Search

Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

15.1.22

FISH LOVE

"Một chàng trai đến gặp một vị giáo sư, để hỏi về tình yêu. Vị giáo sư không giảng ngay, mà hỏi: "Tại sao anh lại ăn cá?". Chàng trai trẻ trả lời: "Bởi vì tôi yêu cá". Giáo sư liền bảo: "Ồ, anh yêu cá, đó là lý do anh vớt nó ra khỏi nước, giết nó và nấu nó lên. Anh không yêu cá, anh chỉ yêu bản thân mình thôi. Và bởi vì cá là món ngon với anh, nên anh vớt nó ra khỏi nước, và giết nó, nấu chính nó".


Rất nhiều thứ gọi là tình yêu hiện nay, đều là kiểu tình yêu như vậy.

- Abraham Twerski Ẩn bớt



Thống kê bài đọc nhiều theo thời gian
"Một chàng trai đến gặp một vị giáo sư, để hỏi về tình yêu. Vị giáo sư không giảng ngay, mà hỏi: "Tại sao anh lại ăn cá?". Chàng trai trẻ trả lời: "Bởi vì tôi yêu cá". Giáo sư liền bảo: "Ồ, anh yêu cá, đó là lý do anh vớt nó ra khỏi nước, giết nó và nấu nó lên. Anh không yêu cá, anh chỉ yêu bản thân mình thôi. Và bởi vì cá là món ngon với anh, nên anh vớt nó ra khỏi nước, và giết nó, nấu chính nó".

25.5.13

Kẻ đốt đền

Phanblogs

Cho đến thời điểm tôi viết những dòng này, nghĩa là đã 2h sáng thì trên facebook của tôi vẫn tràn ngập những lời cảm xúc về Nick Vujicic của bạn bè. Thật dễ hiểu, với những gì mà chàng trai không tay, không chân đã làm được, anh xứng đáng được ngưỡng mộ và tôn vinh. Ấy thế mà, tôi vẫn không thể nào ngăn được tiếng thở dài...
Thở dài là bởi, với những trường hợp tương tự như Nick Vujicic tại Việt Nam, trong vòng 1 phút tôi có thể kể tên ra 5 gương mặt tiêu biểu. Những người như Thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, Hiệp sĩ công nghệ thông tin Nguyễn Công Hùng, Vận động viên khuyết tật Phạm Thị Thu... đã làm được những điều mà ngay cả người thường cũng khó có thể làm được.

Hoàn cảnh của họ, tài năng và nghị lực của họ có lẽ không thua Nick là bao, ấy thế mà họ vẫn đang miệt mài đâu đó để tìm mọi cách sống qua ngày, nỗ lực để cống hiến cho xã hội nhưng không được mấy ai quan tâm. Trong khi đó, những doanh nhân người Việt giàu có đã phải bỏ một số tiền khổng lồ lên tới 32 tỷ đồng để mời Nick đến Việt Nam, nói chuyện về nghị lực sống, về đam mê vượt qua khó khăn (những điều mà người Việt Nam nói chung và những người khuyết tật nói riêng đã có thừa.

32 tỷ đồng, một con số khổng lồ trong thời điểm hiện tại, khi mà các doanh nghiệp đang lao đao vì khủng hoảng kinh tế và người dân cũng đang ngập chìm trong khó khăn. Có thể nói với một chiến dịch được cho là thành công về mặt truyền thông như Hoa Sen đang làm với Nick Vujicic, đó không hẳn là một sự lãng phí. Tuy nhiên, tôi cứ nghĩ nếu Hoa Sen chịu bỏ ra phân nửa số tiền đó thôi, để giúp đỡ những gương mặt khuyết tật tài năng vươn lên... thì họ vẫn có thể tạo được một chiến dịch PR vừa thành công cả về mặt truyền thông lẫn ý nghĩa xã hội. Bởi những người khuyết tật Việt Nam cần những sự giúp đỡ thiết thực hơn là những “cú hích” về tinh thần mà Nick đã mang tới.

Một anh bạn người nước ngoài của tôi tự hỏi, không biết tại sao truyền thông Việt Nam lại “điên cuồng” với Nick Vujicic như vậy. Điều này thật ra không quá khó hiểu khi mà hệ thống các kênh của VTV liên tục phát TVC về Nick gần như 30 phút một lần. Là một người làm báo, tôi chưa bao giờ tôi thấy giới truyền thông Việt Nam lại “nhẹ dạ” đến như vậy. Họ biết đằng sau một “Nick khuyết tật nghị lực” chính là một bệ đỡ truyền thông khủng khiếp đến từ các công ty phát hành sách của Mỹ. Nói đơn giản hơn, Nick cũng chỉ là một sản phẩm truyền thông để người ta bán được sách mà thôi. “Anh ấy là một người phi thường, nhưng anh ấy cũng là một nghệ sĩ biểu diễn”, bạn tôi nói (…)
Tại sân bay chiều nay, khi Nick vừa hạ cánh, an ninh được thắt chặt thậm chí còn hơn cả khi cặp vợ chồng nổi tiếng của Hollywood là Angelia Jolie và Brad Pitt tới Việt Nam (…) Cánh báo chí bị buộc phải đứng ngoài xa cách cửa gần 150m và không thể tác nghiệp vì xe đón Nick đã đậu sát cửa, kính đen ngòm và dĩ nhiên Nick không có lấy một lời chào dành cho người hâm một thông qua báo giới.

Tối nay, những gì Nick chia sẻ thật ra không có gì mới, đó là điều mà bất kỳ một người khuyết tật nào (thậm chí cả người thường) cũng sẽ từng mắc phải. Còn nghị lực sống ư, hãy hỏi những Nguyễn Ngọc Ký, Nguyễn Công Hùng, Nguyễn Bích Lan (người dịch sách của Nick), “Cô bé xương thuỷ tinh” Phương Anh...  xem họ có nghị lực sống và vươn lên trong cuộc sống không? Hỏi họ xem họ có xứng đáng được tôn vinh không? Hỏi họ xem họ có xứng đáng được quan tâm nhiều hơn không? (…)
Trước khi buổi nói chuyện Chào Việt Nam của Nick diễn ra, giá vé chợ đen được đẩy lên con số 1,5 - 2 triệu đồng. Một con số không hề nhỏ đối với đa số người Việt trẻ. Nhưng nhiều bạn trẻ sẵn sàng bỏ 2 triệu để nghe Nick nói chuyện về nỗi khổ, về nghị lực sống...  trong khi họ sẵn sàng bĩu môi và không thèm bố thí một đồng cho người ăn xin tàn tật. Vì đâu có sự khác biệt đó?

Câu hỏi là: Tại sao lại là Nick mà không phải là một gương mặt cụ thể nào đó của Việt Nam, như Hiệp sĩ công nghệ Nguyễn Công Hùng chẳng hạn? Với những gì mà Công Hùng làm được, nếu anh được truyền thông Mỹ “o bế” như Nick, hẳn anh cũng nổi tiếng không kém và biết đâu một đơn vị nào đó lại chẳng bỏ cả trăm ngàn đô để mời anh tới nói chuyện?

Sự khác biệt lớn nhất giữa Nick và Nguyễn Công Hùng không phải là tài năng hay nghị lực, mà đơn giản chỉ là ở sức hút truyền thông. Chẳng ai ngu để tin rằng Hoa Sen bỏ một đống tiền ra mời Nick về Việt Nam chỉ với mục đích từ thiện, xã hội. Sức hút của Nick là quá lớn, đặc biệt là với sự tiếp tay của truyền thông, với những TVC được phát liên tục trên truyền hình (và nhờ đó người ta bán được báo, thu được tiền quảng cáo, lại được tiếng là “hướng tới cộng đồng khuyết tật” dù sự thật mục tiêu cao cả này chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.)

Tại sao lại là Nick, tại vì anh ấy là... người nước ngoài. Thật vậy, người Việt chúng ta vốn sính ngoại. Không ít lần các ngôi sao hạng B, C của nước ngoài tới Việt Nam phải ngỡ ngàng vì mình được... hâm mộ quá xá. Các cụ ta nói cấm có sai, Bụt chùa nhà không thiêng là vậy...
Giá trị cuộc sống

Là ai ?

Herostratos (tiếng Hy Lạp: ‘Ηρόστρατος) là một thanh niên, trong hy vọng sẽ trở nên nổi tiếng, đã phóng hỏa Đền thờ thần Artemis ở Ephesus (nay nằm ở miền Tây Thổ Nhĩ Kỳ) vào ngày 21 tháng 7 năm 356 trước Công nguyên. Đền thờ này được xây dựng bằng đá cẩm thạch và được coi là ngôi đền đẹp nhất trong số khoảng 30 ngôi đền của người Hy Lạp xây dựng để thờ phụng thần Artemis, nữ thần săn bắn. Đây cũng là một trong Bảy kỳ quan thế giới cổ đại.
Không những không thèm lẩn tránh vì đã cố ý phóng hỏa ngôi đền linh thiêng, Herostratos còn rất tự hào nhận trách nhiệm với hy vọng tên tuổi mình sẽ trở thành bất tử trong lịch sử. Vì vậy, những nhà chức trách ở Ephesus đã không chỉ xử tử hình Herostratos mà còn biến hắn trở thành một người vô danh khi tuyên án. Đương nhiên biện pháp này cũng không thể ngăn cản Herostratos đi vào lịch sử như hắn mong muốn, vì sau đó nhà sử học cổ đại Theopompus đã ghi lại sự kiện này và tên của Herostratus đi vào lịch sử như kẻ đốt đền nổi tiếng nhất thời cổ đại.

Sự hung hãn.








29.5.12

biển nỗi nhớ và em

Phanblogs7 năm của anh không bằng 1 tháng của nó à ?

Mình và gấu đều là dân Kiên Giang. Mình hơn gấu 5 tuổi.

Khi kể ra những dòng này mình thực sự bị điên.

Mình và gấu nhà gân nhau. Nhà gấu khá khó khăn. Mình đi làm trước nên lo cho gấu học đại học, mua sắm cho gấu tất cả các vật dụng cần thiết như xe máy, laptop, v.v...

Không phải gấu nhận lời yêu mình vì mình có tiền. Mà là 2 đứa thương nhau từ lúc gấu học lớp 10.

Yêu nhau 7 năm, ra trường gấu đi làm được 1 năm. Hai đứa đều làm ở Rạch Giá. Mặc dù gấu cao và đẹp nhưng mình rất tin ở gấu, mình chưa bao giờ ghen hay đại loại thế.

Trưa nay gấu nhắn mình vào 4h ghé qua rước gấu (đi làm về, gấu làm kế toán ở ngân hàng). 3h gấu nhắn lại bảo anh khỏi rước em nghe.

Mình chọc là chắc lại đi la cà ăn uống với hội bà tám chứ gì. Gấu bảo ừ.

Mình chờ tới 5h30 nhắn hỏi gấu đi ăn xong quên anh luôn nha. Không thấy gấu trả lời. Chờ một hồi mình sợ có việc gì nên gọi hỏi con nhỏ bạn của gấu. Nhỏ bạn nói đâu có đi ăn gì đâu, vừa nãy gấu rủ đi hát karaoke ở quán A mà.

Tại sao gấu nói dối mình? Mình suy nghĩ lát, tặc lưỡi bảo kệ. Một hồi nghĩ thế nào đấy thì mình lấy xe chạy lại quán karaoke.

7 năm trời mình chưa từng hành động như thế. Mình hỏi nhân viên phục vụ xem chủ nhân của cái xe này (xe gấu) đang ở phòng nào. Mình đi nhanh lên tầng 2. Tới phòng của gấu đang hát.

Phòng karaoke có ô kính nhỏ có thể nhìn vào trong. Mình nhìn vào. Các bạn biết mình thấy gì ko. Thằng giám đốc đang vòng tay ôm eo gấu hát, tay gấu cũng vòng qua ôm eo nó.

Mình đang đei6n và run rẩy khi gõ những dn2g này. Mình xô cửa vào. Mình đứng d0a61y, nhìn gấu và thằng kia. Gấu và thằng kia đều sững sờ. Mình ko chớp mắt, sau đó mình quay đi.

Các bạn bảo mình phải làm sao bây giờ. Có lẽ trên đời nay chả có ai bất hạnh như mình cả. Từ nãy tới giờ mình như ngườ mất hồn. Mình sẽ nói gì với gấu và gia đình gấu đây?

7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, mình đã làm rất nhiều thứ cho gấu, rất nhiều lúc gấu thấy hạnh phúc. Vậy mà.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Nãy giờ mình nằm trên giường. gấu đã gọi 37 cuộc, mình ko nghe, tắt âm, tắt rung nhìn cái đt sáng đèn. gấu đang ở ngoài cửa phòng. gõ cửa nãy giờ, mình chỉ im lặng.

mình chỉ muốn nằm, từ chiều giờ chưa ăn gì cả.
các bác ko biết đâu. lúc đ1o trong phòng karaoke chỉ có gấu và thằng giám đốc. mình hay chở gấu đi làm nên biết mặt thằng giám đốc này mà.

gấu ngồi ngoài cửa 3 tiếng đồng hồ rồi về. mình chả biết phải nói gì nữa. cũng ko biết phải làm gì bây giờ.

các bạn ko biết đâu. lúc đó trong phòng karaoke chỉ có 2 người. cả 2 vòng tay ôm nhau mà, trên bàn đâu có bia bọt gì mà bảo do xỉn hay say.

thực sự khoảnh khắc ấy có thể trở thành nỗi ám ảnh suốt đời của mình.

mình ko thể tin ai được nữa. mất niềm tin thì sống rất khở sở các bạn à. mất niềm tin rồi thì người ta sẽ mất tất cả.

-

mình muốn đi xa một thời gian. mờ sáng mai đón xe đi sài gòn rồi ra nha trang. công việc kệ nó, công ty đuổi thì mình nghỉ, giờ đây không còn gì là quan trọng với mình nữa.

đêm nay có lẽ sẽ không ngủ được.

thằng bạn thân của mình vừa đến. n1o chưa biết chuyện gì xảy ra. mình thu xếp đồ đạc xong rồi, nó chở đi ăn rồi 2 đứa nhậu, mình sẽ kể cho nó nghe mọi chuyện, tới giờ lên xe thì lên.

mình đã từng đứng trước biển nhiều lần. khi đứng trước biển, mọi thứ dần trở nên hư vô, mọi khổ đau, hận thù cũng trở nên mờ nhạt.

mình sẽ ghé nha trang và đứng trước biển mỗi sáng sớm và chiều tối. hi vọng mình sẽ ko đánh mất thứ quý giá nhất của đời người - niềm tin.
nước trôi qua cầu. lạy chúa, mong cho bình yên về quanh con.

đây cũng là comment cuối cùng của mình trong lúc này. khi nào bình tâm mình sẽ nói nhiều hơn.

9h sáng hôm nay mình mới tới sài gòn, một ngày chủ nhật chưa từng có trong đời. Chưa thấy 1 tin nhắn nào của gấu, có lẽ gấu cũng không biết nói gì.

Ngồi cafe nghỉ mệt trước khi lên xe ra nha trang. Một mình giữa sài gòn nhộp nhịp mà vẫn thấy trống trãi trong lòng.

Sáng sớm tờ mờ mẹ mình gọi đt hỏi hôm qua mày đi đâu, có đi với con bé H không mà cả đêm qua nó không về, nhà nói gọi đt hỏi mẹ này. Vậy là đêm qua gấu đi đâu không về.

Ngân hàng của gấu làm việc sáng thứ 7 và họp từ giữa buổi sáng mà, họp có khi tới chiều tối mới xong.

Nick này là nick clone của thằng nhân viên của mình. Mình có biết voz là gì đâu, chẳng qua làm việc với cu nhân viên này thấy nó hay vào đây nên mình cũng vào đọc lúc rảnh rỗi.

Mình chỉ viết 2 topic. 1 cái này và 1 cái thanh niên với máy ATM. cái ATM mình bị các bạn ném đá xối xả nhưng mình không hế nói ai một lời, mình chỉ vui vẻ nhận mình xử lý dở thôi, tính mình vậy, quát nạt người kahc1 mình làm không được. Ngoài ra mình ko biết cái gì tình yêu 3 năm và mấy cái bài trong phần mềm gì đó.

Ngồi nghỉ mà thương mẹ. Hai mẹ con mình là dân miền Trung vào đây. Bố mình mất khi mình còn bé, nhà nghèo quá nên mẹ đưa mình vào miền Tây làm kinh tế mới theo chân 2 người bạn của mẹ.

Vào miền Tây chân ướt chân ráo, đất khách quê người khổ mẹ lắm. Mẹ đi làm mướn làm thuê đủ cả, ráng cho mình ăn học.

Tới khi mình vào đại học thì 2 người bạn của mẹ về miền trung lại. Thế là 2 mẹ con không còn ai thân thích cả. Mẹ thậm chí phải đi cắt cọng lục bình nuôi mình học đại học.

Mình thương mẹ nên học cũng tốt. Ngay từ năm 1 đã đi làm thêm bất cứ khi nào mình rảnh. Học sài gòn mà mình chỉ có mỗi 2 cái quần, trong đó có 1 cái từ thời học 12. Cái quần mình vẫn còn giữ, mẹ mua bằng vãi rẻ tiền nên ngồi nhiều năm cái đít quần nó mòn bóng đi.

Đi học năm 3-4 biết xấu hổ nên truoc71 khi đi học mình còn lấy nước xịt lên cái đít quần cho nó nhìn khỏi bóng loáng. Thế mà tất cả chi phí học hành mình tự lo được hết, còn dư tiền gửi về cho mẹ và cả mua sách vở quần áo cho gấu.

Mẹ mở tiệm tạp hoá, nhờ trời buôn bán vui vẻ nên tiệm đông dần, lại không phải chu cấp cho mình nên mẹ khoẻ ra.

Ra trường mình đi làm công trình nữa năm (mình học xây dựng) rồi làm nhân viên kinh doanh xi măng cho nó gần nhà. Các bác có thể bất ngờ, nhưng hiện nay mình là giám đốc kinh doanh khu vực Nam Sông Hậu của 1 nhãn hiệu xi măng.

Tiền mình kiếm rất nhiều chứ ko phải ít. Nhưng gấu ko cần tiền thì phải.

Thôi mình lên xe đây.
Nha Trang mưa các bác à.

Mình không làm cho xi măng Hà Tiên đâu. Mình làm cho 1 nhãn hiệu khác, chỉ là 1 anh phụ trách đội ngũ kinh doanh của 1/2 ĐBSLC, tức là khu vực Cần Thơ trở về tới Cà Mau, mình làm cho công ty này cũng được 4 năm rồi.

Sau bao nhiêu năm lăn lộn nơi đất khách quê người, giờ mẹ cũng dành dụm được ít tiền, mình thì vừa mua được miếng đất ở Rạch Giá cách đây 1 năm.

Hai đứa cũng định cuối năm cưới. Nhưng đó giờ chỉ còn là dĩ vãng.

Gấu gọi cho mình cách đây 1 tiếng, mình đã nghe máy. Cuộc đt đó xem như đã cho ra kết quả cuối cùng của cuộc tình 7 năm. Mình có thể không đẹp trai, nhưng đừng ai ngi nghờ khả năng XH của mình, mình làm việc này cực tốt, mặc dù 2 đứa chỉ XH khi gấu vào đh, và chính gấu cũng phải công nhận rất nhiều lần là không ai có thể làm những điều như mình từng làm cho gấu.

Những thứ đó với gấu không quan trọng. Cuộc đt nặng nề nhất trong đời người cũng đã xong. Rốt cuộc mình là người mất tất cả. Thế là xong. Có lẽ miền tây không phải là nơi dành cho mình, mình thuộc về một nơi nào khác.

Cái người ta sợ nhất là ko hiểu được người mình thương yêu. Kế từ lúc mình thấy gấu âu yếm bên người khác, cảm giác đó luôn xâm chiếm lấy mình. Nhưng nỗi sợ rồi cũng đã qua, nhường chỗ cho những cảm xúc khác.

Đời người, suy cho cùng, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Có lẽ mình và mẹ nên thu dọn, bán nhà và đất, rồi đi về một nơi nào đó thuộc về mình.
Sáng mai mình sẽ kể về nhưng gì gấu nói trong cuộc đt tối nay. Nó nằm ngoài sức tưởng tượng và thách thức trí tưởng tượng của tất cả các bác. Còn giờ mình ngủ thôi, kết thúc một ngày dài và mệt mỏi thôi.

-

UPDATE cuối cùng

Cuộc đt đầu tối qua giữa mình và gấu:

mình bấm nút nghe

-mình: ........ im lặng (mọi khi gấu gọi mình rất hay đùa kiểu như ô la, alo jongseo, v.v...

- gấu: anh đang ở đâu?

- mình: nha trang

- gấu: nha trang hả? anh làm gì ở đó?

- mình: không làm gì cả

- gấu: ........ (im lặng)

- mình: .......... ( im lặng)

- gấu: em xin lỗi anh, em xin lỗi (gấu bắt đầu khóc)

- mình: ....... im lặng

- mình: em nói đi

- gấu: em, em xin lỗi, em xin lỗi (gấu khóc nấc thành tiếng)

- mình: nếu em ko nói gì, anh tắt máy, khi nào anh về gặp nhau sau

- gấu: đừng, anh đừng tắt (vẫn khóc nấc)

- mình: có nói hay là ko đây, em rảnh quá nhỉ?

- gấu: em ko dám gặp a đâu, em sợ, em xl

- mình: e yêu anh ta đúng ko?

- gấu: em ko biết, em xl anh (gấu vẫn khóc)

- mình: e đừng xl nữa, xl bây giờ ko có ích gì đâu

- mình: em y anh ta đúng ko?

- gấu: ....... (khóc)

- mình: lâu chưa?

- gấu: 1 tháng rồi anh à (vẫn khóc)

- mình: 7 năm của anh ko bằng 1 tháng của anh ta hả?

- gấu: ....... (khóc)

- mình: ...... (im lặng)

- mình: em nói điiiiiiiiiiiii ( mình hét to vào đt)

- gấu: em ko biết (vẫn khóc)

- gấu: cho đến lúc này, em mới hiểu thế nào là ty, những năm tháng bên anh e đã nhầm lẫn. e tưởng đó là ty cho đến khi gặp H (thằng giám đốc NH). e muốn có 1 ty đích thực. e ko thể bỏ H được. e xl anh. e đã khóc mấy ngày rồi. tụi e định tìm cơ hội để nói cho anh biết. e chưa làm gì có lỗi với a hết. hôm qua anh ấy rủ em đi hát 1 mình, e nghĩ tới anh nên e mới rủ nhỏ T đi cùng, em sợ mình làm gì có lỗi. (khóc)

- mình: im lặng

- mình: T không đi và em đã ngã vào tay người ta?

- mình: 7 năm trời với biết bao nhiêu kỉ niệm mà em nói đó ko phải ty hả?

- mình: em đừng khóc nữa. em nhớ lần đầu tiên mình hôn nhau ko? lúc đó tim e đập rất mạnh, em ghì lấy anh. đó ko phải ty thì là gi?

- gấu: khóc

- mình: em nhớ bao nhiêu lần e ngã đầu vào vai anh, 2 đứa lén mẹ ra cầu ngồi, em nói là đừng bao giờ bỏ em, em nói em thấy mình đang bay, em thấy ấm áp, em thấy mình thật hạnh phúc. đó ko phải ty thì là cái gì, em nói đi.

- mình: em nhớ biết bao lần anh đi cần thơ làm. mỗi lần ghé thăm e a báo trước. a tới mà e vui như con nít. e ôm ghì lấy a, lần nào trong lúc ấy em cũng thì thầm vào tai a là đừng bỏ e nha, e y a, e y a. đó ko phải là ty thì là gi?

- mình: e còn nhớ bao nhiêu lần e nt nói là e nhớ anh quá ko? đó ko phải là ty à?

- mình: e nói sau này e thích có con trai trước. em ko thích có con gái trước, vì con gái làm em sẽ được anh hai che chở và bảo vệ. nếu con gái làm chị hai thì sẽ thiệt thòi cho nó, giống như em vậy (gấu là chị 2 trong nhà). e nói con mình sẽ thông minh như anh và xinh đẹp như em. đó ko phải ty thì nó là cái gì?

- mình: mỗi khi a gặp khó khăn trong cv, nhắn cho e, e luôn chọc anh cười. e nói ngốc của e à, ko sao đâu, a giỏi mà, nếu ko được thì thôi, a còn e mà, ghé e đi e cho tập thể dục nè ( tập thể dục là từ mà gấu chỉ việc XH). đó ko phải ty thì là cái gì?

- mình: e nói sau này e ra trường, e đi làm, 2 đứa cùng kiếm tiền cho a khỏi vất vả. 2 đứa sẽ tích luỹ vốn, mua đất xây nhà, cưới nhau, ra kinh doanh riêng, rồi sinh con. đó ko phải ty thì là gì?

- mình: e nói nhiều lúc nhớ a tới phát điên. có lần về quê e lén lấy trộm cái áo gối của a. xog e mang lên cần thơ nằm ngửi cái áo gối. e nói mỗi khi nhớ a là e lấy ra ngửi, cái mùi giông y như có a bên cạnh.

e nói mấy bạn cùng phòng thấy e nằm úp mặt vào cái gối mỉm cười hoài thì tưởng e bị điên. đứa nào lấy cái gối là e giựt lại đem cất liền. đó ko phải ty thì là gì?

- mình: 2 đứa mua laptop mới cho e. a mang về cài win và phần mềm, tinh chỉnh mọi thứ cho mượt mà. e hãnh diện khoe với bạn là anh cái gì cũng giỏi, thông mình khó ai bì. đó ko phải ty thì là gì?

- mình: có lần a nói dối là anh đang bệnh nặng đúng ngày cuối tuần, vì a biết cuối tuần e nghỉ. thế là e vội vả lên xe từ cần thơ và rạch giá. e ko về nhà mà chạy thẳng qua nhà a. biết a lừa, thấy mẹ ra ngoài, e nắm tay a nhét vào ngực e, xong e đấy ra. e cười hí hí nói làm vậy cho anh tức chết. đó ko phải ty thì là gì?

- gấu: vẫn khóc rấm rứt

- mình: anh ta giàu hơn anh đúng ko, tương lai anh ta sáng hơn anh đúng ko?

- mình: anh ta là ty đích thực hay anh ta nhiều tiền?

- gấu: e ko biết, nhưng e ko thế bỏ H được (khóc). e muốn giữ chặt ty của mình, muốn một lần sống cho bản thân.

- mình: sống cho bản thân và đánh cắp niềm tin của người khác. sống ko có niềm tin khổ lắm e à. có lẽ a hạnh phúc bên H, nhưng e có nghĩ tới anh và bạn bè, cha mẹ, nội ngoại. e có nghĩ tới chuyện chúng mình tan vỡ, sẽ có rất nhiều người nghi hoặc cuộc sống, sẽ có rất nhiều ngu7o2i hoài nghi cuộc đời.

- mình: đâu phải cái gì thích thì mình làm. sống như thế quá đơn giản. nếu cứ thương thì lao vào nhau, xh khác gì bầy trâu bò. làm người có chữ tình nghĩa. sống với nhau hết cái tình thì còn cái nghĩa. sống có trước có sau thì mới đáng sống.

- mình: cái tình cái nghĩa trong đời nó mới đem lại hạnh phúc thực. vì bản thân, vì vui sướng của mình mà chà đạp, đánh cắp niềm tin của người khác thì giang hồ coi ra gì?

- gấu: em ko cần biết giang hồ coi e ra gì. e chỉ cần có H. (khóc)

- mình: em lớn rồi, e tự nhận ra đâu là giá trị cuộc sống. cuộc sống còn nhiều thứ phải làm, ko chỉ có tình cảm nam nữ ko. a ko cần biết e yêu ai. nhưng chắc chắn e sẽ mất a. a ko bao giờ tha thứ cho em đâu, đến cuối đời vẫn vậy. làm người mà bạc còn hơn vôi. thôi anh mệt, chuẩn bị đi ngủ.

- gấu: (khóc to hơn)

- mình: sao phải khóc? từ nay đừng liên lạc với a nữa. a cũng vậy. e có đi tìm ty đích thực hay tìm tiền hay làm đĩ thì cũng mặc xác e.

- mình: đừng bao giờ xin tha thứ. a ko bao giờ gật đầu khi e quay lại đâu.

- mình: tắt máy, gấu khóc suốt cuộc đt.

-

Có 1 bác pm nói Đà Nẵng rất đáng sống. Quê mình ở Quảng Nam. Có lẽ mình sẽ đưa mẹ về Quảng Nam sống cho gần bà con bạn bè, như vậy mẹ sẽ vui. Bây giờ hai mẹ con cũng đã có vốn liếng.

Sau khi bán được đất và nhà thì mình sẽ xin công ty chuyển về miền Trung. Mình ko phán xét gì con gái miền Tây cả, ở đâu cũng có người này người kia. Đơn giản đó là nơi ko dành cho mình.

Nha Trang cũng đẹp đấy nhỉ. Chiều nay mình thuê xe đạp đi dọc đường Trần Phú, nghe nói rất thú vị.

Mình chưa tới Nha Trang lần nào, chỉ đi ngang qua. Đang ngồi quán cafe gần Hòn Chồng, gần khu vực đh Nha Trang, chỗ có cây cầu vượt dành cho người đi bộ từ đh Nha Trang đi xuống bãi biển gần khu Hòn Chồng.

-
Mình đã cố gắng nhắc cho gấu nhớ về 1 trời kỉ niệm của hai đứa. Mình đã mất bình tĩnh, đã quát tháo. Vậy là xong.