Search

19.10.22

THƯỜNG CẬN Y DUYÊN

Một người dầu có vô cùng khả kính, vô cùng dễ thương, nhưng trong thâm tâm của họ vẫn có hạt giống của những tật xấu kinh khủng mà mình không biết. Chỉ cần những hạt giống ấy nó gặp đúng điều kiện, đúng môi trường thì nó sẽ trào ra.

THƯỜNG CẬN Y DUYÊN



Trong kinh nói cái này mới rùng rợn : 
Bồ Tát Ngài có những cái đặc điểm mà người thường không có. Đó là Ngài thông minh hơn người và ngài có một cái nghị lực rất lớn. Đã làm là không có buông, không có dừng lại giữa chừng.Và vì có trí tuệ nên Ngài luôn nghĩ làm cách nào nhanh nhất, dễ nhất mà hiệu quả nhiều nhất. Cho nên có nhiều kiếp Ngài sanh ra Ngài quên mất chuyện tu hành và khi chuyển qua làm ác thì chỉ có chết thôi. Bởi vì khi Bồ Tát đã ra tay là không có rút lại. Ngài quá quen với cái nghị lực. Ghê vậy đó.
Thêm nữa là với cái trí tuệ của Ngài, Ngài làm gì Ngài cũng nghĩ ra cách nào nhanh nhất, dễ nhất, tiện nhất và hiệu quả nhất. Người ta câu cá là chỉ biết chài, còn Ngài thì Ngài nghiên cứu làm sao mà một lần câu được nhiều hơn người khác.
Cho nên mình hiểu cái này mình mới thấy ra nhiều chuyện.
Thứ nhứt: Dòng luân hồi quá dễ sợ.
Thứ hai: Người nuôi hạnh Bồ Tát là người đáng để lạy. 
Khi họ quỳ dưới chân Phật tổ họ nguyện là họ đã biết cái chuyện này, biết rằng họ sẽ có mặt trên một con đường mà cơ hội họ bị đọa là vô số. Nên trong kinh có nói: Khi Phật tổ thọ ký một vị Bồ Tát, Đức Phật nhìn vào cái tâm người này Ngài biết là người này có cái gan để mà bị đọa địa ngục từ hôm nay cho đến khi thành Phật không. Có cái gan đó thì Đức Phật mới gật đầu
Trong tất cả chúng ta đây có ai có cái gan đó không? Có bao giờ các vị bị cảm mà xông hơi không ? Xông hơi thì khi mà mình mới mở nắp ra nó nóng dữ lắm, đúng không? Thì những lần mở nắp nồi hơi ra là tôi nhớ tới Đức Phật. Tại vì muốn thành Phật thì phải đi địa ngục! Tôi phải nói mình mà bị đốt trong cái chảo nóng lắm, tỷ lần cái nồi xông này. Những lần tôi lỡ nấu cái nồi bự, tôi mở nắp ra là tôi vẫn phải vén cái mền lên. Tôi chịu không nổi. Mà mình đi địa ngục thì chắc các vị cũng nghe qua nó như thế nào rồi. Chẳng hạn như địa ngục dầu sôi. Các vị không tin nhưng mà tôi phải kể, chứ biết làm sao bây giờ. Cái chảo đồng dầu sôi mà từ trên cái miệng chảo nó cho mình cà quợn cà quợn từ từ xuống tới cái đáy là 30.000 năm, rồi từ dưới đáy nó cà quợn cà quợn cà quợn nó đưa mình lên mặt dầu là 30.000 năm nữa. Có nhiều người nghiệp ít thì họ sanh ra mgay ở đó, nó chỉ đưa từ miệng xuống tới đáy, và chết là đi về cõi khác. Còn người nghiệp nặng thì xuống đáy rồi trở lên rồi mới đi, nghĩa là "roundtrip". Còn có người là "multi, multi trip". Có nghĩa là, trên xuống một lần là 30, dưới lên là 30, trên xuống là 30, cứ như vậy. Mà nó nóng kinh dị, tại mình bị nằm trong dầu sôi mà.
Do cái nghiệp nó khiến cho mình không chết được mà phải sống để cảm nhận toàn bộ. Trong kinh nói có những cái loài từ dưới đó lên nó khờ vô cùng. Khổ quá. Lên nó làm những con như con giun. Các vị có biết mình có 100 tỷ cái nơ-ron trong cái bộ não, còn con giun nó chỉ có 7 thôi. Một bên là 7 một bên là 100 tỷ, các vị có thấy chênh lệch không ?
Vì vậy nó chỉ có biết nhúc nhích thôi. Và nó biết chỗ nào mát lạnh nó chun vô, nó thấy ấm thì nó quay trở lại. Nhiều khi từ cái chỗ nó đang bò mà vô chỗ đất rất gần, chỉ cách có một miếng gạch mà nó không biết. Nó chấp nhận bò một quãng đường dài để nó bò đi tìm chỗ mát. Nếu mà nó có con mắt, nó có linh giác, như các loài khác thì nó trèo qua cái cục gạch nó vô tới đất rất là gần. Nhưng nó không có. Chỉ cần có một tia nắng rọi vô cục gạch đó thì đối với nó là chỗ đó nguy hiểm lắm. Nó bò qua đó thì nó nghĩ là ghê khiếp lắm. Những lần tôi gặp tôi nhích nó vô trong bóng râm. Nó chỉ khác cọng cỏ có chút xíu thôi. 
Nó bị đọa lâu quá nó lên nó mất hết sạch. Rồi nó phải độn qua nhiều kiếp, kiếp con này, con kia, ... Cho đến lúc cuối cùng một cái nghiệp lành nào đó trong quá khứ mới lôi nó lên làm người. Mà lúc nó lên làm người, nếu mà nó may mắn nó gặp được minh sư thiện hữu dạy nó tu. Còn nếu mà gặp toàn cái dân dạy nó nhậu nhẹt, săn bắn, là nó lọt xuống trở lại nữa.
Cho nên một vị Phật ra đời, các Ngài nhìn các Ngài thấy coi trong cái đám kia lúc nhúc có ai có duyên thì Ngài có hai cách để Ngài độ: 
Một là Ngài độ cho chứng thánh, 
còn Hai là Ngài tạo điều kiện cho nó làm phước chút đỉnh vậy đó để mai mốt nó có chỗ nó đi. Thương lắm. Đức Phật lòng đại bi. Trong kinh nói Ngài thương mình hơn là mẹ thương con. Bởi vì mẹ thương con thì thương nhưng có lúc mẹ giận con, hiểu không? Còn Đức Phật không có giận. Vì Phật nghĩ không có gì để mà Phật giận hết. Phật nhìn thấy tụi nó lúc nhúc tội nghiệp. Mình chửi Ngài ngài cũng im. Ngài coi mình như đứa con điên vậy đó. Cho nó chửi, cho nó cào cấu xong thì cũng ngồi xuống chăm sóc cho nó. Tại vì Ngài nhìn Ngài thấy hết. 
Ngài đi bát Ngài thấy những người họ không có đức tin gì hết, nhưng vì họ thấy Ngài đẹp quá nên họ ra để bát. Ngài biết hết, nhưng mà Ngài vẫn phải nhận. Tại sao? 
Vì cái tánh nó ác lắm. Chẳng qua là bữa nay nó nhìn cái mặt Ngài nó thương. Chứ nó ác lắm. Ngài biết cái muỗng cơm mà nó để vô bát này, đủ phước để nó làm vua 3000 lần. 
Mà khi nó làm vua thì nó toàn là bạo chúa. Rồi làm sao bây giờ? Và Ngài cũng biết là những đứa nào phải sống dưới tay bạo chúa là những đứa nó có cái nghiệp gì đó chứ không phải khơi khơi mà nó sống dưới tay bạo chúa.
Các vị có đọc sử Trung Hoa cận đại, các vị có biết cái vụ "bước đại nhảy vọt" không? The Grand Leap. Năm 1962 Trung Quốc chủ trương sản xuất thép nhiều nhất thế giới. Tất cả gì bằng kim loại của dân là nhà nước lấy hết.
Lúc đó đời sống nhân dân rất là khổ. Rồi cuộc Đại cách mạng Văn hóa, rồi Trăm hoa đua nở. Mỗi lần Mao Trạch Đông ra cái luật nào đó là dân Trung Quốc chết như rạ. Người như Mao Trạch Đông, theo trong kinh mô tả, thì cái loại người như vậy nhiều lắm. Cái tánh nó rất là ác nhưng mà do cái lần nào đó nó cúng dường cho thánh hiền một nải chuối, một cái gì đó mà giờ nó sanh ra ở một vị trí như vậy. Mình phải đồng ý là nó có phước lớn. Vì vậy mà Mao Trạch Đông mới không bị ám sát, các vị biết không? 
Có rất nhiều người muốn Mao Trạch Đông chết, rất nhiều và rất nhiều.
Hitler cũng vậy. Có rất nhiều người muốn giết ổng nhưng mà ngộ lắm. Vì cái nghiệp của dân Do Thái chưa có hết nên Hitler phải sống. Rồi cuối cùng cái lúc mà nghiệp nó hết rồi đó thì Hitler mới tự sát. Quân đồng minh tràn vô thì Hitler tự sát. Hoặc là Pôn- Pốt, Campuchia, quyền lực nghiêng trời. Nó giết bao nhiêu triệu người Campuchia, mà cái nghiệp người Miên chưa có hết thì Pôn–Pốt phải sống thôi. 
Năm 1978 khi tướng Năm Ngà của Việt Nam, trong 24h đồng hồ ổng chiếm được Campuchia, vô tới nơi thấy xác người Campuchia đầy đồng. Năm 1991 tôi có tới cái chùa Maha ở Phnom-Pênh. 
Tôi có vô coi mấy cái phòng chứng tích. Nguyên cái phòng toàn là sọ người không. Rồi có một cái phòng toàn là lá y của mấy ông sư mà bị dính máu, nguyên một phòng toàn là y không. Nó giết chư tăng. Tức là nguyên một phòng mà toàn là y mà máu không vậy đó. Nguyên một phòng toàn đầu lâu không. Phải nói là rất khủng khiếp. Chư Phật thấy hết nhưng bấy giờ làm sao được? 
Khi mình không thấy cái đó mình mới yêu đời, mình nghĩ đời này màu hồng, màu tím, màu nâu. Chứ còn người đã biết hết nó nản lắm.
Có nhiều chuyện mà mình thấy. Một là mình sẽ thành một con người khác: 
chừng nào mình chết? chết ở đâu? chết kiểu gì? 
Thứ hai, mình biết thiên hạ nghĩ gì về mình?Ngay cả vợ mình, chồng mình, bạn mình. 
Thứ ba, là biết chết rồi sẽ đi về đâu? 
Chỉ cần ba cái này thôi sẽ làm cho quý vị thay đổi đời sống. Khi quý vị hiểu được điều đó, quý vị sẽ thấy tâm hồn thánh nhân họ nguội lạnh cỡ nào. Chán lắm. Hiểu được lòng người nó chán lắm. Họ thấy được cái mong manh của đời sống là cái thứ nhất. Một người thông minh cách mấy mà gõ cái boong là nó khùng, xong. Một cuộc tình đá vàng tào khang cách mấy nó rất dễ bị cám dỗ để mà người ta "chia loan rẽ phụng". Dễ lắm, chỉ một cái chết là chia lìa, chỉ một cám dỗ, một cái thử thách nào đó là chia lìa.
Tôi nhỏ tuổi nhưng mà tôi được biết là sau 75 có rất nhiều cuộc tình đẹp của những sĩ quan cộng hòa đi tù. Ngày xưa chàng là võ bị Đà Lạt, nàng là Đồng Khánh, Gia Long; lấy nhau xong chàng đi tù, nàng ở nhà đi với cán bộ, tan nát cả một cuộc tình cũ. Nhiều lắm quý vị. Mà mình có yêu mình mới biết cái sự tan nát của người ở tù mà người ở ngoài phụ bạc. Nó đau lắm, đau bằng trời. Cái dòng chảy luân hồi nó như vậy đó.
Bữa hôm trước tôi có nói. Người mà ngày xưa từng rất mực thương yêu mình, là mẹ của mình, là người tình của mình, là chồng của mình, là cha của mình, là anh em của mình, là bạn thân của mình. Rồi có một cuộc chia tay ở một sân ga nào đó, một bến tàu, một bến cảng. Nhớ thương nhau một đời chỉ mong có ngày gặp lại nhưng sau cuộc chia tay đó, không còn gặp nhau nữa. Trải qua nhiều kiếp tử sanh, gặp lại nhau trên chiến trường, thương trường, chính trường, bỗng nhiên trở thành kẻ thù! Khi đó chỉ muốn cái người đó chết thôi. Chứ nếu mình nhớ được rằng người đó chính là người mình chia tay kiếp xưa; vào một buổi chiều mưa nào đó, ước mong được gặp lại nhau dầu có yểu thọ cũng gặp ... . Các vị có thương ai tới mức đó chưa? Có người thương cỡ đó quý vị, thương dữ lắm. Ấy vậy mà mấy kiếp sau gặp lại, chém nhau không kịp. Nghĩ đến đó nó mới chán.
Thời Phật còn, có một vị tỳ kheo kia, chuyện dài tôi chỉ kể vắn tắt. Thì vị tỳ kheo đi bát thấy một cô danh kỹ (danh kỹ là kỹ nữ mà loại có tiếng) thì có lòng thương cổ lắm. Rồi về tương tư, bỏ cơm, xanh lè xanh lét. Chư tăng thấy thương mới đem chuyện trình Đức Phật: Vị này bị cái gì đó, chắc đi bát rồi bị say nắng? Đức Phật Ngài gọi vô rồi Ngài hỏi có đúng như vậy không? Có phải mấy ngày nay ốm o gầy gò vì cái cô đó không? Vị này nói "Phải". Đức Phật mới kể một câu chuyện.
Ngày xưa có một cậu thanh niên, đi học chữ, học nghề với một vị thầy ở xứ xa, có nết, có tài, có tâm. Ông thầy thương nên đem con gái gả cho. Đi học mà thầy thương đến mức thầy đem con gái gả là coi như thầy cưng lắm. Hai vợ chồng trở về quê, có nghĩa là cô này đi theo chồng. Trên đường đi bị cướp chặn lại. Anh này giỏi võ lắm, một mình ảnh đánh nguyên đám cướp. Người cuối cùng là thằng đầu đảng. Hai người chín kẻ mười, vật tới vật lui, bấ phân thắng bại vậy đó. Thì ảnh mới sực nhớ giờ trong tay đứa nào có vũ khí thì đứa đó thắng. Ảnh nói cô vợ đưa anh con dao. Mà cổ từ lúc gặp thằng cướp cổ thương nó, thì thay vì đưa dao cho anh chồng cổ lại đưa dao cho thằng ăn cướp. Thế là chồng cổ chết.
Đức Phật kể lại chuyện xưa như vậy và Ngài nói là cái người vợ mà hại chồng đó chính là cô danh kỹ này, và người chồng mà bị giết hại đó chính là vị tỳ kheo hôm nay. Kiếp xưa cổ đã giết ngươi một lần. Kiếp này ngươi được gặp Như Lai, Ngươi được xuất gia với một vị Phật mà cổ lại muốn giết ngươi một lần nữa. 
Nghe Ngài nói như vậy thì vị tỳ kheo đắc Tu Đà Hườn. Vị này thấy được bốn đế trong đó. Vị ấy thấy được mọi thứ là khổ, thích cái gì cũng là thích trong khổ. Vị này đắc Tu Đà Hườn là xong rồi, cô kia cũng xong luôn. May là hên là gặp Phật.
Cho nên hôm nay mình thương ai đắm đuối coi chừng mình thương nhầm kẻ thù, hoặc mình ghét ai tím gan coi chừng ghét nhầm cái người thương mình nhất ngày xưa đó. Bởi vì đó là tội khổ luân hồi. Luân hồi là chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.

Trích bài giảng Thường Cận Y Duyên.
Kalama tri ân bạn vuihtv ghi chép.
Nguồn: toaikhanh.com



Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian