Search

21.5.17

Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi, You Are the Apple of My Eye

Phanblogs Gửi cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi : Bây giờ bon tớ yêu nhau rồi , không cần cậu nữa đâu.! From hai bạn nam ngày nào theo đuổi cậu -You are apple of my eye

Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi, You Are the Apple of My Eye
Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi, You Are the Apple of My Eye

Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi, You Are the Apple of My Eye .pdf




Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi, You Are the Apple of My Eye
Cô gái năm xưa chúng ta cùng theo đuổi, You Are the Apple of My Eye


“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi” 

16.5.17

Cây Táo Yêu Thương tác giả Shel Silverstein

Cây Táo Yêu Thương tác giả Shel Silverstein


Thời gian thoi đưa, cậu bé lúc này đã trở thành một ông lão già nua. Ông lại đến thăm cây và bảo rằng mình chẳng còn mong muốn gì khác ngoài một nơi để nghỉ ngơi. Cuối cùng, ông lão đã tìm thấy một nơi yên nghỉ cho mình, bên cạnh cây táo giờ chỉ còn gốc, bên cạnh người bạn cũ thủy chung..."Cây táo yêu thương" là tác phẩm xuất sắc của Shel Silverstein. Cuốn sách viết về tình bạn ngày qua ngày của cậu bé từ khi còn nhỏ đến khi an nghỉ với một cây táo.
Cây táo yêu thương – The Giving Tree là câu chuyện thiếu nhi do Shel Silverstein viết và minh họa, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1964. Tác phẩm nhanh chóng trở thành một trong những cuốn sách thiếu nhi nổi tiếng nhất và được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ trên thế giới.

Đây là một câu chuyện kể tưởng như đơn giản, chỉ đề cập đến hai nhân vật là một cậu bé và một cây táo, cùng tình bạn đi qua năm tháng của họ. Ban đầu, họ cùng nhau chơi đùa – cậu bé trèo lên cây, đung đưa trên cành và ăn quả dưới bóng râm của nó, cây đã vui làm sao. Nhưng khi lớn lên, cậu bé không còn thường xuyên lui tới nữa, điều đó làm cây rất buồn.

Theo năm tháng, cậu bé giờ đã là người đàn ông trưởng thành, anh không có thời gian chơi với cây. Anh chỉ muốn có một ngôi nhà cho gia đình của anh mà thôi. Cây không thể cho anh một ngôi nhà nhưng đã tặng anh những cành cây khỏe khoắn của mình... Và cứ thế, những món quà tặng của cây đã giúp cậu bé ngày nào có được nhiều niềm vui trong cuộc sống.

                                                                                                                 
Thời gian thoi đưa, cậu bé lúc này đã trở thành một ông lão già nua. Ông lại đến thăm cây và bảo rằng mình chẳng còn mong muốn gì khác ngoài một nơi để nghỉ ngơi. Cuối cùng, ông lão đã tìm thấy một nơi yên nghỉ cho mình, bên cạnh cây táo giờ chỉ còn gốc, bên cạnh người bạn cũ thủy chung...

Cây Táo Yêu Thương The Giving Tree
Cây Táo Yêu Thương The Giving Tree 

Cây Táo Yêu Thương The Giving Tree
Cây Táo Yêu Thương The Giving Tree 




























Cây Táo Yêu Thương The Giving Tree 

15.5.17

Con đường đói khổ Ben Okri

Phanblogs Con đường đói khổ Ben Okri Cái nghèo và nỗi tủi nhục vẫn không ngăn những con người nghèo khổ tìm ra chân lý sống của đời mình.


Tên sách: Con đường đói khổ
Tác giả: Ben Okri
Người dịch: Linh Bacardi

Con đường đói khổ Ben Okri
Con đường đói khổ Ben Okri
“Người chết chậm rãi đánh thức giấc ngủ của con đường đã ngả nghiêng vì bạo lực. Họ nhảy lộn nhào cùng giấc mơ chính trị ở giữa đàn ông, đàn bà và trẻ nhỏ…”. Con đường trở thành ảo giác tồi tệ nhất, không có kết thúc nhưng lại quá nhiều dấu hiệu mà chẳng có phương hướng nào. Chính vì thế, con đường "thành nỗi đau khổ, cuộc hành hương không chủ đích của tôi”.

Nhân vật xưng tôi là cậu bé Azaro, một tinh linh đã chọn đầu thai vào gia đình của một cặp vợ chồng nghèo khổ ở Nigeria. Cậu bé vừa sống cuộc sống thực của con người nhưng đồng thời sống đời sống của giới tinh linh [1]. Những khả năng cảm thấy trước tai họa một cách kỳ diệu và nhìn rõ đám tinh linh biến cậu trở thành một cậu bé đặc biệt. Thực tại và ảo giác đan trộn và xen lẫn. Cả hai đều nguy hiểm như nhau.

Azaro bị giằng xé giữa hai thế giới. Thế giới ảo giác của những tinh linh rượt đuổi, dồn ép cậu hoặc trở về thế giới của chúng hoặc lừa dụ và hất cậu vào những tai họa chết người. Thế giới con người đầy bạo lực, nghèo đói, bệnh tật nhưng lại khiến cậu “hạnh phúc vì cảm được sự hiện diện ấm áp và nơi nào cũng có sinh khí dịu dàng của ba mẹ”.

Sức mạnh duy nhất mà những người nghèo như gia đình cậu có chính là cái đói của họ. Giống như phần đông phụ nữ khác, mẹ của Azaro hằng ngày đội cái chậu đựng những món hàng nhỏ nhoi của bà đi bán dạo dưới cái nắng gắt. Điều này khiến Azaro tự hỏi "bằng cách nào mà mẹ bán được bất kỳ món đồ nhỏ nhoi nào trong thế giới bụi bặm, tàn khốc và nắng cháy này”.

Bố của cậu hàng ngày phải oằn mình vác một lúc hai bao xi măng đến kiệt sức dưới sự lăng nhục của những kẻ khác nhưng cũng không đủ trả tiền nhà và lo nổi cái ăn cho ba người. Hằng đêm mẹ Azaro luôn phải kể cho cậu con trai bé bỏng của mình nghe những câu chuyện huyền thoại về những người có thể bay lên mặt trăng mà chỉ cần ăn một con dế nướng, hoặc câu chuyện về người sống mà chẳng cần có dạ dày để ru cậu vào giấc ngủ với cái bụng rỗng tuếch.

Bạn đông đúc nhất của những người nghèo làng cậu là ruồi và chuột. Chúng lượn vòng, gặm nhấm, giành giật cái không gian vốn tù túng, ngột ngạt trong mỗi gian nhà chỉ rộng chừng vài mét vuông của họ.

Nơi nhộn nhịp nhất trong ngôi làng của Azaro là quán rượu của bà chủ Koto lại càng phơi bày cái nghèo đói và bần hàn, khốn khổ. Cái quán là một đống hỗn độn: “một bãi ói, ghế tán loạn, lật ngửa lên, bàn để lộn xộn, xương gà xương cá khắp nơi trên sàn, mùi hôi rượu cọ đổ, ruồi đặc nghẹt, những hàng kiến hình thành dọc theo tường. Nơi đây trông tan nát, nó có không khí một ngôi chợ bị hôi của và bị bỏ hoang”. Quán rượu chứng kiến cuộc quy tụ hiếm có của sự quái đản, say sưa, điên khùng, thương tích và thần kỳ.

Trong cái đói khổ đến tận cùng của người dân, những đảng phái chính trị bắt tay với bọn côn đồ dụ dỗ, lừa phỉnh, đánh đập người dân cùng những lời hứa hẹn đầy giả dối: “bạn” của người nghèo. Chúng phát sữa miễn phí cho người nghèo nhưng tất cả đều là sữa hư khiến cả làng bị ngộ độc. Trở lại làng lần thứ hai, “chúng đi cùng mấy bao garri, bọn côn đồ đông gấp 2 lần hôm trước. Chúng có gậy và dùi cui giữa mấy cái bao, dường như chúng chuẩn bị việc từ thiện và chiến tranh cùng lúc”. Bạo lực xảy ra giữa những người nghèo tay không và những kẻ có vũ khí trang bị đến tận răng, mới phút trước còn khoác lác, huênh hoang, phút sau đã hóa thành những con sói độc địa và tàn ác.

“Lần đầu tiên trong đời sống của mình, chúng tôi được xuất hiện trên báo. Chúng tôi là anh hùng trong vở kịch của chúng tôi. Có hình ảnh chúng tôi, đàn ông, đàn bà và con nít đứng bất lực quanh đống sữa của bọn chính trị viên. Hình chúng tôi đang lôi kéo, tấn công cái xe, loạn lên chống lại phương pháp rẻ tiền của bọn chính trị viên, làm nhục bọn côn đồ chính trị, đốt cháy trò giả dối của chúng. Những bức hình nổi bật của anh phó nhòm trên các trang báo, tức khắc có thể nhận ra nỗi đè nén của chúng tôi và khuôn mặt khắc khổ trên nền giấy in sần”, đoạn trích trong tiểu thuyết nổi tiếng của Ben Okri vẽ nên nỗi cay đắng và tủi nhục của những người dân nghèo.

Dù nghèo khổ tới mức khốn cùng, bố của Azaro vẫn luôn khẳng định với đứa con mình: “Chúng ta chỉ nghèo, chứ không là nô lệ”. Và dẫu trong tiếng thở dài của mẹ đầy niềm tuyệt vọng, nhưng trong tận đáy buồng phổi, nơi sâu thẳm của tiếng thở ra vẫn là hy vọng, “niềm hy vọng như giấc ngủ ngay cả vào cuối ngày nắng bỏng rát nhất”.

Người mẹ khốn khổ của Azaro sở dĩ sống được bởi bà hiểu rằng: “Không phải mọi thứ đều lớn lên ở nơi này. Nhưng ít ra còn có con, con mẹ đang lớn”. Bà tin “có một lý do làm thế giới quay. Cái đẹp sẽ cai trị thế giới. Công lý sẽ cai trị thế giới”.

Ben Okri (sinh năm 1959) là nhà văn, nhà thơ người Nigeria, sống tại London, Anh. Ông được coi là một trong những tác giả châu Phi lỗi lạc nhất trong nền văn chương hậu hiện đại và hậu thuộc địa. Ông tiêu biểu cho dòng văn chương đặc sắc của Nigeria.

Tuy trải qua phần lớn cuộc đời ở London, Okri thừa nhận rằng: “Châu Phi là nơi duy nhất tôi thực sự muốn viết về. Nó là tặng phẩm của nhà văn”. Chủ đề tráng lệ của ông là về tổ tiên Nigeria. Qua ngòi bút của mình, ông phác họa cảnh tượng những linh hồn, những thị kiến, những giấc mộng, sự nghèo đói cùng với cuộc tranh đấu lao khổ của con người chống lại sự bóc lột và thối nát.

Ông xuất bản gần 20 tác phẩm và đoạt nhiều giải thưởng. Năm 1991, cuốn Con đường đói khổ (The famished road) giúp ông giành giải Booker. Một số tác phẩm nổi bật khác của ông: Hoa và bóng (Flowers and Shadows, 1980), Phong cảnh bên trong (The landscapes within), Mối tình hiểm nghèo (Dangerous love, 1996)…

Ngân Hoa

Chú thích:

[1]: Tinh linh (spirit-child): từ tác giả dùng chỉ những sinh linh chết non, linh hồn không chịu đầu thai làm người.

Con đường đói khổ Ben Okri. pdf

Con đường đói khổ Ben Okri. doc






Lý thuyết con gián

Phanblogs LÝ THUYẾT CON GIÁN Sundar Pichai là CEO của Google từ 2015. Tôi thích lý thuyết “con gián” của ông. Có thể hiểu lý thuyết này qua câu chuyện sau:


“Một con gián, không biết từ đâu, bay vào nhà hàng và đậu lên vai một quý bà.
Quý bà vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt sợ đến tái mét, bà vừa la hét, vừa nhảy ra khỏi ghế ngồi, cố lắc thật mạnh để tách con gián ra.
Con gián bay sang đỗ lên vai một quý bà khác. Quý bà này cũng sợ hãi không kém và tạo ra một sự hỗn loạn còn lớn hơn.
Và cứ thế, con gián chuyền từ người này sang người khác. Sự hỗn loạn ngày càng gia tăng.
Cuối cùng người bồi bàn cũng chạy tới. Anh lấy chiếc khăn xua nhẹ và con gián vô tình bay sang vai anh. Rất bình tĩnh, anh chậm rãi đi ra cửa, rồi chạm nhẹ vào nó. Con gián tự bay ra vườn. Sự hỗn loạn kết thúc”.

Sundar Pichai đúc kết:

“Nhìn qua, chúng ta dễ lầm tưởng rằng, sự hỗn loạn là do con gián mang lại. Nhưng qua cách xử lý của người bồi bàn, chúng ta hiểu là không phải thế. Sự hỗn loạn thực tế đã được tạo ra bởi những hành động của các quý bà đối với con gián, chứ không phải bản thân con gián”.

Trong cuộc sống, những chuyện ta không mong muốn vẫn luôn xảy ra. Chẳng hạn, nhỏ thì như chuyện: cơm sống, canh mặn; hoặc lớn hơn như chuyện: trẻ con hàng xóm đánh nhau hay anh chồng nhậu say xỉn… Bản thân chúng chưa phải là vấn đề; chính thái độ và cách xử lý không thích hợp của chúng ta mới thực sự biến chúng thành vấn đề.


 liệu con gián có phải là nguyên nhân dẫn đến màn hỗn loạn mà có phần hơi giả tạo của các vị khách vừa rồi?


Nếu đúng như vậy thì tại sao anh chàng bồi bàn lại rất điềm tĩnh xử lí con gián?

Anh ta xử lí tính huống một cách gần như hoàn hảo, không gây ra bất kì sự lộn xộn nào.

Thực sự nguyên nhân của màn huyên náo vừa rồi không phải là con gián, mà là do khả năng yếu kém của những vị khách không thể kiểm soát được sự quấy rầy vô duyên của con gián khi nó xuất hiện bất ngờ trong khách sạn.

Tự dưng tôi nhận ra rằng không phải là tiếng hét của cha tôi, vợ tôi hay sếp tôi khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi khi không thể kiểm soát được cảm xúc khi phải nghe những lời nói đó.

Không phải là việc tắc nghẽn giao thông khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi khi không thể kiểm soát được cảm xúc do con đường tôi đi đang bị tắc.

Không phải vấn đề của tôi là gì, mà là do chính phản ứng của tôi đối với vấn đề đó đã gây ra những lộn xộn cho cuộc đời mình.

Vì thế bài học rút ra từ câu chuyện con gián ở trên là:



  • Không bao giờ nên “phản ứng” trong đời, mà luôn luôn “ứng phó”.

  • Những vị khách nọ phản ứng khi bị con gián nhảy lên người, trong khi anh bồi bàn ứng phó với nó.

  • Phản ứng là những hành động mang tính bản năng, còn việc ứng phó là hành động được thực hiện sau khi đã được suy nghĩ kĩ và có kế hoạch.

  • Đây thực sự là một cách tuyệt vời để hiểu về cuộc đời.



link Quora : https://www.quora.com/Life-Advice-How-can-I-make-my-life-simpler/answer/Ayush-Jain-79?share=1&srid=dx8T



6.5.17

Đất rừng phương nam tác giả Đoàn Giỏi

Đất rừng phương nam tác giả Đoàn Giỏi: " đời nghèo như chiếc lá rụng xuống dòng sông, nước trôi tới đâu mình theo tới đó."

Đất rừng phương nam tác giả Đoàn Giỏi: " đời nghèo như chiếc lá rụng xuống dòng sông, nước trôi tới đâu mình theo tới đó." 



Cậu bé An sống cùng với cha mẹ tại thành phố, sau ngày độc lập 2-9-1945. Thực dân Pháp quay trở lại xâm lược Việt Nam, đổ quân vào Nam Bộ. Pháp mở những trận đánh khiến cho những người dân sống tại các thành thị phải di tản. An và ba má cũng phải bỏ nhà bỏ cửa để chạy giặc. Cậu nhớ đến một anh bạn đi tàu đã tặng cậu chiếc la bàn mà không kịp mang theo. Theo cha mẹ chạy hết từ vùng này tới vùng khác của miền Tây Nam Bộ. An kết bạn cùng với những đứa trẻ cùng trang lứa và có một cuộc sống tuổi thơ vùng nông thôn đầy êm đềm. Nhưng cứ vừa ổn định được mấy bữa thì giặc đánh tới nơi và lại phải chạy. Trong một lần mải chơi, giặc đánh đến và An đã lạc mất gia đình. Cậu trở thành đứa trẻ lang thang.


Trong chuyến lưu lạc của mình, An đã được gặp và tiếp xúc với nhiều người. Dì Tư Béo là một trong những người đầu tiên cưu mang An khi cậu bé bị lạc ở một xóm chợ. Từ đó, cậu đã về làm giúp cho quán ăn của dì và không còn phải chịu cảnh đói khổ qua ngày. Tại quán ăn dì Tư béo, An đã gặp: anh Sáu tuyên truyền, những anh bộ đội, vợ chồng Tư Mắm, lão Ba Ngù, ông lão bán rắn và thằng Cò – họ đang đi tìm một người tên Võ Tòng. Vợ chồng Tư Mắm làm nghề bán mắm dọc các con kênh rạch. An vô tình biết rằng hai bọn họ là Việt gian. Bị họ phát hiện nên An chạy trốn, hai vợ chồng Tư Mắm đốt cháy quán dì Tư rồi bỏ đi. Dì Tư Béo định dẫn An lên Thới Bình sinh sống nhưng An đã quyết định ở lại và tiếp tục cuộc sống không nơi nương tựa.


Sau đó, An gặp lại cha con ông lão bán rắn và Võ Tòng. An đã đi theo họ và trở thành con nuôi của ông lão bán rắn, anh em của thằng Cò. Tuy là nghèo khó vất vả nhưng tía má nuôi của An rất thương An coi cậu bé như đứa con ruột do mình sinh ra. An còn được tía và thằng Cò dắt đi câu rắn, đi lấy mật ong và học được nhiều kinh nghiệm, thấy nhiều điều mới lạ mà An chưa từng biết.


Tía nuôi dắt An đi tới thăm chú Võ Tòng. Võ Tòng sau này đòi đi giết Việt gian vì định mua chuộc Ba Ngù. Trong lần phục kích giặc trên cây Da, Võ Tòng đã giết chết tên Việt gian và một tên lính ngụy. Nhưng cuối cùng, Võ Tòng đã bị mụ Tư Mắm chỉ điểm rồi bị tên tướng bắn chết. Ông Hai kêu An chỉ mụ Tư Mắm và biết được thói quen là thường đi tắm vào buổi chiều. Vì vậy, ông đã núp dưới đám bèo và dùng nỏ bắn chết mụ.


Thời gian sau, bọn giặc phải lao đao nhiều lần vì ông. U Minh Thượng đã bị giặc đóng chiếm, gia đình tía nuôi và An rời đi U Minh Hạ sinh sống, gia nhập phường săn cá sấu, sau đó tới Sroc Miên, chợ Mặt Trời, Năm Căn. Tại đây An gặp lại dì Tư Béo và rồi An theo các anh du kích.


Đất rừng phương nam Đoàn Giỏi .doc



Đất rừng phương nam Đoàn Giỏi .pdf