Search

29.8.23

TRÊN ĐỜI NÀY KHÔNG CÓ AI MÀ SÁNH BÌ VỚI MẸ ĐƯỢC

TRÊN ĐỜI NÀY KHÔNG CÓ AI MÀ SÁNH BÌ VỚI MẸ ĐƯỢC

TRÊN ĐỜI NÀY KHÔNG CÓ AI MÀ SÁNH BÌ VỚI MẸ ĐƯỢC



Người mẹ vĩ đại không phải là vì mẹ làm chuyện gì ghê gớm, mà vì mẹ bền bỉ đối với mấy đứa con. 
Con còn nhỏ mẹ thương, con lớn mẹ cũng thương, con lành lặn mẹ thương, con tật nguyền mẹ cũng thương. Con còn trẻ mẹ thương, con già tóc bạc mẹ cũng thương, con thành công đỗ đạt mẹ thương mà con sa cơ lỡ vận mẹ cũng thương. 
Sự vĩ đại của mẹ không phải là vì mẹ có một lần hy sinh mạng sống cho mình, mà vĩ đại là mẹ thương con vô điều kiện không toan tính.
Mẹ thương con là vì con chứ không phải mẹ thương con là vì mẹ. 
Trong khi những tình cảm khác thì hình như không phải vậy. Tôi đã nói tình yêu nam nữ, mình thương người ta, mình muốn họ hạnh phúc nhưng mình có mở ngoặc đơn (Tôi muốn you hạnh phúc mà phải hạnh phúc với tôi, chứ với người khác là không được). 
Nhưng mẹ thì khác, mẹ thương mình, mình có cỡ nào mẹ cũng thương, thậm chí mình mất trí, tật nguyền, sa cơ lỡ vận mẹ vẫn thương. 
Sự vĩ đại của mẹ nằm ngay chỗ độ bền đó. Trên đời không có ai mà sánh bì với mẹ được. 

Sư Toại Khanh (Chép lại bài giảng của Sư).
Nguồn ảnh: yan.vn

Ghi chú: 172




Sách đọc nhiều
Bài đọc nhiều

26.8.23

DÂY XÍCH

DÂY XÍCH 

DÂY XÍCH


Đọc được trong cuốn "Hợp tuyển lời Phật dạy từ Kinh Tạng Pali" một đoạn tâm đắc, khiến mình cười mãi: 


"Này các Tỳ kheo, giả sử có con chó bị buộc vào cổ một sợi dây, trói chặt vào một cây cột hay cột trụ, con chó sẽ cứ tiếp tục chạy vòng quanh cây cột hay cột trụ đó. Cũng vậy kẻ vô văn phàm phu xem sắc là tự ngã, thọ là tự ngã, tưởng là tự ngã, hành là tự ngã, thức là tự ngã, người ấy cứ tiếp tục chạy vòng quanh..."
Mình càng ngẫm càng thấy điều ấy sao mà sâu sắc. Ai đó từng nói "Đại Đạo là vô cùng giản dị".
Mình đã nhìn thấy con chó nhà mình bị xích quanh cột, nó cứ đi quanh đi quanh, đôi khi có con chó khác chạy qua, nó quên mất là đang bị xích nhảy xổ ra rượt theo, nhưng rồi hết giới hạn dây xích là khựng lại. Tự do của nó, cuộc đời của nó, chân trời của nó... không ra ngoài mảnh đất có bán kính bằng dây xích ấy.
Chúng ta cũng có hơn gì đâu, bị xích lại bởi ham muốn, sân si, vọng tướng, tham ái... vô vàn giấc mơ chồng chất. Có những dây xích thô thiển chúng ta tháo được, nhưng có những dây xích mỏng tang như tơ nhện mà chúng ta không nhìn ra, không hay biết.
Và những vòng tròn có bán kính bằng những dây xích đó là tất cả những gì chúng ta hình dung về cuộc đời. Thế rồi như những con chó bị xích, chúng ta quay ra sủa nhau, gầm ghé nhau, tranh giành những khúc xương...Thật là một đời sống đau khổ và vô minh
Có một niềm an ủi lớn, đó là dây xích ấy chúng ta có thể tháo ra, và cũng chỉ chính chúng ta mới có thể tháo ra hay buộc vào mà thôi.

Nguồn: Ngôi nhà bên bờ nước 
Ghi chú:135




Sách đọc nhiều
Bài đọc nhiều