Lá thư thứ ba và đây là những dòng thư viếng hương hồn mẹ của bạn Mai Nhi
Ngày... tháng... năm 2000
Mẹ ơi !
Con đặt bút viết những lời hối hận tự đáy lòng con. Cong mong rằng sau ngày ra trại, con có thể đặt những lời này lên một mẹ....
Bây giờ, con đang ngồi trong trại, giữa bốn bức tường tối tăm và lạnh lẽo. Tối nay, bên chiếc đèn bàn ánh sáng lu mờ như chính cuộc đời con. Mẹ ơi ! Dù giờ đây con và mẹ cách xa nghìn trùng và mãi mãi không còn thấy lại hình dáng mẹ. Nhưng con không thể nào quên được những tháng ngày hạnh phúc, êm đềm sống bên mẹ...
Trước kia, con gái của mẹ là một đứa con ngoan, một học sinh giỏi. Tình cảm giữa hai mẹ con mình thật thân thiết. Mỗi lần buồn, vui mẹ là ngời để con thổ lộ. Mẹ luôn là nguồn động viên, khuyến khích lớn cho con. Con vẫn nhớ lời mẹ dạy "Con hãy cố gắng học tập để trở thành người có ích cho xã hội... ". Con đã làm theo lời mẹ dạy, nhưng ... nghiệt ngã thay... Chỉ vì cái tính trẻ con hùng hổ, vì ham chơi sa đọa mà con đã nghe lời bạn bè xấu dấn thân vào con đường hư hỏng. Bắt đầu lam quen với ma túy. Bốc đồng... tiếc rẻ. Chớp mắt mà tuổi thơ tương đẹp đã đi qua. Chính con, chính con đã tự đánh mất chính mình, mẹ ơi.... !
Thời gian dần trôi qua, con không thể rứt khỏi "nàng tiên trắng - ả phù dung đã đẩy cuộc đời coni vào tận cùng địa ngục". Nó đã làm cho con lu mờ lý trí. Và cũng chính nó làm cho con xa mẹ, mất mẹ mãi mãi... ! Đến khi con tỉnh ngộ thì đã quá trễ, con cũng cai nghiện nhưng phải chịu những cơn vật vã, quằn quại kia thì con lại nhụt chí, đành lùi bước.
Chính vì con không có ý chí mà con dần càng nghiện nặng. Con đã trở thành một đứa nói dối, nói dối với ngay cả người mẹ con kính yêu nhất ! Điều đó thật đáng sợ, đáng trách quá ! Con biết thế nhưng con phải làm ... Những lúc đó con không thể điều khiển nỗi chính mình. Cứ nhiều lần như thế, con đã bình thản lừa dối mẹ... Con cố dấu mẹ. Con không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm quần, hằn sâu dấu chân chim khắc khỗ của mẹ nữa. Rồi một ngày, cái ngày mà con lo sợ nhất đã đến. Mẹ bắt gặp con đang chích ma tuý. Mẹ ngã xuống trước sự vô tình của con. Cơn đau tim quái ác của mẹ đã tái phát, tái phát rất nặng và không thể cứu vãn được nữa. Ngày đó, mẹ ngã xuống, mẹ nhắm mắt và không tỉnh lại nữa... Cũng chính cái ngày đau đớn đó, con quyết định vào trại cai nghiện, những giọt nước mắt hối hận muộn màng cứ chảy dài trên má...
Mẹ ơi ! Khi mà con ngồi trong trại, con luôn thấy một khoảng trống trong lòng con. Những ngày hạnh phúc trong vòng tay yêu thương, che chở của mẹ còn đâu...? Con đánh mất lời dạy bảo của thầy cô, đánh mất tuổi thơ và đặc biệt tàn nhẫn hơn khi chính con đánh mất mẹ của mình.
Ngày xưa, những buổi chiều lộng gió đạp xe cùng bạn bè. Về đến nhà, những chén canh nghi ngút khói đang chờ đợiđược sống trong mái ấm có cha, có mẹ... Nhưng những ngày tháng, khoảnh khắc ấy còn đâu...? Con đã đánh đổi bằng chuỗi ngày lạc lỗi, những ngày bao lần ngồi sau xe của những yên hùng chạy bạt mạng trên cầu Sài Gòn, những lần chìm trong khói trắng đam mê... Con đã đánh mất, mất tất cả rồi, mẹ ơi... ! Một tương lai tươi sáng đầy nắng hồng chờ con phía trước đã bị con đánh đổi bằng con đường chông gai, tối tăm, quỷ dẫn đường ma đưa lối mẹ ơi... ! Giờ đây con đã mất cả tương lai của mình... Cánh cửa cổng trường đã khép lại với con mà thay bằng cánh cổng trại cai nghiện đang rộng mở... Ở đây, với quyết tâm thoát khỏi ma túy con đã chiến thắng những cơn vật vã. Nhưng con thua ! Thua một điều con đã mất cả tuổi trẻ đầy mộng ước ở nơi đây, một điều mất mát không bao giờ bù đắp nỗi.
CHẮC BÂY GIỜ CỎ ĐÃ XANH ĐẦY MỘ MẸ.
Mẹ ơi ! Trong đêm tối cuộc đời băng giá này, con mới thấm thía, mới xót xa. Những lúc này con cần, rất cần có mẹ bên cạnh để động viên khích lệ con như ngày nào... Đó chỉ là mơ ước mà thôi. Mẹ ơi ! Thời gian không trở lại, không còn như những ngày trước nữa mẹ ơi... !
Con tự biết mình là đứa con tội lỗi. Con không dám xin mẹ tha thứ. Con không thể nhận được cái "đặc ân" ấy. Trong tự thâu thẵm lòng con. Con muốn viết ra những lời này để lòng con thanh thản, để con có đủ can đảm để quỳ lên mộ mẹ mà khóc, mẹ ơi.... !