Search

18.11.25

THỌ ƯU DOMANASSA

THỌ ƯU DOMANASSA


"Nhìn Sân thật kỹ sẽ nhận ra rằng nó chẳng qua chỉ là tướng trạng của Ưu." ( ý tưởng lấy nguồn từ Anh Kien Cao-Xuan)


THỌ ƯU DOMANASSA
THỌ ƯU DOMANASSA và các tâm tương ưng



===
Trong A Tỳ Đàm, Thọ Ưutâm Sân có mối quan hệ gắn bó đến mức gần như không thể tách rời. Khi tâm Sân sinh khởi, cảm thọ đi kèm luôn là sự khó chịu, bực bội hoặc bất mãn. A Tỳ Đàm gọi cảm giác này là domanassa - Thọ Ưu. Nó không phải là nỗi buồn kiểu trầm lặng, mà giống cảm giác gai nhọn bên trong, như thể tâm đang chống lại điều đang xảy ra.

Bản chất của Sân là sự phản kháng. Trong các bản luận, tâm Sân được định nghĩa bởi tâm sở paṭigha - khuynh hướng đẩy lùi, không chấp nhận, muốn chống lại đối tượng. Khi tâm đẩy lùi như vậy, nó không thể nào có cảm giác dễ chịu. Chính sự cọ xát này tạo ra domanassa. Vì vậy, A Tỳ Đàm nói tâm Sân không bao giờ đi chung với Thọ Lạc hay Thọ Xả; và Thọ Ưu không thể sinh trong các tâm Tham hay tâm Si

Hai loại tâm Sân mà A Tỳ Đàm mô tả - một tự phát, một được hỗ trợ - dù khác nhau ở mức độ nhưng vẫn mang cùng bản chất. Hễ là Sân, cảm thọ đều là ưu. Không có ngoại lệ. Thỉnh thoảng, những tâm sở như Ghen Tỵ (Issā), Bỏn Sẻn (Macchariya) hay hối (kukkucca) có thể chen vào. Khi xuất hiện, chúng làm cho Thọ Ưu sắc bén hơn, giống như xát muối vào cảm giác khó chịu vốn đã có mặt.

Sự kết nối giữa Thọ Ưu và Sân có thể quan sát rất rõ trong đời sống. Khi nghe một lời phê bình trái ý, khi thấy ai đó làm điều không như mong muốn, hoặc khi một sự việc nhỏ xíu cũng khiến tâm “gợn lên”, thì cảm giác khó chịu đó chính là domanassa. Nó là tín hiệu cho biết tâm đã nghiêng về Sân trước khi ta kịp nhận ra bằng ý thức.

Chúng ta thường chỉ thấy tướng trạng bên ngoài của Sân: quát mắng, cau có, hay thái độ lạnh nhạt. Nhưng nếu dừng lại và nhìn thật kỹ, bạn sẽ nhận ra: Cái làm bạn khó chịu không phải là đối tượng bên ngoài, mà chính là cảm giác Ưu đang giày vò tâm bạn.

Tâm Sân là một loại năng lượng bất thiện, và năng lượng bất thiện không bao giờ mang lại hạnh phúc. Nó luôn đi kèm với sự co rút và đau khổ. Khi bạn giận dữ, bạn không mạnh mẽ hơn, mà bạn đang tự gây khổ tâm cho chính mình. Cơn giận chỉ là lớp vỏ bọc thô cứng, bên trong nó là nỗi ưu phiền và bất lực trước những điều trái ý.

Hiểu mối quan hệ này rất hữu ích trong tu tập. Thay vì cố gắng đè nén Sân hoặc tự trách mình, ta chỉ cần nhìn thẳng vào cảm giác bất mãn đang có mặt. Khi thấy rõ domanassa đang sinh rồi diệt, thấy nó chỉ là một tiến trình của tâm chứ không phải “tôi”, sức mạnh của Sân giảm đi tự nhiên. Quan sát đúng cách giúp tâm rộng hơn, sáng hơn và bớt phản ứng hơn trước những điều trái ý.

-Nguồn: tổng hợp để tự học. Không có giá trị tham khảo.

ghi chú: 132

#Cần #Niệm #Tuệ





Xem thêm:
Sách đọc nhiều
Bài đọc nhiều

29.10.25

5 điều tôi học được khi “lạc” vào một blog hơn 15 năm tuổi

5 điều tôi học được khi “lạc” vào một blog hơn 15 năm tuổi

Giữa biển nội dung mênh mông của Internet, đôi khi ta bắt gặp một góc nhỏ tưởng như bị quên lãng — nơi lưu lại những suy nghĩ kéo dài suốt hơn một thập kỷ.
Đó là cảm giác của tôi khi vô tình “lạc” vào Phanblogs, một blog tồn tại từ năm 2008.
Trong thời đại của video ngắn và trạng thái vội vã, việc tìm thấy một nơi chứa đựng hàng trăm bài viết sâu sắc giống như gặp được một kho báu.

Điều khiến tôi dừng lại là sự đa dạng đến kỳ lạ: từ triết học Phật giáo, văn học kinh điển, marketing kỹ thuật số, cho đến những suy nghĩ rất đời thường.
Sự đa dạng ấy không rời rạc mà kết nối với nhau như các mảnh ghép của một tâm trí ham học hỏi và không ngừng tìm hiểu.

Sau khi đọc hàng trăm tiêu đề, tôi nhận ra 5 điều thật sự đáng suy ngẫm.

5 điều tôi học được khi “lạc” vào một blog hơn 15 năm tuổi


1. Sự giao thoa giữa siêu việt và đời thường

Điều đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên là cách blog đặt cạnh nhau những chủ đề tưởng như không thể liên quan.
Ngay bên bài viết về “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh” hay “Phân tích Thập Nhị Nhân Duyên”, lại xuất hiện những đề tài thực tế như “Bản kế hoạch Digital Marketing”.
Thậm chí có cả những tiêu đề rất hóm hỉnh như “Chửi Mát Gà” hay “Tiếng chó sủa bằng nhiều ngôn ngữ”.

Điều này cho thấy người viết không phân biệt cao – thấp.
Sự chiêm nghiệm không chỉ dành cho thiền viện, mà có thể xuất hiện trong chính công việc, trong từng chuyện nhỏ của đời sống.

2. Văn học – tấm gương của nhân sinh

Một mạch ngầm xuyên suốt blog là tình yêu và sự suy tư qua văn học.
Đây không chỉ là những bài giới thiệu sách, mà là những cuộc trò chuyện với các tác phẩm lớn.

Những cái tên quen thuộc xuất hiện liên tiếp:
George Orwell – 1984,
John Steinbeck – Chùm nho phẫn nộ,
Haruki Murakami – Kafka bên bờ biển1Q84,
José Saramago – Mù loà,
Nguyễn Nhật Ánh – Mắt biếc,
Chu Lai – Ăn mày dĩ vãng.

Qua đó, tác giả tìm hiểu những câu hỏi muôn đời: tự do là gì, công lý ở đâu, tình yêu và nỗi cô đơn mang ý nghĩa gì.
Đó là cách nhìn đời qua văn chương, chậm rãi mà sâu sắc.

3. Hành trình đi tìm “Chánh Kiến”

Nếu có một sợi chỉ xuyên suốt toàn bộ blog, thì đó chính là hành trình tìm kiếm sự thật và cái nhìn đúng đắn theo tinh thần Phật học.
Những tiêu đề như “Nhìn sự vật sự việc như nó là”, “Chánh pháp còn phải bỏ đi huống nữa là tà pháp”, hay “Trong cái thấy sẽ chỉ là cái thấy” cho thấy một nỗ lực bền bỉ để hiểu đời bằng con mắt tỉnh thức.

Blog giống như một nhật ký tâm linh – nơi tác giả vừa học, vừa chiêm nghiệm, vừa sống với những điều mình nhận ra.

4. Triết học và công việc không tách rời

Giữa những bài viết về thiền và giáo lý, blog vẫn xuất hiện nhiều chủ đề rất “đời”:
“Các nội dung cấm quảng cáo trên Google”, “Chiến lược giá thầu ROAS mục tiêu”, hay “Phép thử Turing (Turing test)”.

Điều đó gửi gắm một thông điệp rõ ràng: triết học không nằm ngoài đời sống.
Người hiểu “vô thường” có thể bình tĩnh hơn trước biến động của công việc.
Sự sáng suốt không chỉ dành cho con đường tu tập, mà còn giúp ta sống và làm việc rõ ràng hơn mỗi ngày.

5. Chủ đề không bao giờ phai: Mẹ

Giữa bao bài viết triết lý và phân tích trí tuệ, vẫn hiện lên một sợi dây tình cảm không dứt – hình ảnh người mẹ.
Từ “Đơn giản hãy gọi người là Mẹ” (2009), đến “Mất mẹ, tớ cảm thấy thiếu thiếu thế nào ấy” (2016), rồi “Mẹ ngó cánh cửa” (2019) – những dòng viết ấy chất chứa thương yêu và mất mát.

Chúng khiến người đọc nhận ra: đằng sau một tâm trí sắc sảo vẫn là một trái tim biết rung động.
Và hành trình tìm kiếm chân lý lớn lao nhất, rốt cuộc vẫn bắt đầu từ những tình cảm giản dị nhất.

Phanblogs không chỉ là một trang web cá nhân, mà là một hành trình sống được viết thành chữ – nơi triết học, văn học, công việc và tình cảm hòa vào nhau.
Nó nhắc ta rằng cuộc sống không cần chia thành từng ngăn riêng: học, làm, yêu, nhớ.
Tất cả đều là một phần của hành trình hiểu chính mình.

Khi gấp lại trang blog ấy, tôi thấy như mình vừa trò chuyện với một người bạn cũ – người vẫn miệt mài đi tìm ý nghĩa cuộc sống suốt mười lăm năm qua. 

 

Xem thêm:
Sách đọc nhiều
Bài đọc nhiều