Search

7.6.21

Quê hương những đêm chờ sáng tác giả Tiến sĩ Alan Phan

Quê hương những đêm chờ sáng tác giả Tiến sĩ Alan Phan

37 năm đã trôi qua, gần một đời người.
13 ngàn đêm thiếu ngủ với cuộc bể dâu của quê hương.
Hôm nay, nhìn ra biền cả mênh mông:
quá khứ và tương lai đang trộn lẫn làm mờ mịt hiện tại.
Chúng ta đã mất gì,còn gì, nhớ gì, nghĩ gì, được gì, mong gì? Xin Ơn Trên phù hộ cho một thế hệ “thực sự mới” củaViệt Nam.




Quê hương những đêm chờ sáng tác giả Tiến sĩ Alan Phan



Sự học M arch 31, 2012

Tôi thường nói về việc sáng tạo trong kinh doanh, nhưngthực sự, nhiều bạn trẻ cần thêm sự sáng tạo về lối sống,lối làm việc và giải trí, cách tiêu tiền, đường hướngnghiệp, hay cả việc tìm cho mình một nền giáo dục tốt.
Nếu mục tiêu của bạn là trở thành một giáo sư đại học,chuyên viên nghiên cứu phân tích… thì một bằng cấp từmột đại học đẳng cấp hàng đầu thế giới là cần thiết.
Tuy nhiên, nếu chỉ muốn kinh doanh, thì kiến thức chuyênsâu về ngành nghề và trải nghiệm cũng như quan hệ quantrọng hơn.
Ngay cả bằng cấp chỉ là kiến thức đã chế biếnthành khoa bảng, trong khi một công trình nghiên cứu chất lượng (dù không bắng cấp) vẫn được kính nể hơn tạicác “tháp ngà đại học”.
Kỳ hội thảo qua video vừa qua, tôi có nói về một sinhviên muốn tôi tài trợ $25,000 mỗi năm để du học M ỹ (giađình cô chỉ có thể chi ra $5,000 mỗi năm).
Tôi có nói vềmột đại học chất lượng do các thống đốc M ỹ lập ra đểquảng bá một giải pháp sáng tạo rẻ tiền cho nền giáo dục.
Cô này có thể ghi tên học online từ Việt Nam và sẽ tiếtkiệm hơn $35,000 mỗi năm (học phí và ăn ở).
Qua 4 nămhọc, số tiền cô tiết kiệm sẽ đủ để khởi nghiệp hay có mộtquỹ dự phòng nguy cấp.
Hãy thăm:
West ern Governors University
http://www.wgu.edu/about_WGU/overviewhay các khoá học online hoàn toàn miễn phí từ những đạihọc hàng đầu thế giới:
http://academicearth.org/onlinecollege-courses/
https://www.coursera.org/
http://udemy.com
http://skillshare.com
http://khanacademy.com


Đây chỉ là một giải pháp.
Còn cả trăm giải pháp khác khắp thế giới nếu bạn bỏ ra vài tuần google và đọc.
Sự lười biếng và bầy đàn là một tư duy phải gột bỏ để tiến bộ.


Quê hương những đêm chờ sáng tác giả Tiến sĩ Alan Phan pdf



Những niềm vui nhỏ nhoi July 25, 2012(Bài viết từ năm 2006, chia sẻ lại đây)

Tôi không hiểu được cái quý hiếm của thời giờ cho đếnkhi ngồi trên đỉnh cao của tiền bạc và danh vọng.
Công tyHartcourt mà tôi khai phá và nhoc nhằn suốt 12 năm cuốicùng đạt thị giá 670 triệu US dollar vào 1999 đem cho tôimột tài sản cá nhân hơn 200 triệu.
Thay vì một hạnhphúc tràn ngập như bao năm mơ ước, đây lại là thời điểmtôi bị “stressed” nhiều nhất, cho đến 2001 là khi tôi phảikhẩn cấp mổ tim và sắp đặt lại thứ tự ưu tiên cho đờimình.
Chỉ cần chậm vài tiếng đồng hồ là tôi đã phải hưởng thụcái tài sản và danh vọng nói trên dưới 3 thước đất.
Chonên, sau khi hồi phục, tôi nghĩ là mình phải tìm cáchhưởng thụ tất cả trước khi mất.
Tôi bắt chước cuốn sách“The Bucket List” lập ra cho mình 100 việc phải làmtrước khi chết, kể cả những thứ rất hào nháng và đòi hỏirất nhiều thì giờ.
Thực tế can thiệp ngay.
Vì bổn phận với cổ đông và quyền lợi cá nhân, tôi khôngthể bỏ mặc công ty suốt 6 tháng vì tôi muốn tình nguyệnlàm một thủy thủ trên chiếc tàu GreenPeace (đây là chiếc tàu cùa nhóm bảo vệ môi trường nổi danh, lang thang trênhải phận Thái Bình Dương để ngăn chận những hạm độiđánh cá voi).
Tôi cũng phải bỏ qua ý định sinh 5 nàngcông chúa theo phương pháp thụ thai nhân tạo với 5người đẹp của năm châu, vì không thể có thì giờ chăm sóc chúng được hoàn hảo.
Tôi đành phải thỏa hiệp với bổn phận và chỉ bỏ ra ít thìgiờ ngắn ngủi nhiều lần mổi tuần đề tìm cho minh chútthanh bình hạnh phúc nhỏ nhoi.

Tôi bắt tôi phải biến mất khỏi công việc, họp hành…mổingày ít nhất là 1, 2 tiếng. Chẳng làm gì quan trọng. Vất lại hết điện thoại, tôi thường đi bộ ra bờ biển một mình, nằmdài trên cát, nghe sóng biển vỗ về, nghe chim hải âu gọiđàn, nghe những tiếng cười trong trẻo của các bé thơ đùagiỡn, trong khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng.Hoặc tôi đi lại lớp yoga, đăm mình vào những luyện tập thư giãn.
Có lần tôi đi lạc vào một chợ trời của người M ễ, mua sắm đủthứ đồ lạ lùng, rồi về tìm bạn bè để cho.
Tôi cũng hay dùng thì giờ này đi vào các nhạc viện, nghe các sinh viênnắn nót những khúc nhạc của Chopin, M ozart…để dịuấm tâm hồn, nhất là khi họ phạm những lỗi lầm vì chưađiêu luyện. Những ngày cuối tuần, tôi không suy nghĩ gì đến thế giới kinh doanh nữa.

Tôi tình nguyện làm huấn luyện viên tennis không công cho các trẻ em nghèo.
Hay đi trồng cây xanh cho nhửng vùng khô cháy.
Tôi cũng đã đi nấu ănnhiều lần cho các bếp thiện nguyện để giúp những ngườikhông nhà cửa; hay đi hốt rác làm sạch các bờ biển dọcSanta M onica cùng với đám sinh viên.
M ột cuối tuầnkhác, tôi tham gia chương trình Habitat for Humanity củacựu Tổng Thống Carter, đi xây dựng nhà cho dân nghèo.Tôi khám phá một điều kỳ diệu là những hạnh phúc nhỏnhoi lại đẹp và đáng yêu hơn những giấc mơ tham vọng vĩđại.Chúng làm êm dịu những bồng bột, đôi khi rất nguxuẩn, của đam mê, kéo tôi về một tư duy quân bình hơnbằng những suy nghĩ chín chắn với một trái tim mở rộng.
Cái “tôi” lớn lao biểu hiện qua những chiến thắng ở thương trường được thu hẹp lại qua các trải nghiệm không liên quan gì đến kinh doanh.
Chúng giúp tôi hiểu rằng mình chỉ là một mắt xích nhỏ trong phức tạp của đờisống thực ngòai kia, không gì quan trọng với vận hành củathế giới.
Ông Eisenberg người boss Do Thái đầu tiên của tôi đã cuời khi tôi lo ngại là sự nghỉ việc của một ông TổngQuản Lý nhà máy sẽ làm công ty suy sụp vì tôi nghĩ ôngnày “không thể thay thế” (irreplaceable) được.
Ông nói một câu tôi không bao giờ quên,” Có rất nhiều ngườikhông thể thay thế được đang nằm ngoài nghĩa địa”. Một chút xấu hổ

HẠNH PHÚC LÀ GÌ HẢ MẸ ?

HẠNH PHÚC LÀ GÌ HẢ MẸ ?

Anh và em cãi nhau.
- Anh nói: Tốt nhất chúng ta chia tay đi
- Em tiếp lời: Nếu điều đó làm anh vui..
Anh ra điều kiện: Chúng ta mỗi người bước đi 100 bước về 2 hướng khác nhau, nếu hết 100 bước mà cả hai quay đầu lại thì coi như không có chuyện gì. Còn không thì về sau này nếu có gặp lại nhau chúng ta vẫn coi nhau là bạn em nhé.
Anh kìm lòng bước qua 99 bước, đến bước cuối cùng thì quay đầu lại,...sững sờ khi thấy người vợ không đi về hướng ngược lại mà đi theo ngay sau lưng mình.

HẠNH PHÚC LÀ GÌ HẢ MẸ ?

- Người vợ điềm tĩnh nói: Chỉ cần anh quay lại, em sẽ luôn ở phía sau anh.


Anh nghẹn ngào nấc không thành tiếng, ôm choàng vợ vào lòng rưng rưng, còn người vợ từ từ lẳng viên gạch giấu trong người xuống bụi cây, nghĩ thầm trong bụng:
Chỉ cần mày bước thêm 1 bước nữa, viên gạch của bà sẽ cho nát cmn đầu mày luôn...











phân tích thập nhị nhân duyên

RƠI TỪ CÂY XUỐNG Nếu dựa vào kinh điển thì ta có thể phân tích thập nhị nhân duyên ra thành:

 
Vô minh sinh ra hành nghiệp, hành nghiệp sinh ra thức, thức sinh ra danh sắc, danh sắc sinh ra lục nhập, lục nhập sinh ra xúc, xúc sinh ra thọ, thọ sinh ra ái, ái sinh ra thủ, thủ sinh ra hữu, hữu sinh ra sinh, sinh sinh ra già, đau, chết và tất cả những khổ đau khác.


Nhưng trên thực tế, khi tiếp xúc với vật gì ta không ưa thích thì đau khổ phát sinh ngay tức khắc. Tâm xuyên qua chuỗi thập nhị nhân duyên một cách thật nhanh chóng khiến ta không thể nào theo kịp. Như trường hợp rơi từ trên cây xuống. Trước khi biết được chuyện gì xảy ra thì... "BỤP", ta đã nằm ngay dưới đất.
RƠI TỪ CÂY XUỐNG Nếu dựa vào kinh điển thì ta có thể phân tích thập nhị nhân duyên ra thành:

RƠI TỪ CÂY XUỐNG Nếu dựa vào kinh điển thì ta có thể phân tích thập nhị nhân duyên ra thành:








Thật ra, trước khi chạm đất ta đã xuyên qua nhiều cành lá, nhưng vì sự rơi quá nhanh khiến ta không thể nào đếm kịp hay nhớ hết trong lúc đang rơi. Cũng giống trường hợp thập nhị nhân duyên. Nỗi đau khổ tức khắc mà chúng ta kinh nghiệm là kết quả của một chuổi dài xuyên qua thập nhị nhân duyên. Đó là lý do tại sao đức Phật khuyên nhủ hàng môn đệ phải quán chiếu và hiểu rõ tâm mình để có thể biết mình trước khi đụng mặt đất.


Nguồn bài viết: Tác giả #Ajahn_Chah Trích "Chỉ là một cội cây"
Tỳ kheo Khánh Hỷ soạn dịch http://www.viet.net/anson/uni/u-chila1coicay/clmcc_2.htm


Nguồn ảnh: Huy Lap Tran Youtube




Dân vịt

Dân vịt. Giờ em sẽ viết về dân vịt. Vâng, đây là lần đầu tiên em nhắc đến dân vịt, chuyện thế này.

Em có lần nói với anh là nhà máy nơi em đang làm việc đây có cơ ngơi rộng ơi là rộng, có rừng, có hồ, lại còn gì gì nữa ấy. Thong dong tản bộ thì chả còn gì bằng. Hồ khá to, có dân vịt sống ở đấy, đâu như mười hai chú. Em chả biết mấy chú này tổ chức gia đình ra sao. Có lẽ chúng thỏa thuận nội bộ với nhau thế nào đó, kiểu như chú này thì chơi được với chú nọ nhưng không được chơi với chú kia, nhưng em chưa bao giờ thấy chúng đánh nhau cả.


Đã sang tháng Mười Hai, băng đã bắt đầu đóng trên mặt hồ, nhưng cũng chưa dày lắm. Ngay cả khi trời lạnh hồ vẫn không đóng băng hết, vẫn còn một khoảnh nước đủ cho dân vịt bơi loanh quanh tí chút. Em nghe nói, khi trời đủ lạnh để băng đóng dày, có vài cô trong bọn em ra đây trượt băng. Chừng đó thì dân vịt (hì, gọi thế nghe cũng lạ, nhưng em quen mất rồi, tự buột mồm ra thôi) sẽ phải đi chỗ khác. Em thì chẳng thích trượt băng, nên em chỉ mong đừng có băng biếc gì hết, nhưng dẫu có mong thì cũng đâu thể được như ý mình. Vùng này mùa đông lạnh kinh người, thành thử một khi đã sống ở đây thì dân vịt ắt phải thích nghi với lãnh thổ chứ.

Dạo này, cuối tuần nào em cũng tới đây giết thì giờ bằng cách ngắm dân vịt. Mỗi lần như vậy, em có thể ngồi hàng hai ba tiếng đồng hồ mà không biết. Ra ngoài trời lạnh là em vũ trang từ đầu tới chân y như thợ săn gấu Bắc Cực ấy: tất lót, mũ, khăn choàng, giày cao cổ, áo khoác lông. Rồi em ngồi hàng tiếng đồng hồ trên một tảng đá, chỉ mình em, hoàn toàn thư giãn, ngắm dân vịt. Thỉnh thoảng em cho chúng ăn bánh mì cũ. Dĩ nhiên ở đây chẳng có ai khác dư thì giờ làm mấy chuyện điên rồ ấy cả.

Chẳng rõ anh Chim vặn dây cót có biết không, chứ vịt là một loài rất dễ thương. Em ngắm chúng chả bao giờ chán. Em không làm sao hiểu được, vì sao ai cũng thích đi đâu đó thật xa hay bỏ tiền xem những bộ phim ngớ ngẩn thay vì dành thì giờ vui với dân vịt. Chẳng hạn như thỉnh thoảng chúng lại vỗ cánh bay lên không trung rồi đáp xuống băng nhưng lại trượt chân, thế là ngã oạch oạch. Y như xem hài kịch trên ti-vi ấy! Xung quanh chẳng có ai khác, thế mà em vẫn cười sặc sụa. Dĩ nhiên đâu phải chúng làm trò để cho em cười. Chúng đang cố hết sức mình để sống cho ra sống đấy chứ, chỉ có điều thỉnh thoảng một cái thôi. Thế mới thật là hay, em nghĩ vậy.

Dân vịt có những cái chân có màng dẹt mầu cam đến là dễ thương, như là chúng mang giày đi mưa nhỏ xíu của trẻ con ý, chỉ có điều chân ấy không sinh ra để đi trên băng, em đoán vậy vì em thấy chúng cứ trượt tới trượt lui suốt, có khi còn ngã phịch mông xuống, chổng cẳng lên trời nữa. Giày ấy ắt là không có núm chống trượt. Thành thử mùa đông thật chẳng phải là mùa vui vẻ gì cho dân vịt.


Em tự hỏi, trong thâm tâm chúng nó nghĩ gì về băng hay những thứ tương tự. Em dám cá rằng chúng chẳng ghét bỏ gì mùa đông lắm đâu. Nhìn chúng nó em cảm thấy vậy. Xem ra chúng sống cũng khá vui vẻ đấy chứ, dẫu đang mùa đông, có chăng thì thỉnh thoảng chỉ tự càu nhàu: “Lại băng à? Đành vậy thôi…” Em thích dân vịt là còn thích điều ấy nữa.

Hồ nằm chính giữa rừng, từ đâu đến đây cũng xa. Chẳng ai khác (ngoài em ra, dĩ nhiên!) buồn cuốc bộ ngần ấy đường để đến đây vào mùa này, ngoại trừ những hôm thật ấm. Em đi theo lối mòn xuyên qua rừng, giày em nghiến lạo xạo trên lớp băng còn lại từ trận mưa tuyết gần đây. Em thấy xung quanh đâu cũng toàn chim. Mỗi khi em dựng cao cổ áo lên, khăn quàng quấn cổ kín tận cằm, mỗi hơi thở ra là thành bụm khói trắng trong không khí, với một khúc bánh mì tận trong túi, cứ thế men theo đường mòn xuyên qua rừng mà nghĩ về dân vịt, em lại thấy lòng thực sự ấm áp, hạnh phúc, và em chợt nghĩ ra rằng đã lâu lắm rồi mình không thấy hạnh phúc như vậy.

Thôi, chuyện dân vịt thế là đủ.