Search

12.11.10

Tù ở quận

Phanblogs Tù ở quận thì không phân loại an ninh hay chính trị, mà chỉ phòng phạt vi cảnh hành chính hay phòng hình sự mà thôi. Phòng hành chính vi cảnh thì nhẹ nhàng, vào đó vài hôm là về, cá biệt có trường hợp thấy nặng hơn thì quá 3 ngày lại bị chuyển sang phòng hình sự.
Tù ở quận

Phòng hành chính vi cảnh thường ít tù , cho nên rộng rãi và sạch sẽ. Phòng giam nữ thì vi cảnh hay hình sự giam chung luôn cho đỡ tốn diện tích vì tỉ lệ phụ nữ vào đó không nhiều. Cao điểm chỉ đến 5 người là nhiều.

Tù ở phường bị di lên quận  là ngày về hơi mịt mùng rồi, bước chân vào quận đã thấy sặc bầu không khí của tù. Phòng tù cửa sổ có chấn song sắt phi 20, cửa sắt thép lá nặng chịch dày cộp. Những năm 90 đổ về trước trong phòng tù quận không có nhà vệ sinh. Người ta phát cho một cái can nhựa 20 lít, khoét thủng rộng chỗ miệng can, phạm nhân đi đại tiện, tiểu tiện xong đậy cái giẻ lau lại. Phòng 18 mét vuông giam hơn 20 thằng, thằng mới vào nằm sát cái can đó chuyện thường, đang nằm có thằng nào nó có như cầu lại phải đứng dậy để nó có chỗ đi. Cứ khoảng 9-10 giờ trưa thì cán bộ mở cửa phòng cho tù đi tắm và đổ can vệ sinh, nháo nhào khoảng 5 hay 7 phút lùa vào, vì không có gầu múc kịp tranh nhau có thằng phải ké người vào thằng đang dội để được ướt người giải nhiệt.  Trời mùa hè , phòng chật nằm, ngồi san sát nhau,hơi người, hơi nóng và hơi cứt đái trộn lẫn ngập ngụa đặc sệt, chỉ mong có thằng nào đi cung cái cửa sắt mở toang ra đôi chút không khí bên ngoài sân lùa vào là tranh nhau hít như cá ngộp nước.

Bây giờ sửa lại nhưng chỉ thêm được nhà vệ sinh bên trong, còn đâu lại tối tăm hơn vì khoảng không làm sân đã bị tận dụng làm tầng nữa cho cán bộ làm việc. Phòng tù tối tăm , ẩm ướt không thấy ánh sáng mặt trời. Cán bộ trông tù ở quận không phải là cán bộ trại giam cục V26 đào tạo, mà cán bộ công an quận bị kỷ luật hay kém năng lực hoặc không mầu mè gì mới phải đi trông tù, cho nên cũng lắm loại  '' cao ba nhá'', tính khí thất thường. Gặp hôm buồn bực chuyện gì cho nghỉ tắm, chỉ đi đổ can vệ sinh.

Bắt đầu ở quận là có chuyện đầu gấu, cướp đồ tiếp tế. Lúc nhận quà quản giáo gọi thằng nào có quà ra đứng cửa sổ tuồn vào cho nhận, bọn đầu gấu xúm quanh trước mặt quản giáo ra vẻ giúp đỡ chuyển quà vào cho nhanh, nhưng cái gì ngon lành chúng chuyển về vị trí của chúng luôn. Biết điều thì nhận lại những gì chúng bớt cho, nếu không đêm sẽ bị lấy mất hết hoặc bị đánh hội đồng giữa đêm, quản giáo có vào thì cũng không biết ai, mà biết ai thì quản giáo có khi chỉ nhắc nhở, dọa vài câu rồi bỏ đi.  Tù ở quận đi cung hay bị cán bộ điều tra đánh nhất, vì cán bộ trông tù và cán bộ điều tra cùng quân số ở quận biết nhau. Không như ở trại giam thành phố bộ phận cán bộ trông tù riêng biệt, tù ở thành phố đi cung mà bị đánh về kêu cán bộ trông tù, lập tức cán bộ sẽ đưa đi bệnh xá khám, làm biên bản, lỡ tù có chết hay làm sao thì còn trách được trách nhiệm. Chứ ở quận thì kiểu cán bộ bỗ bã thân quen nhau, nên nhiều tù đi cung bị đấm móc ngược vào bụng, mạng mỡ, mỏ ác là chuyện thường.  Nhất là những thằng tù lần đầu mà lại ngoan cố là hay bị cán bộ cho ăn đòn nhất, vừa đánh vừa đe dọa tao cho mày vào khung này, khoản kia, điều nọ mày tù rũ xác. Cái khoản đe dọa tinh thần này còn khiếp hơn là đánh đòn, nhất là ngón bắt nọn, trộ như thằng kia nó khai mày thế này, hay tao biết chỗ nọ. Rồi lại xuống giọng hứa hẹn nếu mày nhận hay khai thì sẽ về thôi, tội mày lần đầu, việc này cũng chả có gì chỉ cảnh cáo, án treo. Đang như thế lại có cán bộ khác mặt mũi ngầu tợn, hung dữ đi vào túm tóc như muốn đánh chết luôn, cán bộ kia giả vờ can ngăn nhưng cũng để cho phạm bị ăn một hai đòn thật mạnh để phạm nghĩ may có ông này can không ông kia đánh chết. Còn thủ đoạn hơn là khi cán bộ điều tra đưa phạm về buồng, còn đứng cửa chửi vào câu, như thể báo cho bọn đầu gấu bên trong biết là thằng này đang bị cán bộ ghét,chúng mày cứ việc chăm sóc nó cho tao.

Cái giống dân đã hèn, bọn tội phạm lại còn hèn hơn. Chỉ chăm chăm dựa hơi cán bộ, kể cả thằng tù gấu cũng phải mượn hơi cán bộ như thế. Ở xã hội như chuyện anh Cù Huy Hà Vũ, anh ý làm những gì thanh thiên bạch nhật, đơn kiện, khiếu nại, phỏng vấn bao lâu nay, chả đứa nào nói anh ý phản động. Nhưng khi anh vừa bị bắt là một lũ lao nhao, nhất là bọn báo chí, thế mới biết là người ta ưa nịnh theo cường quyền không phải vì yêu cường quyền mà chẳng qua vì tâm lý nhỏ nhen muốn đạp người khác, hành hạ người khác để chứng tỏ mình sung sướng hơn. Như trong tù cũng vậy, thằng tù khổ rồi nhưng cách tìm hạnh phúc của nó là thấy thằng khác khổ hơn mình. Mình bị đánh ít thì mong thấy thằng khác bị đánh nhiều hơn, mình đói ít mong thằng khác đói nhiều hơn. Tính cách này các nhà xã hội học thường né tránh, nhưng ở xã hội đầy rẫy, còn nếu như các nhà xã hội học vào tù một ngày sẽ thấy tính cách đó được rõ ràng, cụ thể đến mức họ sẽ không né tránh nổi. Tính cách này sẽ được viết thẳng thắn trong bài viết khác, còn giờ quay lại chuyện tù ở quận tiếp.

Tiếp tục chuyện cán bộ điều tra, có lần có hai cán bộ điều tra quận nói chuyện với nhau.

- Năm rồi tôi làm hai vụ, án đều 6 năm hết, vừa đủ chỉ tiêu, giờ nhàn rồi.

Các bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện mà tôi không hề thêm bớt một chữ nào, có lẽ thêm hay bớt chỉ là dấu phẩy tôi đặt không đúng lắm. Từ câu chuyện này có thể rút ra một điều là các cán bộ điều tra luôn đặt trong tâm làm sao khai thác thật nhiều, đưa nhiều đối tượng vào tù, án thật nặng, dễ hiểu vì nghề nghiệp của họ đòi hỏi là vậy. Cho nên chuyện khai đi chú cho mày về, tội mày nhẹ hay án mày chỉ án treo là chuyện rừng mơ của Tào An Man ( nhớ là  Man chứ không phải Tháo ) trong Tam Quốc Chí, chứ ở đời này, nhất là cán bộ điều tra thì nên cân nhắc khi trả lời.

Cơm ở quận cũng khá sạch sẽ, có thịt kho, canh rau, cơm trắng, mỗi tội không nhiều lắm. Mà buồng chật chội, vệ sinh là cái can, ăn nhiều làm gì lại khổ. Hàng tuần có thằng bên viện kiểm sát qua xem hồ sơ, mỗi lần như thế là phạm nhân rất hồi hộp, tên viện đó cầm tập hồ sơ đứng cửa sổ đọc tên từng phạm, đến thằng nào thằng đó dạ một tiếng thò ra cho nó nhìn mặt. Chuyện hồ sơ thế nào chắc phải có mấy cơ quan nghiên cứu kỹ rồi, nhưng cái kiểu thằng viện kiểm sát quận nó làm như là chuyện tha hay giữ quyền của nó, hay kiểu như quan lớn ngày xưa, có quyền sinh sát trong tay. Nó đọc thằng A , thằng A nó đầu ra thưa, nó nhìn mặt rồi phán

- Mày lại lần nữa rồi, cho mày đi tù nhé. Chuẩn bị đi.

Đến thằng khác nó nhìn mặt mũi rồi nói

- Tao cho mày ở lại đây xem mày muốn về hay đi tiếp.

Trông lúc đó thằng viện oai, những thằng tù đầu nhìn nó không chớp mắt, cứ như lời nó ban ra là định đoạt sinh mệnh người ta theo ý thích của nó. Thực ra nó cũng chỉ là thằng nhân viên quèn của viện kiểm sát quận sai sang đưa hồ sơ quyết định xử lý cho nơi giam giữ. Nó nhân thể diễn trò, cầm tập hồ sơ đập đập, nhìn mặt phạm như ra vẻ cân nhắc cho về hay đi tiếp. Có thằng phạm nhân tù nhiều nó biết , từ trong buồng nó chửi vọng ra.

- Đm để thì là hòn đất, nặn thành ông tượng, oai đéo gì.

Thằng viện nghe thấy , hùng hổ xông sát vào cửa sổ buồng quát

-  thằng nào nói gì , thích chết à

Bên trong mấy thằng phạm chửi.

- Nói cái đm mày.

Thằng viện tức đi đến chỗ buồng quản giáo, ra vẻ như sắp làm gì. Bọn phạm bên trong nói

- Đm làm trò, đố nó dám mở khóa vào đây.

Đúng như thế thật, quản giáo cũng chả hơi đâu mở khóa cửa phòng tù vì cái lý do đâu đâu, thằng viện chỉ gọi quản giáo ra đứng cạnh để nó đọc hồ sơ tiếp.

Thằng viện đọc hồ sơ phân loại xong, hôm sau sẽ có xe từ trại giam thành phố xuống đưa một số tù ở quận đi tiếp, một số về, một số ở lại thêm thời gian xem xét. Những thằng đi lên xe ô tô lúc này đã xác định con đường phía trước sẽ còn dài, tranh thủ viết thư về nhà, vì lên trên càng cao càng khó thư từ hơn. Đêm trước khi sắp đi, thằng nào cũng hiền lành hẳn đi, vì chúng phải ngẫm nghĩ quãng đời tiếp theo trong trại giam, ở quận này là đại ca, nhưng biết đâu lên trên trại giam thành phố, vào buồng không có anh em, bè bạn thì lại thành '' con rận'' để thằng khác hành hạ.

Sáng hôm sau những thằng phải chuyển đi được đi trước, quần áo, khăn gói lếch thếch hai thằng chung một còng số 8 lên xe. Có thằng ai oán.

- Đm tưởng nhà lo thế nào, ai ngờ lên thành phố

Thằng bên cạnh an ủi.

- Thì lên thành phố lo trên đấy có sao.

Thằng đi sau đế vào..

- Quận còn đéo lo được, lại nói chuyện chạy ở thành phố.

Bọn chuyển đi thành phố xong, đến bọn được tha về, con số này thường không nhiều, chiếm tỉ lệ khoảng 1/10. Những thằng về chạy tíu tít các cửa buồng để nhận thư gửi hộ cho thằng khác về nhà. Ra cửa vẫy tay

- về nhé về nhé anh em ở lại cố gắng.

Có thằng ở lại gọi theo

- Về mai lại vào nhé, anh em nhớ lắm.
- Thôi đéo vào đâu, sợ lắm rồi

Nói thế, nhưng khối thằng giam mấy ngày ở quận  vừa về lại vào ngay, nhất mấy thằng đua xe cả đánh bạc thì thường xuyên.


11.11.10

Câu chuyện của nhện

Câu chuyện của nhện


Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!”. Phật gật đầu, đi khỏi.


Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”


Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”
Nhện nói: “Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”
Phật bảo: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.”
Phật nói: “Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!”

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta?

Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng:
“Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.


Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta.
Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”


Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm…