đêm…
Khi nghe những lý giải này từ một kẻ tầm thường, đa số chúng ta sẽ bật cười và cho rằng thật vớ vẩn. Nhưng khi tất cả được nói bởi một người tốt nghiệp Đại học Princeton danh tiếng, nhận bằng Geshe (cao học Phật học từ Tây tạng) và làm giám đốc tập đoàn kim cương quốc tế lớn trong nhiều năm thì hẳn là chúng ta sẽ phải nghĩ khác.
Năng Đoạn Kim Cương là gì ?
Năng đoạn Kim cương là tên một kinh điển Phật giáo cổ xưa từ 2500 năm trước – “Năng Đoạn Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh”. Năng đoạn nghĩa là có thể chặt đứt. Năng đoạn kim cương ngụ ý về trí tuệ có thể “chặt đứt” cả thứ cứng nhất trên thế gian – kim cương. Những lời trong kinh điển hàm chứa trí tuệ tối thượng đưa con người vượt thoát khổ đau sang bên bờ kia giải thoát. Những ai hiểu được và ứng dụng được trí tuệ Năng đoạn kim cương vào đời sống và kinh doanh cũng sẽ vượt thoát khổ đau của thất bại để cập bến thành công. 
Xuyên suốt cuốn sách là chuyến hành trình kỳ ảo đan xen giữa tôn giáo và kinh doanh vào ngành chế tác và buôn bán kim cương. Theo tác giả, bạn sẽ nhận được những chỉ dẫn về cách làm ra tiền, thọ hưởng tiền bạc, điều ngự thân tâm và gieo những “dấu ấn tâm linh” tích cực dẫn tới con đường thành đạt.
Ứng dụng trí tuệ Phật Giáo vào kinh doanh
Có một nhận thức thông thường rằng Phật Giáo thì xa lìa đời sống, nhất là hoạt động kinh tế. Nhưng tác giả lại nói: Đức Phật xuất thân từ một vị hoàng tử, những môn đệ Phật giáo thời xưa cũng phần đông là những hoàng tộc hoặc tầng lớp giàu có. Họ là những người có nỗ lực và tài năng để điều hành xứ sở, kinh tế – tương tự như cộng đồng doanh nhân phương Tây hiện nay. Những người làm chủ doanh nghiệp không chỉ cần nhạy cảm, kỹ lưỡng, kiên định, sáng suốt mà muốn luôn duy trì được những điều này không gì bằng một đời sống tâm linh lành mạnh và nuôi dưỡng trí tuệ. Nghĩa là đời sống phi vật chất (tâm linh) và đời sống vật chất (sản xuất kinh doanh) là hai mặt không thể tách rời. Một đời sống tâm linh mạnh mẽ và sáng suốt cũng sẽ dẫn tới đời sống kinh doanh thành đạt. Hẳn bạn biết tới nhiều doanh nhân có đời sống tâm linh mạnh mẽ, họ kinh doanh thành công và cũng thực hành về mặt tâm linh một cách nghiêm ngặt, bền bỉ. 
Tính không và nghiệp (karma)
Tác giả nói rằng, mọi thứ đều có “tính không” của nó, nghĩa là bản thân một việc thì không “tốt” cũng không “xấu”, cái xấu hay tốt chẳng qua tùy thuộc vào con mắt của người nhìn. Kẻ được lợi thì cho rằng tốt, người chịu thiệt thì nói rằng xấu. Giống như việc bạn định thuê một tòa cao ốc làm văn phòng mới, nhân viên phải đi làm xa hơn sẽ thấy đây là một việc “xấu”, còn những người ở gần thì ngược lại, chủ nợ thì nghĩ rằng: a, hẳn bạn đang ăn nên làm ra nên sẽ rầm rập kéo tới đòi, còn khách hàng thì cho rằng: thuê được văn phòng lớn như vậy, hẳn bạn là một doanh nghiệp làm ăn tốt và có uy tín. Trong khi thực tế bản thân việc thuê cao ốc tự nó chẳng có tính chất nào như vậy, nó chỉ đơn thuần là chính nó – việc thuê cao ốc. 
Bản chất sự việc cũng tương tự như bản thể trong suốt của kim cương tinh ròng. Một tấm kính làm bằng kim cương tốt nhất dù nhìn thẳng hay nhìn xiên, trên xuống hay dưới lên đều trong suốt. Bản thân mọi sự việc, sự vật đều mang “tính không”, chỉ có người nhìn sự việc ấy gắn cho chúng cái mác tốt, xấu dựa theo “nghiệp” (karma) của người ấy.
Việc hiểu rõ mối tương quan của các “dấu ấn tâm linh” sẽ giúp ta biết cách gieo trồng những dấu ấn tốt nhằm gặt hái những “trải nghiệm” như bạn mong muốn. Giống với việc muốn có cà thì gieo hạt cà, muốn có đậu thì gieo hạt đậu. Để thành công và phát đạt về tài chính, hãy gieo những dấu ấn của sự hào phóng. Để sống trong một thế giới hạnh phúc, hãy duy trì lối sống có đạo đức. Để hấp dẫn và khỏe mạnh về mặt thể chất, hãy học cách không bao giờ nổi giận. Để là một nhà lãnh đạo thành công, hãy khuyến khích những hành động có tính cách xây dựng và hữu ích. Hãy học tập những nguyên lý về khả năng tiềm ấn và những dấu ấn tâm linh. 
Vài nét về tác giả 
Micheal Roach là người đã được thọ giới Tỳ – kheo, nghĩa là có thể gọi ông là một nhà sư. Ông nhận được bằng cao học Phật học (Ghese) từ tu viện Tây Tạng; thông thạo Phạn ngữ, Tạng ngữ và Nga ngữ; là giám đốc công ty kim cương quốc tế Adin International trong nhiều năm, đồng thời cùng là người sáng lập Viện cổ học Châu Á và nhiều tổ chức về cổ học khác. 
Tuy nhiên, ông để tóc dài, tham gia hoạt động kinh doanh, thực hiện nhiều việc khiến ông không còn được chào đón ở Tây Tạng và cuốn sách này của ông bị những người theo Mật giáo liệt vào blacklist (danh sách cấm)
Bất chấp những thông tin mâu thuẫn xung quanh tác giả, Năng đoạn Kim cương của Ghese Micheal Roach kể từ khi xuất bản đầu tiên năm 2000 (tên tiếng anh là The Diamond Cutter) đến nay vẫn là 1 tiếng vang trong cộng đồng doanh nhân và những người đi tìm thành công, Trên 3 triệu bản in đã bán ra tại 35 nước và trên 20 ngôn ngữ được dịch ra. 
Chừng nào con người còn khổ đau vì những thất bại, còn mê mải đi tìm mộng ảo thành công thì chừng đó cuốn Năng đoạn Kim cương này vẫn còn phát huy sức sống mãnh liệt của nó. 

Nguồn: Hoang Lao Hac reviewsach.net
Ghi chú: 140

Một cuốn sách cực kỳ nguy hiểm cho chánh pháp. Dậy các "doanh nhân" cách ăn muối mà không thấy mặn.




Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian