Search

Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐI NỮA ĐI. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐI NỮA ĐI. Hiển thị tất cả bài đăng

9.9.23

ĐI NỮA ĐI ĐỪNG QUAY LUI

ĐI NỮA ĐI, ĐỪNG QUAY LUI


ĐI NỮA ĐI ĐỪNG QUAY LUI


Tôi nhớ trong kinh có kể câu chuyện, có một cái ông phú thương rất giàu, giàu lắm. Trong nhiều đời nhiều kiếp ổng gieo duyên lành giải thoát kiếp cuối, sanh ra nhằm thời có Phật Thích Ca Mâu Ni. 
Tình cờ ổng nghe người ta nói chữ Phật. Chỉ nghe nói chữ Phật thôi mà ổng bàng hoàng, ổng sửng sốt, ổng ngỡ ngàng giống như một đứa bé mà ham chơi rồi bị đi lạc ngoài chợ; sau đó phát hiện ra mất mẹ, lang thang ngoài chợ cả ngày trời, buổi chiều thình lình nghe tiếng mẹ gọi thì nó mừng quá, nó tưởng là đời nó xong rồi. Chợ chiều, từ phiên chợ sáng mà tới chợ chiều, về trong cái bơ vơ đó, một đứa trẻ không biết đi đâu về đâu, tình cờ nghe tiếng mẹ gọi, nó bàng hoàng, nó mừng, nó chết điếng được. 
Ở đây cũng vậy, một người hữu duyên mà nghe nói tới cái chữ Phật còn hơn vậy nữa, nó lên tới óc luôn; mẹ là ở tim thôi, Phật lên tới óc. 

Ngay trong đêm đó, ông ta cứ dò hỏi người ta tìm Phật ở đâu, người ta nói cho ổng nghe. Rồi có người còn cản ổng, người ta nói: "Trời ơi, tối rồi, mai gặp". Ổng nói: "Không, phải đi trong đêm".
Do một lòng hướng Phật như vậy, khi mà ổng đi băng qua một nghĩa trang, mà đâu phải nghĩa trang, còn tệ hơn nghĩa trang nữa, là bãi tha ma, cái chỗ mà người Ấn họ liệng xác.
Ấn độ có nhiều cách an táng lắm: mai táng là chôn, hỏa táng là đốt, thủy táng là thả sông, lâm táng là liệng trong rừng, điểu táng là để cho chim nó ăn. Cái này là lâm táng, họ đem xác chất đống trong rừng. Chỉ có nhà giàu mới chôn, nhà giàu mới thiêu thôi, còn nhà nghèo thì chọn thủy táng hay là lâm táng. Và do cái văn hóa, cái não trạng, cái tâm thức của người Ấn độ thời đó, cái chuyện mà mình thương yêu nhau rồi mình ôm xác nhau, khóc cho nó đã xong rồi liệng cái đùng kế là quay lưng về, cái chuyện đó bên Ấn là bình thường. Còn bên mình không như vậy, bên mình mà hễ còn sống mình thương rồi, chết rồi cái xác đối với mình nó lớn chuyện, mình có thể nợ nần, mình cầm cố để có được miếng đất chôn, có được cái hòm cho nó OK. Hậu sự bên mình với bên Tàu lớn chuyện lắm, người Ấn thì không. Người Ấn họ chủ trương ngộ lắm, sống phải cho ra sống, thương là thương lúc sống, tốt là tốt lúc sống, kể về nhau là kể lúc sống, nhưng chết rồi là xong, là cát bụi, họ chỉ phán cát bụi, vì vậy họ mới có đủ cái gan họ đem liệng được.
Cho nên xác là xác chồng xác, có cái thì mới liệng hồi chiều, có cái liệng tuần trước, nó sình, nó chảy nước, thúi tha nói can không kịp, có cái chỉ là xương trắng thôi. Và cái ông phú thương này ổng đi trên đó mà ổng vấp, khi mà ổng đang đi ổng cũng phải vấp chứ, ban đêm mà. Thì trong lúc một lòng ổng nghĩ tới Phật, thì ngộ lắm một lòng mình tập trung cái gì đó thì tự nhiên con mắt mình nó sáng thôi. Ở đây không phải hào quang gì hết, tự nhiên cái lòng mình nó tập trung thì nó sáng thôi. Ổng bị vấp, ổng giật mình, ổng biết đó là xác người. Trong cái bóng tối - ánh sáng nó mất đi; ổng hết hồn, ổng tính quay lui. Thì lúc đó có một vị phi nhơn là Sibaka, là bà con kiếp trước của ông phú thương, ổng nói một câu rất là hay. Cái câu đó trở thành câu thần chú của tôi trong đời sống thường nhật, ổng nói thế này:
"Đi nữa đi, đi, đi nữa đi, hãy nhớ rằng mỗi bước chân của Ngài bây giờ đó, mỗi bước chân của Ngài bây giờ trị giá bằng cả một gia tài. Trong vô số kiếp Ngài đi cùng trời cuối đất - những hành trình có giá trị. Thì bây giờ mỗi bước chân trị giá bằng một gia tài."
Sở dĩ mà cái ông lâm thần ổng nói như vậy vì biết thằng cha này thằng chả là phú thương; phải nói bằng cái ngôn ngữ của phú thương, cái gì nó có lời, nói cho ông này ổng hiểu, còn người khác thì nói khác. Nếu mà gặp thằng cha nhà quê thì ổng nói mỗi bước đi của ông là bằng tám trăm tấn lúa, ví dụ như vậy, nhưng mà đàng này nói với thằng cha buôn bán thì cái vị lâm thần lại nói khác.
"Mỗi bước chân của Ngài bây giờ trị giá bằng một gia tài, đi nữa đi, đừng quay lui".
Cứ thế ổng đi, ổng đi rồi ổng vấp cái ổng hết hồn là ổng tính quay lui thì ổng lại nghe văng vẳng câu nói: "Cứ đi nữa đi, mỗi bước chân của ông bây giờ trị giá bằng một gia tài."
Tại sao cái câu nói đó nó làm tôi tâm đắc?
Các vị biết rằng chúng ta dành rất nhiều thời gian cho cái chuyện ruồi bu, rất là nhiều thời gian cho chuyện ruồi bu, do cái tình cảm, do cái văn hóa, do cái tâm thức, do khuynh hướng tâm lý mà chúng ta quan tâm tùm lum chuyện. Mà đa phần là chúng ta quan tâm cái mình thích thôi, chúng ta hay làm lơ cái mình cần lắm. Hãy để ý đi, coi tôi nói đúng không?

Trích bài giảng Sư Giác Nguyên.
Xin tri ân đạo hữu elteetee ghi chép.
Ghi chú : 138




Sách đọc nhiều
Bài đọc nhiều

3.7.21

ĐI NỮA ĐI

ĐI NỮA ĐI. MỖI BƯỚC CỦA CON BÂY GIỜ CÓ ÍCH HÀNG TRIỆU LẦN TRONG TƯƠNG LAI. ĐI NỮA ĐI.

Đức Phật đã nêu ra bốn hạng người ở đời:
  • (1)Thứ nhất, hạng người từ bóng tối đi vào bóng tối;
  • (2)thứ hai, hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng;
  • (3)thứ ba, hạng người từ ánh sáng đi vào bóng tối;
  • (4)thứ tư, hạng người từ ánh sáng đi vào ánh sáng.
  • Bốn hạng người này được giải thích như sau:


Thứ nhất: Hạng người từ bóng tối đi vào bóng tối


Có những người sanh vào nhà thuộc dòng họ thấp hèn, như sanh vào nhà Chiên-đà-la, nhà người săn bắn, bắt cá, làm đồ tre, nhà người kéo xe và những nhà làm nghề nghiệp thủ công hạ tiện khác; bần cùng, đoản mạng, hình thể tiều tụy mà lại sống theo hạnh nghiệp thấp kém, cũng lại bị người hạ tiện sai khiến. Đó gọi là sanh ra trong bóng tối. Ở nơi bóng tối này, người ấy thân lại làm việc ác, miệng nói lời ác, ý nghĩ điều ác. Vì những lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh vào ác xứ đọa lạc, rơi vào trong địa ngục. Giống như người từ bóng tối đi vào bóng tối, từ nhà xí đi vào nhà xí, lấy máu rửa máu, bỏ ác lấy ác. Người từ bóng tối đi vào bóng tối cũng lại như vậy, cho nên gọi là từ bóng tối đi vào bóng tối.

Thứ hai: Hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng

Những người sanh vào gia đình thấp hèn cho đến bị người sai làm những điều hèn hạ. Như vậy gọi là sanh ra trong bóng tối. Nhưng người sống nơi bóng tối này, thân luôn làm việc lành, miệng thường nói lời lành, ý nghĩ đến điều lành; vì những lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, người ấy được tái sanh vào đường lành, được hóa sanh cõi trời. Ví như người từ đi kiệu lên cưỡi ngựa, từ cưỡi ngựa tiến lên cưỡi voi; người từ bóng tối đi ra ánh sáng cũng lại như vậy. Đó gọi là hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng.

Thứ ba: Hạng người từ ánh sáng đi vào bóng tối

Có người hiện đời sanh vào những gia đình giàu sang khoái lạc thuộc dòng họ Sát-đế-lợi, dòng họ Bà-la-môn, dòng họ Trưởng giả, cũng như sanh vào những gia đình giàu có khoái lạc khác, có nhiều tiền bạc, của cải, nô tỳ, người sai khiến, thường nhóm họp quyến thuộc, thân tướng đoan chánh, thông minh trí tuệ. Đó gọi là sinh ra từ ánh sáng. Nhưng từ nơi ánh sáng này, thân người ấy lại luôn làm điều ác, miệng nói lời ác, ý nghĩ điều ác. Vì lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, sanh vào đường ác, rơi vào trong địa ngục. Giống như có người từ lầu cao, xuống cưỡi voi lớn, từ voi lớn xuống cưỡi ngựa, từ cưỡi ngựa xuống đi xe, từ xe xuống ngồi giường, từ giường bước xuống đất, từ đất rơi xuống hầm hố. Người từ ánh sáng đi vào bóng tối lại cũng như vậy.

Thứ tư: Hạng người từ ánh sáng đi vào ánh sáng

Có người sanh vào nhà giàu sang vui vẻ,... cho đến hình tướng đoan nghiêm. Đây gọi là sanh ra từ ánh sáng. Từ nơi ánh sáng này, người ấy thân luôn làm việc lành, miệng nói lời lành, ý nghĩ điều lành. Vì lý do này, sau khi thân hoại mạng chung, được tái sanh vào đường lành, được hóa thân vào cõi trời. Giống như có người từ lầu quán đến lầu quán;... cho đến từ giường đến giường; hạng người từ ánh sáng đi vào ánh sáng cũng lại như vậy. Đó gọi là từ ánh sáng đi vào ánh sáng.
KINH TRUNG BỘ.- Ðại Kinh Nghiệp Phân Biệt (#Mahākammavibhaṅgasutta)
nguồn ảnh: https://www.facebook.com/tran.hieu.752/posts/10159514819212603

Hai mẹ con, người mẹ trẻ đèo bé phía trước, hai mẹ con cùng bươi rác kiếm sữa, kiếm cơm tại Sài Gòn.
Hai mẹ con, người mẹ trẻ đèo bé phía trước, hai mẹ con cùng bươi rác kiếm sữa, kiếm cơm tại Sài Gòn.