Search

28.1.22

DỤC GIỚI

DỤC GIỚI


Lũ khỉ trên đảo cứt- Okada Toru và quả trứng ung.

"- Anh có biết chuyện lũ khỉ trên đảo cứt không? - tôi hỏi Wataya Noboru.
Hắn lắc đầu, vẻ không hề quan tâm.
- Chưa bao giờ nghe.
- - Ở nơi kia, xa, xa lắm, có một hòn đảo cứt. Một hòn đảo không tên. Một hòn đảo không đáng được đặt tên. Một hòn đảo cứt, hình thù như cứt. Trên hòn đảo cứt đó mọc những cây dừa hình thù cũng cứt. Những cây dừa đó cho những quả dừa có mùi cứt. Có lũ khỉ như cứt sống trên những cây dừa đó, chúng thích ăn những quả dừa có mùi cứt đó, ăn xong chúng ị ra thứ cứt kinh tởm nhất trên đời. Cứt đó rơi xuống đất, lâu ngày thành cả ụ cứt, làm những cây dừa cứt mọc trên đó đã cứt lại càng cứt. Đó là một chu trình vô tận.
Tôi uống nốt chỗ cà phê còn lại.
- Ngồi đây nhìn anh, - tôi tiếp -, bỗng tôi nhớ lại câu chuyện về hòn đảo cứt nọ. Điều tôi muốn nói là thế này. Một thứ cứt, một thứ thối tha, một thứ bóng tối nào đó đang tự phát tán ra hoài hoài bằng tự lực nó, theo chu trình tự thân của nó. Và một khi nó đã vượt qua một điểm nhất định thì không ai ngăn nó lại được, cho dù chính đương sự muốn ngăn nó lại đi nữa."

Trích BIÊN NIÊN KÝ CHIM VẶN DÂY CÓT tác giả Haruki Murakami


Đăng lại: https://www.facebook.com/1224394822/posts/10211433513773238/

DỤC GIỚI





Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian

1 nhận xét:

Phan nói...

DỤC GIỚI

Lũ khỉ trên đảo cứt- Okada Toru và quả trứng ung.
"- Anh có biết chuyện lũ khỉ trên đảo cứt không? - tôi hỏi Wataya Noboru.
Hắn lắc đầu, vẻ không hề quan tâm.
- Chưa bao giờ nghe.
- - Ở nơi kia, xa, xa lắm, có một hòn đảo cứt. Một hòn đảo không tên. Một hòn đảo không đáng được đặt tên. Một hòn đảo cứt, hình thù như cứt. Trên hòn đảo cứt đó mọc những cây dừa hình thù cũng cứt. Những cây dừa đó cho những quả dừa có mùi cứt. Có lũ khỉ như cứt sống trên những cây dừa đó, chúng thích ăn những quả dừa có mùi cứt đó, ăn xong chúng ị ra thứ cứt kinh tởm nhất trên đời. Cứt đó rơi xuống đất, lâu ngày thành cả ụ cứt, làm những cây dừa cứt mọc trên đó đã cứt lại càng cứt. Đó là một chu trình vô tận.
Tôi uống nốt chỗ cà phê còn lại.
- Ngồi đây nhìn anh, - tôi tiếp -, bỗng tôi nhớ lại câu chuyện về hòn đảo cứt nọ. Điều tôi muốn nói là thế này. Một thứ cứt, một thứ thối tha, một thứ bóng tối nào đó đang tự phát tán ra hoài hoài bằng tự lực nó, theo chu trình tự thân của nó. Và một khi nó đã vượt qua một điểm nhất định thì không ai ngăn nó lại được, cho dù chính đương sự muốn ngăn nó lại đi nữa."

https://phanblogs.blogspot.com/2022/01/duc-gioi.html

Đăng nhận xét

Vui lòng viết Tiếng Việt. Có dấu.
Nhận xét luôn luôn được kiểm tra trước khi xuất bản. :). Vì vậy bạn đừng cố SPAM
Cảm ơn bạn