Search

3.9.15

Sự bình dị đáng khâm phục


Phanblogs


Mỗi tháng được khoảng 3 triệu tiền lương thì cậu đều gửi phần lớn cho cha mẹ, số còn lại chi tiêu tiết kiệm và bỏ ống. "Ba em là nhạc công, thường đi hát cho những đám tiệc, còn mẹ ở nhà lo cho ngoại thôi, ngoại bệnh mấy năm rồi. Em có đứa em trai, nó vẫn còn được đi học. Vì thế, em cũng phải biết tự lập để không phụ thuộc vào gia đình".
Cậu bé ấy tên Nguyễn Bá Cường, tên thường gọi là Beo. Nước da đen nhẻm, dáng người nhỏ thó khiến nhiều người gọi nhầm Cường là cậu bé. Nhưng thực ra, năm nay Beo vừa tròn 18 tuổi, ngụ quận 3 (TP.HCM). Cậu vào nghề sửa giày từ 2 năm nay, hiện tại vẫn vừa học nghề vừa sửa. "Nghề này trông đơn giản nhưng khó học lắm. Chỉ riêng công đoạn mài, dán đế giày đã cần nhiều kĩ thuật, sự tỉ mỉ rồi", Beo chia sẻ.

Người lính không ở trong đội diễu binh. Anh chỉ đứng trên phố để xem đồng đội. Khi thấy một cháu nhỏ đang chịu nắng, anh đứng đằng sau, âm thầm lấy mũ của mình che cho cháu trong suốt buổi diễu binh trên phố Tràng Tiền.
Hà Nội, 2/9/2015.