Search

Hiển thị các bài đăng có nhãn quán tự tại. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn quán tự tại. Hiển thị tất cả bài đăng

19.11.25

NA CA SO, NA CA ANNO

NA CA SO, NA CA ANNO

Vì không có bản thể trường cửu bất biến nên không có gì đi từ một lúc này đến lúc kế tiếp. Bởi thế, hiển nhiên không có cái gì trường cửu hay bất biến có thể đi hay luân hồi từ đời này đến một đời sau. 

Ðấy là một chuỗi tiếp tục không gián đoạn, nhưng biến đổi từng giây phút. Chuỗi ấy thật ra không là gì ngoài ra sự chuyển dịch. Nó giống như một ngọn lửa cháy thâu đêm: không phải cùng là một ngọn lửa, cũng không phải khác. 
NA CA SO, NA CA ANNO


Một đứa trẻ lớn lên thành một ông già sáu mươi: dĩ nhiên ông già lục tuần không phải là một với đứa trẻ sáu mươi năm về trước, nhưng cũng không phải khác. Cũng thế, một người chết ở đây và tái sinh ở một nơi khác không phải cùng là một người ấy, cũng không phải khác (na ca so na ca anno). Ðấy là sự tiếp tục của cùng một chuỗi.

- Đức phật đã dạy những gì hòa thượng Walpola Rahula ni sư.Trí Hải dịch (1998)

ĐIÊN ĐẢO TƯỞNG LÀ GÌ ?

ĐIÊN ĐẢO #TƯỞNG LÀ GÌ ? #vijñāna #saṃjñā

Ðiệu Bi có một quyển kinh nhật tụng rất quý. Một hôm tụng xong Ðiệu đi ngủ ngay quên cất quyển kinh đi.
Một chú chuột chạy qua thấy quyển kinh mừng rỡ:
- Má bầy trẻ mà được món này lót tổ thì còn gì bằng.
Thế là chú chuột na quyển kinh về một chiếc hang ở dưới gầm tủ. Bà chuột định xé quyển kinh ra lót tã cho sắp nhỏ thì bỗng nghe tiếng “meo meo” của ông mèo. Bà chuột liền lẩn mất.
Mèo đi đến gặp quyển kinh liền leo lên nằm khoanh đánh một giấc ngon lành. Ngủ xong, mèo vươn vai, xoa bụng nói: chiếc chiếu này êm quá, mình ngủ một giấc ngon chi lạ! Và mèo bỏ đi.
Con lu lu đang đi chơi thơ thẩn, bỗng thấy quyển kinh bèn tha tuốt ra vườn, nghĩ bụng: “Mình đem cái này ra kiếm con Nô, hai đứa chơi trò ném banh mới được.”
Chơi chán, Nô và Lu bỏ quyển kinh giữa đường. Cu Bình đi học về bắt được reo: “A! Mình có giấy dán diều và xếp ghe chơi rồi.”
Thế là quyển kinh được dán thành con diều bay lên trời, xếp thành ghe trôi bềnh bồng trong mương nước.
Một phần còn lại, được lũ mối xé nhỏ ra, khênh về tổ, nấu nướng và ăn tiệc mừng sinh nhật của mối chúa.


ĐIÊN ĐẢO #TƯỞNG LÀ GÌ ? #vijñāna #saṃjñā

BỐN HẠNG NGƯỜI PHẢI XEM KHÔNG PHẢI BẠN, DẦU TỰ CHO LÀ BẠN



Em thân mến!
Chỉ có quyển sách thôi mà Ðiệu Bi gọi là kinh nhật tụng, chú chuột cho là đồ lót ổ, con mèo dùng như một chiếc chiếu, chó Lu đem làm đồ chơi, cu Bình dán thành con diều và lũ mối thấy đó là món ăn khoái khẩu. Tại sao thế?
Ðức Phật dạy rằng, tùy theo từng biệt nghiệp của chúng sanh mà mỗi kẻ có một lối nhìn kiến chấp, quan niệm về vạn hữu hoàn toàn khác nhau. Và điều rắc rối nhất ai ai cũng cho rằng quan điểm và cách sử dụng của mình là hay nhất, thông minh nhất, hợp lý nhất v.v…
Và đó cũng chính là điều điên đảo nhất của chúng ta. Có phải thế không?

Trích: Hư Hư Lục
Nguồn ảnh: https://pxhere.com

CHUYỆN VỀ NHỮNG NHÃN HIỆU

CHUYỆN VỀ NHỮNG NHÃN HIỆU

Không có gì đau cho bằng sanh ra trên tay không có xiềng, dưới chân không có xích mà lớn lên đi vào đời bị tôn giáo, văn hóa, chính trị nó xiềng mình.
Chính trị nó quất cho mình một cặp xiềng ở chân, rồi tôn giáo nó chụp cái vòng kim cô trên đầu của mình, rồi văn hóa xã hội nó chơi cho mình 2 cái còng trên tay. 

Các vị tưởng tượng nếu mình là mẹ mình sanh con ra mình hiểu được cái đó mình có đau không? Mình sanh nó ra, nó té nó trầy mình thương đứt ruột, mà bây giờ lớn lên tự nó đưa đầu cho cái đám thầy chùa tu sĩ chụp cái vòng kim cô lên, bị những quan điểm chính trị nó xiềng cái chân, rồi bị quan điểm xã hội văn hóa chơi thêm cái còng nữa thì coi như một đứa tật nguyền toàn tập chỉ vì 4 chữ "tâm thức nô lệ" mà thôi.

CHUYỆN VỀ NHỮNG NHÃN HIỆU

CHUYỆN VỀ NHỮNG NHÃN HIỆU



Toại Khanh

CHÁNH NGỮ LÀ GÌ

CHÁNH NGỮ LÀ GÌ

Đủ 4 yếu tố:
Nói đúng thời điểm
Nói sự thật
Nói có ích lợi cho người nghe
Nói với tâm từ. 




CHÁNH NGỮ LÀ GÌ

CHÁNH NGỮ LÀ GÌ


BÓNG NHỎ GA CHIỀU.

BÓNG NHỎ GA CHIỀU.

Khi chuyến tàu cuối cùng chưa đến. Hàng dài người cố chen chân để có cho được một chỗ ngồi trên sân ga.
Thuận tiện dễ chịu tránh mưa nắng, giảm đau nhức cho thân thể vốn đã mệt nhoài vì di chuyển và đống hành lý cồng kềnh chất chứa bên mình.
Người tầng một kẻ tầng hai. Người băng ghế công cộng kẻ sảnh chờ VIP 5 sao.
Rồi khi tiếng loa cất lên réo gọi đoàn tầu lao sầm sập vào bến. Như một phép lạ xảy ra tất cả những vị trí ngồi đều trống trơn, ngơ ngác. Cũng tại chiếc ghế đó chỉ vài phút trước đây người ta đã phải dành dật, cãi lộn, xô đẩy. Hoặc tốn rất nhiều tiền để có được cho bản thân, con cái.
Nếu biết rằng đây chỉ là trạm xe, là sân ga là nơi chung chuyển.
Nếu biết rằng đây là nơi phải bỏ lại tất cả hành lý và quay lô tô điểm đến.
BÓNG NHỎ GA CHIỀU. 

Nếu biết rằng hắn đã từng ngồi ở những sân ga khác nhau hàng triệu lần. 

Thì có lẽ hắn đã không mang vác nhiều thế này. Hắn sẽ nhẹ nhàng mỉm cười đứng sang một bên quán sát và nhường ghế cho kẻ yếu đuối hoặc tham lam đang cần và muốn một chỗ ngồi. Bằng một cách nào đó hắn sẽ tự tích lũy những quả bóng phù hợp cho mình khi đến lúc.

CÓ MỘT CON ĐƯỜNG TÊN LÀ TỨ NIỆM XỨ.

CÓ MỘT CON ĐƯỜNG TÊN LÀ TỨ NIỆM XỨ.

Tính chất:
Là con đường của người tỉnh thức tìm ra.
Là con đường duy nhất dẫn ra ngoài.
Là con đường không có nhánh rẽ.
Là con đường chỉ có thể đi một mình. 
CÓ MỘT CON ĐƯỜNG TÊN LÀ TỨ NIỆM XỨ. 



Tôi nghe như vậy:
1. Một thời, Thế Tôn ở xứ Kuru (Câu lâu), tại Kammàssadhamma (Kiềm ma sắt đàm) - đô thị của xứ Kuru. Rồi Thế Tôn gọi các vị Tỷ kheo: "Này các Tỷ kheo." Các Tỷ kheo trả lời Thế Tôn: "Bạch Thế Tôn." Thế Tôn nói như sau:
- Này các Tỷ kheo, đây là con đường độc nhất, đưa đến thanh tịnh cho chúng sanh, vượt khỏi sầu bi, diệt trừ khổ ưu, thành tựu chánh lý, chứng ngộ Niết bàn. Ðó là Bốn niệm xứ.
Thế nào là bốn? Này các Tỷ kheo,
ở đây vị Tỷ kheo sống quán thân trên thân, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, để chế ngự tham ưu ở đời;
sống quán thọ trên các thọ, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, để chế ngự tham ưu ở đời;
sống quán tâm trên tâm, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, để chế ngự tham ưu ở đời;
sống quán pháp trên các pháp, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, để chế ngự tham ưu ở đời.
Kinh Ðại Niệm xứ
Trường Bộ Kinh-Digha #Nikaya- (#Mahàsatipatthana sutta)

Ganh tị và bỏn xẻn

Phanblogs TẠI SAO AI CŨNG ĐỀU KHÔNG MUỐN CÓ OAN TRÁI, KHÔNG MUỐN BỊ AI HÀ HIẾP THÙ OÁN, VÀ LÀM HẠI MÌNH, NHƯNG HỌ VẪN CÓ OAN TRÁI, VẪN BỊ KẺ KHÁC HÀ HIẾP, THÙ OÁN VÀ LÀM HẠI ?

Ðức Thế Tôn biết Ðế Thích đã đến thời kỳ gặp duyên lành, nên cố ý để Ðức Ðế Thích tự đặt ra những câu hỏi, đặng do đó từ từ khai sáng và dìu dắt trí tuệ đến nơi giác ngộ, nên dạy rằng: "Ðại Vương muốn Như Lai giảng giải pháp nào, Ðại Vương cứ tự tiện tỏ bày, Như Lai sẽ hoan hỉ ứng đáp".
Ðược tự do thính Pháp, Thiên Vương Ðế Thích vui mừng phát tâm trong sạch hỏi câu thứ nhất rằng:
- Bạch Ðức Thế Tôn, trong các giới như Trời, Người, Long Vương, Càn Thất Bà, A Tu La, chẳng ai muốn có oan trái, hoặc ưng chịu cho kẻ khác hà hiếp thù oán làm hại, nhưng chẳng biết do nơi đâu mà họ vẫn không tránh khỏi được bốn điều ấy?
- Ðại Vương này! tất cả Chư Thiên, Nhân loại, Long Vương, Càn Thất Bà, A Tu La đều không muốn có oan trái, không muốn bị ai hà hiếp thù oán, và làm hại mình, nhưng họ vẫn có oan trái, vẫn bị kẻ khác hà hiếp, thù oán và làm hại, ấy do bởi hai nguyên nhân là:
1) #Issà: ganh tị
2) #Macchariya: bỏn xẻn.
chú giải của đời sau nói rằng:



Phanblogs TẠI SAO AI CŨNG ĐỀU KHÔNG MUỐN CÓ OAN TRÁI, KHÔNG MUỐN BỊ AI HÀ HIẾP THÙ OÁN, VÀ LÀM HẠI MÌNH, NHƯNG HỌ VẪN CÓ OAN TRÁI, VẪN BỊ KẺ KHÁC HÀ HIẾP, THÙ OÁN VÀ LÀM HẠI ?





THẾ NÀO GỌI LÀ GANH TỊ ( #Issā #cetasika)?


ÐÁP: Ganh tị nghĩa là: ghen ghét, đố kỵ, khi thấy người chung quanh mình được lợi lộc, quyền tước, được tôn trọng, kính mến, được lễ bái cúng dường.
VẤN: Xin giải rộng thêm cho dễ hiểu?
Ð: Kẻ nào có tánh ganh tị chẳng hề có tâm hoan hỉ, trong khi thấy người khác chiếm một địa vị tốt đẹp, sang cả. Nghe ai được ngợi khen, được tôn kính, kẻ ấy phát tâm bứt rứt xốn xang khó chịu. Kẻ ganh tị lại còn kiếm cách làm cho giảm giá trị của người cao quý, để cản trở, che lấp, không cho người khác khen tặng người ấy.
V: Vậy sự ganh tị phát tiết ra bằng cách nào?
Ð: Chê bai và tìm lỗi là 2 cái biểu lộ đặc sắc của ganh tị.
V: Chẳng hay sự ganh tị làm cho người thế gian thù oán nhau bằng cách nào?
Ð: Theo thường tình thế gian, người bị ganh ghét thì giận dỗi tức tối, mong gặp dịp rửa hờn, kết cuộc sanh ra thù oán lẫn nhau.
Issā xuất nguyên từ I + căn Su. ( I + căn SU = Issā).
Căn Su là đố kỵ, ganh ghét.
Issa là “không hài lòng” trước hạnh phúc, thịnh vượng, thành công.. của người khác, vì những điều này người ấy không (hay chưa) đạt được.
Pāli có giải rằng:
Issayanā = Issā. Không chịu được điều người hơn mình, gọi là ganh tỵ
Nguyên nhân sâu xa của ganh tỵ xuất phát từ sự tự tôn, hãnh diện điều mình có, nhưng điều này đã bị người khác lấn lướt, vượt trội hơn.
Nói cách khác là do ngã mạn quá mạnh (#atimāna) nên khó chịu khi cảm thấy “cái của tôi” bị va chạm mạnh.
Khi thấy một người khác có sự thành công hơn mình thì lòng tự tôn bị tổn thương, và theo xu thế phát triển của bất thiện pháp, nó trở thành ganh tỵ. Đây cũng là lý do vì sao Ganh tỵ được xếp vào tâm sở Sân phần.

THẾ NÀO GỌI LÀ BỎN XẺN ( #Macchariya) ? ÐẶC ĐIỂM CỦA BỎN XẺN RA SAO?


ÐÁP: Bỏn xẻn là hà tiện, rít róng, keo kiệt. Ðặc sắc của bỏn xẻn là có được giống chi, cũng muốn cam giữ cho mình, không khứng chia sớt cho ai.
Thông thường “bỏn xẻn” là: “Không muốn chia xẻ những gì mình có cho người khác”, nhưng chiều sâu của #Macchariya là: “Không muốn người khác được điều tốt đẹp chi cả”. Còn “hà tiện” là “bám giữ những gì có được, không muốn lui sụt – hao hụt”.
Nói cách khác, bỏn sẻn là do tâm sân điều sử, còn hà tiện (bón rít) là do tâm tham dẫn đầu.
Tuy nhiên, trong một ý nghĩa nào đó, hà tiện ngầm ý “không cho đến người khác những gì mình có”, đây là đặc trưng thành tựu của bỏn xẻn, nên hà tiện đôi lúc dùng như bỏn sẻn.
Một ý nghĩa khác của bỏn xẻn là: “Đã cho rồi, nhưng sau đó lại tiếc rẻ (hay hối tiếc)”.
Nguồn:
1 Tâm Sở Vấn Đáp Phần II - Tâm sở Bất thiện (Akusalacetasikā) Tỳ kheo Chánh Minh
2 Sakka-panhà Sutta Kinh Đế Thích vấn đạo Maha Thongkham Medivon

Tham ái (#taṇhā) khởi sanh ở đâu (mắt, mũi, tai, lưỡi, thân, ý) thì tham ái an trú tại đó.

Phanblogs Tham ái (#taṇhā) khởi sanh ở đâu (mắt, mũi, tai, lưỡi, thân, ý) thì tham ái an trú tại đó.



Tham ái (#taṇhā) khởi sanh ở đâu (mắt, mũi, tai, lưỡi, thân, ý) thì tham ái an trú tại đó.
  
Tham ái xả ly (từ bỏ) ở đâu thì tham ái đoạn diệt (không có mặt) tại đó.
Kinh Ðại Niệm Xứ.
(#Mahàsatipatthana sutta).
Nguồn ảnh: updating

phân tích thập nhị nhân duyên

Phanblogs RƠI TỪ CÂY XUỐNG Nếu dựa vào kinh điển thì ta có thể phân tích thập nhị nhân duyên ra thành: 

Vô minh sinh ra hành nghiệp, hành nghiệp sinh ra thức, thức sinh ra danh sắc, danh sắc sinh ra lục nhập, lục nhập sinh ra xúc, xúc sinh ra thọ, thọ sinh ra ái, ái sinh ra thủ, thủ sinh ra hữu, hữu sinh ra sinh, sinh sinh ra già, đau, chết và tất cả những khổ đau khác.


Nhưng trên thực tế, khi tiếp xúc với vật gì ta không ưa thích thì đau khổ phát sinh ngay tức khắc. Tâm xuyên qua chuỗi thập nhị nhân duyên một cách thật nhanh chóng khiến ta không thể nào theo kịp. Như trường hợp rơi từ trên cây xuống. Trước khi biết được chuyện gì xảy ra thì... "BỤP", ta đã nằm ngay dưới đất.



Thật ra, trước khi chạm đất ta đã xuyên qua nhiều cành lá, nhưng vì sự rơi quá nhanh khiến ta không thể nào đếm kịp hay nhớ hết trong lúc đang rơi. Cũng giống trường hợp thập nhị nhân duyên. Nỗi đau khổ tức khắc mà chúng ta kinh nghiệm là kết quả của một chuổi dài xuyên qua thập nhị nhân duyên. Đó là lý do tại sao đức Phật khuyên nhủ hàng môn đệ phải quán chiếu và hiểu rõ tâm mình để có thể biết mình trước khi đụng mặt đất.

Nguồn bài viết: Tác giả #Ajahn_Chah Trích "Chỉ là một cội cây" 
Tỳ kheo Khánh Hỷ soạn dịch http://www.viet.net/anson/uni/u-chila1coicay/clmcc_2.htm

Nguồn ảnh: Huy Lap Tran Youtube



KHÚC GỖ TRÔI SÔNG TƯƠNG ƯNG BỘ KINH

KHÚC GỖ TRÔI SÔNG TƯƠNG ƯNG BỘ KINH 
Một thời Thế Tôn trú ở Kosambi, trên bờ sông Gangà. Thế Tôn thấy một khúc gỗ lớn trôi theo dòng nước sông Hằng, Ngài liền gọi các Tỷ-kheo:
“Này các Tỷ-kheo, các ông có thấy khúc gỗ to lớn này đang trôi theo dòng nước sông Hằng không?”. “Thưa có, bạch Thế Tôn”.
“Này các Tỷ-kheo, nếu khúc gỗ không đâm vào bờ bên này, không đâm vào bờ bên kia, không chìm giữa dòng, không mắc cạn trên miếng đất nổi, không bị loài người nhặt lấy, không bị phi nhân nhặt lấy, không bị mắc vào xoáy nước, không bị mục bên trong; như vậy, này các Tỷ- kheo, khúc gỗ ấy sẽ hướng về biển, sẽ xuôi theo biển, sẽ nghiêng nhập vào biển.


Vì sao? Vì rằng, này các Tỷ-kheo, dòng sông Hằng hướng về biển, xuôi theo biển, nghiêng trôi về biển. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, nếu các ông không đâm vào bờ bên này, không đâm vào bờ bên kia, không chìm giữa dòng, không mắc cạn trên miếng đất nổi, không bị loài người nhặt lấy, không bị phi nhân nhặt lấy, không bị mắc vào xoáy nước, không bị mục bên trong; như vậy, này các Tỷ-kheo, các ông sẽ hướng về Niết-bàn, sẽ xuôi theo Niết-bàn, sẽ nghiêng nhập vào Niết-bàn. Vì sao? Vì rằng, này các Tỷ-kheo, chánh kiến hướng về Niếtbàn, xuôi theo Niết-bàn, nghiêng nhập vào Niết-bàn”.


Khi được nghe nói vậy, một Tỷ-kheo bạch Thế Tôn:



“Bạch Thế Tôn, bờ bên này là gì? Bờ bên kia là gì? Thế nào là chìm giữa dòng? Thế nào là mắc cạn trên miếng đất nổi? Thế nào là bị loài người nhặt lấy? Thế nào là bị phi nhân nhặt lấy? Thế nào là bị mắc vào xoáy nước? Thế nào là bị mục nát bên trong?”.


“Bờ bên này, này Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với sáu nội xứ này.


Bờ bên kia, này Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với sáu ngoại xứ.


Bị chìm giữa dòng, này Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với hỷ tham.


Bị mắc cạn trên miếng đất nổi, này Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với ngã mạn.


Và này Tỷ-kheo, thế nào là bị người nhặt lấy? Ở đây, Tỷ-kheo sống quá liên hệ với cư sĩ, chung vui, chung buồn, an lạc khi họ an lạc, đau khổ khi họ bị đau khổ, tự trói buộc mình trong các công việc phải làm được khởi lên của họ. Đây gọi là Tỷ-kheo bị loài người nhặt lấy.


Và thế nào, này Tỷ-kheo, là bị phi nhân nhặt lấy? Ở đây, Tỷ-kheo sống Phạm hạnh với ước nguyện được sanh cộng trú với một hạng chư Thiên: ‘Mong rằng với giới luật này, với cấm giới này, với khổ hạnh này, với Phạm hạnh này, ta sẽ trở thành Thiên nhân hay một loài chư Thiên!’ Đây, này Tỷ-kheo, được gọi là bị phi nhân nhặt lấy.


Bị mắc vào xoáy nước, này Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với năm dục công đức. Tức bị xoáy vào sắc, thanh, hương, vị, và xúc.


Và này Tỷ-kheo, thế nào là bị mục nát bên trong? Ở đây, này Tỷ-kheo, có người thọ tà giới, theo ác pháp, bất tịnh, có những hành vi đáng nghi ngờ, có những hành động che đậy, không phải Sa-môn nhưng hiện tướng Samôn, không phải Phạm hạnh nhưng hiện tướng Phạm hạnh, nội tâm bị hủ bại, đầy dục vọng, là một đống rác bẩn. Đây, này Tỷ-kheo, được gọi là bị mục nát bên trong”.


Nghe Đức Thế Tôn dạy như vậy, ai cũng muốn đời tu hành của mình như khúc gỗ, không đâm vào bờ bên này, không đâm vào bờ bên kia, không bị chìm giữa dòng, không bị mắc cạn trên miếng đất nổi, không bị loài người nhặt lấy, không bị phi nhân nhặt lấy, không bị mắc vào xoáy nước, không bị mục nát bên trong.


(HT.THÍCH MINH CHÂU, VIỆT DỊCH, TƯƠNG ƯNG BỘ KINH, THIÊN SÁU XỨ, PHẨM RẮN ĐỘC. 200. IV. Khúc Gỗ (1) (S.iv,179) #Samyutta #Nikàya)

CHUYỆN VỀ NGHIỆP

CHUYỆN VỀ NGHIỆP
Tôi nói hoài, mỗi giây mỗi phút chớ không phải là mỗi ngày mỗi giờ. 

Mỗi giây, mỗi phút anh thích cái gì, anh ghét cái gì, anh quan tâm cái gì, anh nặng lòng cho cái gì - cái đó rất là quan trọng. Chính cái đó, chính cái mà anh ghét, chính cái mà anh thích, chính cái mà anh quan tâm, cái mà anh nặng lòng, chính những cái đó nó mới dìu dắt anh, nó mới xô đẩy anh trôi về một cái phương trời nào đó trong cái tam thiên đại thiên thế giới này, trong một cái góc xó xỉnh nào trong cái cuộc đời này.



 
Anh tiếp tục làm công hầu khanh tướng, kỹ nông công thương, nam phụ lão ấu, bàng sanh, ngạ quỷ, atula, địa ngục. Tùy cái chuyện mà anh thích cái gì, anh ghét cái gì, bởi vì chính cái thích và cái ghét, chính cái mà anh nặng lòng, chính cái mà anh quan tâm nó mới dẫn đến hành động của anh. 

Và hành động đó chính là nghiệp, mà nghiệp nó dẫn đến tái sanh cảnh giới để anh đi về.

Trích bài giảng ngày 26.06.2019 KTC.6.121 Tham
BTT Kalama xin tri ân đạo hữu elteetee ghi chép
Nguồn: toaikhanh.com

VÔ UÝ THÍ

VÔ UÝ THÍ Nhắc lại có 3 loại cho đi:  Tài thí là cho vật chất.  Pháp thí là chia sẻ kiến thức phật pháp.  Vô úy thí là khiến mình không còn là mối đe dọa cho bất cứ ai. (Cho đi sự bình an)

VÔ UÝ THÍ
Nhắc lại có 3 loại cho đi: 
Tài thí là cho vật chất. 
Pháp thí là chia sẻ kiến thức phật pháp. 
Vô úy thí là khiến mình không còn là mối đe dọa cho bất cứ ai. (Cho đi sự bình an) 



Quý vị đừng có nói rằng quý vị tay yếu chân mềm, xưa nay quý vị nhút nhát không có lòng hại ai nên quý vị không là mối đe dọa cho ai. Hãy bỏ tư tưởng đó đi vì nó rất là sai. 
Quý vị có ốm yếu, thiếu máu, kiệt sức nhưng nếu quý vị có cái tật nói xấu, nhiều chuyện, nói đâm thọc người khác thì quý vị đã là mối họa cho nhiều người rồi. 
Quý vị có thể hoàn toàn khiến cho người ta tan nhà nát cửa bằng một cái email, một cú phone, một tin nhắn. Biết bao nhiêu người đã tự tử vì kẻ khác lấy hình họ đăng trên facebook, để họ nhục mà tự tử chết. Khi thân nhau thì kể cho nhau nghe những bí mật, lúc ghét nhau thì khai quật bí mật của nhau. Vì vậy mình đừng nói rằng sống chánh niệm là vô nghĩa với tha nhân. 
Kiểu sống chánh niệm tự thân nó đã là vô úy thí, là một pháp bố thí, vì người sống chánh niệm khiến mình trở nên vô hại đối với thiên hạ.

Nguồn bài viết : Toaikhanh.Com
Trích bài giảng Kinh Tăng Chi số 023
Kalama xin tri ân bạn Nguyenhuongbichhue ghi chép
Nguồn ảnh:  huongdaoonline.net Thaopham 

MÙA XUÂN ĐẾN VÀ SỰ KIÊU MẠN.

MÙA XUÂN ĐẾN VÀ SỰ KIÊU MẠN.


Trong kinh Phúng Tụng (#Sangiti #Sutta) đức Phật đã dạy rằng có ba điều gọi là kiêu:


I. Vô bệnh kiêu (arogya-mado; kiêu ngạo về sức khỏe lành mạnh của mình)

II. Niên tráng kiêu (yobbana-mado; kiêu ngạo về tuổi trẻ của mình)

III. Hoạt mệnh kiêu (jivita-mado; kiêu ngạo về đời sống sinh tiền của mình)




“Vô bệnh kiêu”, “niên tráng kiêu”, “hoạt mệnh kiêu” là những điều đang tạm có đó nhưng sẽ mất.


Nguồn ảnh: Sinhvienthiennguyen.blogspot.com Xuan-vinh

ĐI TÌM Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.

ĐI TÌM
Mỗi người đều có riêng những mong ước, trải nghiệm, sợ hãi và đau khổ. Vì thế, mỗi người đều có những đi tìm riêng. 


Có người đi tìm tình cảm. Có người đi tìm danh, quyền. Có người đi tìm tiền bạc và cũng có người đi tìm cái chết để giải thoát sợ hãi và khổ đau. Có thể thấy: Tất cả đều đi tìm. Đi tìm cho chính mình một cái gì đó mình cho là lành mạnh, hạnh phúc, an bình và tự do. 

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.


Nhưng, đã bao lâu rồi người ta đi tìm? Người ta đã tìm thấy gì trong đời mình và trong đời sống? 
Người ta tìm thấy tiền bạc, nhưng vẫn đau khổ. 
Người ta tìm thấy danh và quyền, những vẫn không tự do. 
Người ta tìm thấy cái chết nhưng không có hạnh phúc. 
Người ta tìm thấy tình cảm nhưng cũng không vững bền. Đi tìm và đi tìm. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, người ta đi tìm. Người ta tìm được rất nhiều, có được rất nhiều, nhưng tự do, lành mạnh, an bình và hạnh phúc chỉ là những cảm giác thoáng hiện trong giây phút. Sau cảm giác thoả mãn ngắn ngủi đó, sợ hãi, đau khổ, mệt mỏi và cô đơn vẫn nguyên vẹn.

Nguồn: Nhuận Đạt
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=2688815468096715&id=100009048631810

SANH Y( UPADHI) -NỀN TẢNG HIỆN HỮU.

SANH Y(#UPADHI) -NỀN TẢNG HIỆN HỮU.

 

Có những người sinh ra đời với sanh y, họ có đầy đủ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, lành lặn và tỉnh táo. NHƯNG cách họ tận dụng những thứ ấy chỉ làm cho họ và người khác khổ thêm thôi.

 

VÀ có những người sinh ra đời với sanh y, họ có đầy đủ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân lành lặn và tỉnh táo. Họ vận dụng những thứ đó một cách phù hợp mang lại bình an cho họ và những người xung quanh.

Sư Giác Nguyên- Chép lại bài giảng của sư.
SANH Y(#UPADHI) -NỀN TẢNG HIỆN HỮU.



Ps: Sanh y (Upadhi) là một thuật ngữ của Kinh tạng Pàli, chỉ cho những nhân tố đưa đến tái sinh hay những điều kiện khiến cho một đời sống mới tiếp tục xảy ra trong các cảnh giới khổ đau sinh tử luân hồi.
Đó là dục hỷ (nandi).
hay tham-sân-si.
hay năm triền cái (tham, sân, hôn trầm thụy miên, trạo hối, nghi).
hay bảy tùy miên (tham tùy miên, sân tùy miên, kiến tùy miên, nghi tùy miên, mạn tùy miên, hữu tham tùy miên, vô minh tùy miên) .
hay mười kiết sử (thân kiến, nghi, giới cấm thủ, tham dục, sân hận, sắc ái, vô sắc ái, mạn, trạo cử, vô minh).
hay mười hai chi phần duyên khởi (vô minh, hành, thức, danh sắc, lục nhập, xúc, thọ, ái, thủ, hữu, sanh, già chết).
Sanh y được ví như nhiên liệu của một ngọn đèn, nếu được tiếp thêm vào thì ngọn đèn tiếp tục cháy đỏ, nếu không được tiếp thêm vào thì ngọn đèn sẽ bị tắt, không còn điều kiện tồn tại

BỘC LƯU- DÒNG NƯỚC DỮ CỦA CUỘC ĐỜI.

BỘC LƯU- DÒNG NƯỚC DỮ CỦA CUỘC ĐỜI.

........

Đứng một bên, vị Thiên ấy bạch Thế Tôn:
- Thưa Tôn giả, làm sao Ngài vượt khỏi bộc lưu?
- Này Hiền giả, không đứng lại, không bước tới, Ta vượt khỏi bộc lưu.
- Thưa Tôn giả, làm sao không đứng lại, không bước tới, Ngài vượt khỏi bộc lưu?
- Này Hiền giả, khi Ta đứng lại, thời Ta chìm xuống. Này Hiền giả, khi Ta bước tới, thời Ta trôi giạt; do vậy, này Hiền giả, không đứng lại, không bước tới, Ta vượt khỏi bộc lưu.



.....
Kinh Tương Ưng Bộ- Chư thiên -phẩm cây lau
#Samyutta #Nikaya Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt.

#NIVÀPA #SUTTA KINH BẪY MỒI

BỐN HẠNG NAI

 
-Bầy nai thứ nhất là ham mồi, tham ăn không kiểm soát được, thấy ở đâu có đồ ăn là đến ăn. Cho nên bị dính bẫy.
-Bầy nai thứ hai thấy bầy nai trước chết thảm, cho nên cả đám kéo nhau vô rừng sâu trốn biệt và nói thề với nhau rằng không có ăn cái gì của đám người hai chân. Nhưng mà nó trốn một thời gian, nó đói quá và nó lại mò ra. Và vì đói quá thiếu cảnh giác mà chết.
-Bầy nai thứ ba là nó thấy bầy thứ nhất và bầy thứ hai chết ngu quá cho nên nó dặn nhau : Mình đi ăn mồi ăn khôn ngoan, khi mình rút lui cũng phải rút lui khôn ngoan, không thể chết như nhóm một và nhóm hai. Nhưng mà bầy thứ ba quên một điều, nó đi ăn rất là khôn ngoan, cẩn trọng, đầy cảnh giác. Và nó rút lui cũng khôn ngoan, cẩn trọng và đầy cảnh giác. Nhưng xui một chỗ là cái chỗ tụi nó giấu mình lại là nằm trong cái vùng nguy hiểm, vẫn nằm trong tầm ngắm của thợ săn.
-Bầy nai thứ tư, ăn mồi khôn ngoan và rút lui khôn ngoan, giấu mình một cách khôn ngoan ở vùng an toàn.
BỐN HẠNG NAI

*PHẬT DẠY CÓ BỐN HẠNG TỲ KHEO TRONG GIÁO PHÁP CỦA NGÀI:

-Hạng Tỳ Kheo thứ nhất, nghe mùi danh lợi, tình cảm lập tức lăn xả vào và chết thẳng cẳng. Loại này miễn bàn.
-Hạng Tỳ Kheo thứ hai, cảnh giác thấy rằng tu hành là phải trang nghiêm giới hạnh, lục căn thanh tịnh, bởi vì ngũ uẫn giai không. Ngon lành lắm, lý tưởng ngất trời rút vào rừng sâu núi thẫm hoặc rút sâu vào am cốc tự viện, đóng cửa lim dim suốt ngày. Tưởng như vậy là ngon nhưng mà tu hành không phải là đóng cửa, mà tu hành là phải thấu suốt. Họ nhầm là nhầm chỗ đó. Không phải đóng cửa một cách máy móc. Cho nên sau một thời gian đóng cửa thì sẽ có một lúc quạnh hiu quá chịu không nỗi. Hoặc là ăn uống kiêng khem quá lâu ngày bị thiếu chất, suy dinh dưỡng. Cũng phải ra và chấp nhận sự hỗ trợ cúng dường của người khác. Và ngay trong lúc ốm đói suy dinh dưỡng ấy, chúng ta rất dễ thiếu cảnh giác, và thế là chúng ta cũng dễ ngã vào vòng tay lạ.
-Hạng Tỳ Kheo thứ ba, không có đắm đuối đê mê trẻ con như nhóm một, mà cũng không cực đoan, không tu hành khép mình một cách thiếu thông minh như nhóm hai. Nhóm thứ ba thọ nhận tiếp xúc cúng dường của người khác một cách rất thông minh, nhưng mà chỗ ẩn nấp thì lại không an toàn. Cũng thuyết pháp nói đạo, hành thiền, cũng chánh niệm tỉnh giác nhưng mà không tu Tứ Niệm Xứ. Cho nên gọi là không có sống trong lý tưởng cầu giải thoát.
Khá hơn nhóm hai nhưng vì chỗ náu thân không an toàn, cho nên lim dim thì có lim dim đó nhưng mà lý tưởng sống thì không, phương châm cương lĩnh hành trì lại thiếu. Thế là nhóm ba này cũng chết.
-Hạng Tỳ Kheo thứ tư, cẩn trọng khôn ngoan khi tiếp xúc. Không có cực đoan khi né tránh cư sĩ, danh lợi, luôn luôn trong cảnh giác và ẩn thân giấu mình trong sự bảo vệ của Tứ Niệm Xứ.
TRONG KINH CHUYỂN LUÂN THÁNH VƯƠNG TRƯỜNG BỘ ĐỨC PHẬT NGÀI DẠY :
-Này các Tỳ Kheo giống như con chim cút nó kiếm ăn ở ngoài ruộng, khi thấy nguy hiểm thì nó trốn vào những luống đất cày để nó giấu mình. Giống như con rùa khi nó gặp nguy hiểm nó rút vào cái mai. Cũng vậy, đệ tử của Như Lai phải sống, tìm an toàn ở trong chánh niệm. Chỉ có sống trong chánh niệm, sống trong niệm và tuệ thì vị đó mới an toàn khỏi sợ vây bắt của ác ma.
 
Sư Giác Nguyên ( Chép lại bài giảng của Sư ).
#Sammasati

nguồn ảnh:https://pixnio.com/computer-arts/photomontage/art-illustration-photomontage-creativity-art-drawing-children-forest-deer

TƯỞNG UẨN

TƯỞNG UẨN (#SAMJNÃSKANDHA)

Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc.
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường.
- tác giả Nguyên Sa.
Chúng ta thường có thói quen nhìn mọi sự theo lăng kính mình thích. Đây là một cạm bẫy mà mình đã mắc phải từ vô lượng kiếp
TƯỞNG UẨN (#SAMJNÃSKANDHA)

Có hai cách nhận thức ở đời:

1. Hiểu vấn đề như theo bản chất sự việc. (As it is)
2. Hiểu vấn đề theo cách mình muốn. (As you like)
Sư Giác Nguyên (giảng).

NẮN ĐẤT SÉT

NẮN ĐẤT SÉT

Một thời điểm nào đó chúng ta tụm năm tụm ba lại cùng nhau chơi trò chơi nặn đất sét. Lúc đó với ta thì đất sét, con giống, đồ chơi thật là tuyệt diệu và thích thú.
Vài chục năm sau chúng ta với một trạng thái tâm sinh lý khác nhìn lại và nói đó là trò chơi của con nít là đồ giả mất vệ sinh vui gì nói mãi rồi mà tụi nó không có nghe.
Và chúng ta lại tụm năm tụm ba lại ngồi bàn tán với nhau về trò chơi kiếm nhà, kiếm xe về tiền, tình và về chính chúng ta. Lúc này thì những thứ đó là tất cả là lẽ sống.

 NẮN ĐẤT SÉT

Vài chục năm sau chúng ta với một trạng thái tâm sinh lý khác nhìn lại và nói có phải của mình đâu mà nắm giữ rồi cũng hai bàn tay trắng ra đi thôi. Nói mãi rồi mà tụi nó có hiểu đâu.
Và chúng ta lại tụm năm tụm ba lại ngồi bàn tán với nhau về thiện và ác. Làm lành lánh dữ, để trốn khổ tìm vui, và để tái đầu tư ván cờ mới.
Vài chục năm sau chúng ta với một trạng thái tâm sinh lý khác nhìn lại và nói thiện hay ác thì cũng đều là nhân sinh tử. Mọi hiện hữu đều là khổ đều là giả. Thích cái gì cũng là thích trong khổ và trong giả. Muốn hết khổ và hết giả thì ngừng thích.
 

Ngay tại điểm đó vạn sự dừng

CHÍN SẼ RỤNG

CHÍN SẼ RỤNG

Đừng có lấy làm lạ là tại sao nhiều người cực kỳ ác ôn mà coi như đời nó may mắn vô cùng. Còn có nhiều người nó hiền lương vậy, mà nó xui banh xác luôn. Là tại sao? Là như thế này.
Mười năm về trước tôi siêng vô cùng. Tôi trồng nào là măng cụt, sầu riêng, chôm chôm, bưởi, ổi, tùm lum hết. Mấy năm nay tôi lại làm biếng. Nhưng sau đủ 10 năm thì mấy cái cây mà 10 năm trước tôi trồng đó bây giờ là lúc tôi thu hoạch. Đúng không? Còn cái bà này 10 năm trước bả làm biếng không có tả xiết. Nhưng mấy năm gần đây thì bả lại rất là siêng. Thì năm nay tôi có sầu riêng ăn, mặc dầu tôi rất làm biếng. Còn bả năm nay tuy bả rất là siêng nhưng bả có sầu riêng ăn không? Không. Vì sao? Chưa tới lúc. Chính xác!


 
Cho nên người không có rành, đi ngang thấy bả quần quật, quần quật. Tôi thì tôi cứ dật dựa vầy mà sầu riêng đầy nhà hết trơn, ăn hỏng hết, vừa ăn vừa bán, vừa cho vừa tặng mà hỏng kịp luôn. Còn bả là bả ra bả lạy cây sầu riêng mà cũng nó không có được một cái bông nữa. Tại sao? Vì nó chưa có đến lúc.
Sư Toại Khanh chép lại bài giảng của sư.
Nguồn: https://www.facebook.com/100012991817286/posts/1179985249111191/