Năm 1958, Putin lên 6 tuổi, bắt đầu cuộc đời học sinh. Trong trường, Putin là một học sinh giỏi cả về học tập lẫn đạo đức. Nhưng cả thầy giáo và bạn học đều nhanh chóng phát hiện cậu học sinh có nhiều mặt tích cực và học giỏi lại không thích bộc lộ và khoe mình, cũng ít chuyện trò với bè bạn, có biểu hiện hướng nội và cô độc, lúc nào cũng như có điều phải suy tư. Nhìn cậu học trò "ông cụ non", ngay đến thầy giáo trong lòng cũng cảm thấy Putin bí hiểm.
Có lần trong giờ tập làm văn, thầy giáo ra đề là "lý tưởng của tôi". Lúc đó thầy đọc mấy bài mẫu, tổ chức cho học trò thảo luận, phát biểu, để gợi mở cách suy nghĩ làm bài tập. Lý tưởng của học trò lắm kiểu, muốn làm đủ mọi thứ.
Một học sinh đã viết trong bài làm văn: "… Lý tưởng của em là làm kỹ sư thiết kế con tàu vũ trụ, em muốn đem hiểu biết và trí tuệ của mình biến thành những cuộc du hành vũ trụ thần diệu…" Thời đó Liên Xô đã phóng con tàu vũ trụ đầu tiên của thế giới, đó là sự kiện gây sự chú ý trên toàn thế giới, làm kỹ sư thiết kế con tàu vũ trụ chính là sự thôi thúc của lòng vinh dự và tự hào.
Còn Putin thì viết: "… Lý tưởng của em là làm một điệp viên, cho dù cái tên gọi này chẳng gợi chút cảm tình nào với mọi người trên thế giới, nhưng xuất phát từ lợi ích quốc gia, lợi ích của nhân dân, em cảm thấy những cống hiến của điệp viên là hết sức to lớn…".
- Trích: Sách Putin Từ Trung Tá KGB Đến Tổng Thống Liên Bang Nga
Dưới đây là toàn văn bài phát biểu của Tổng thống Nga Putin giải thích các luận điểm của Nga về khủng hoảng Ukraine. Cùng ngày, ông Putin ký sắc lệnh công nhận hai vùng Donetsk và Luhansk ly khai ở miền đông Ukraine là cộng hòa độc lập.
Tổng thống Nga Vladimir Putin: Thưa các công dân nước Nga, thưa các bạn,
Bài phát biểu của tôi liên quan đến các sự kiện ở Ukraine và tại sao điều này lại quan trọng đối với chúng tôi, đối với Nga. Tất nhiên, thông điệp của tôi cũng được gửi đến đồng bào của chúng tôi ở Ukraine.
Vấn đề là rất nghiêm trọng và cần được thảo luận sâu.
Tình hình ở Donbass đã đến giai đoạn nguy cấp, cấp bách. Tôi nói chuyện trực tiếp với bạn hôm nay không chỉ để giải thích những gì đang xảy ra mà còn để thông báo về các quyết định đang được thực hiện cũng như các bước tiếp theo tiềm năng.
Tôi muốn nhấn mạnh một lần nữa rằng Ukraine không chỉ là một quốc gia láng giềng đối với chúng tôi. Đó là một phần không thể tách rời của lịch sử, văn hóa và không gian tâm linh của chính chúng ta. Đây là những người đồng đội, những người thân yêu nhất của chúng tôi - không chỉ là đồng nghiệp, bạn bè và những người đã từng phục vụ cùng nhau, mà còn là những người thân, những người gắn bó máu thịt, gắn bó gia đình.
Từ thời xa xưa, những người sống ở phía tây nam của vùng đất Nga trong lịch sử đã tự gọi mình là người Nga và những người theo đạo Cơ đốc chính thống. Đây là sự thật trước thế kỷ 17, khi một phần lãnh thổ này tái nhập vào nhà nước Nga, và cả sau này.
Đối với chúng tôi, có vẻ như, nói chung, tất cả chúng ta đều biết những sự kiện này, rằng đây là kiến thức phổ biến. Tuy nhiên, cần phải nói ít nhất một vài từ về lịch sử của vấn đề này để hiểu những gì đang xảy ra ngày nay, để giải thích động cơ đằng sau các hành động của Nga và những gì chúng ta muốn đạt được.
Vì vậy, tôi sẽ bắt đầu với sự thật rằng Ukraine hiện đại hoàn toàn do Nga tạo ra hay nói chính xác hơn là bởi phe Bolshevik, bởi nước Nga Cộng sản. Quá trình này thực tế bắt đầu ngay sau cuộc cách mạng năm 1917, và Lenin và các cộng sự của ông ta đã thực hiện nó theo cách cực kỳ khắc nghiệt đối với nước Nga - bằng cách chia cắt, cắt đứt những gì thuộc về lịch sử của đất Nga. Không ai hỏi hàng triệu người sống ở đó họ nghĩ gì.
Sau đó, cả trước và sau Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, Stalin đã hợp nhất vào Liên Xô và chuyển giao cho Ukraine một số vùng đất trước đây thuộc về Ba Lan, Romania và Hungary. Trong quá trình này, ông ta đã trao cho Ba Lan một phần đất theo truyền thống của Đức để đền bù, và vào năm 1954, Khrushchev đã đưa Crimea khỏi Nga vì một số lý do và cũng trao nó cho Ukraine. Trên thực tế, đây là cách lãnh thổ của Ukraine hiện đại được hình thành.
Nhưng bây giờ tôi muốn tập trung sự chú ý vào thời kỳ đầu mới hình thành của Liên Xô. Tôi tin rằng điều này là cực kỳ quan trọng đối với chúng tôi. Tôi sẽ phải tiếp cận nó từ xa, có thể nói như vậy.
Tôi sẽ nhắc rằng sau Cách mạng Tháng Mười năm 1917 và cuộc Nội chiến tiếp theo, những người Bolshevik bắt đầu thành lập một nhà nước mới. Họ đã có những bất đồng khá nghiêm trọng về điểm này. Năm 1922, Stalin giữ các chức vụ Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Nga (những người Bolshevik) và Dân ủy Nhân dân về các vấn đề dân tộc. Ông ta đề nghị xây dựng đất nước theo nguyên tắc tự trị, nghĩa là, trao cho các nước cộng hòa - các thực thể hành chính và lãnh thổ trong tương lai - quyền hạn rộng rãi khi gia nhập một nhà nước thống nhất.
Lenin chỉ trích kế hoạch này và đề nghị nhượng bộ những người theo chủ nghĩa dân tộc, những người mà ông gọi là "những người độc lập" vào thời điểm đó. Ý tưởng của Lenin về những gì thực chất là sự sắp xếp nhà nước liên minh và khẩu hiệu về quyền tự quyết của các quốc gia, quyền ly khai, đã được đặt ra trong nền tảng của nhà nước Xô Viết. Ban đầu chúng được xác nhận trong Tuyên bố về sự thành lập Liên bang Xô viết năm 1922, và sau đó, sau khi Lenin qua đời, được ghi trong Hiến pháp Liên Xô năm 1924.
Điều này ngay lập tức đặt ra nhiều câu hỏi. Điều đầu tiên cũng là vấn đề chính: tại sao cần phải xoa dịu những người theo chủ nghĩa dân tộc, để thỏa mãn những tham vọng chủ nghĩa dân tộc không ngừng gia tăng ở ngoại vi của đế chế cũ? Vì sao phải chuyển giao các đơn vị hành chính mới, thường được thành lập tùy tiện - các nước cộng hòa liên hiệp - các lãnh thổ rộng lớn không liên quan gì đến chúng? Hãy để tôi nhắc lại rằng những lãnh thổ này đã được chuyển giao cùng với dân số của vùng lịch sử vốn là Nga.
Hơn nữa, các đơn vị hành chính này trên thực tế đã được gán cho địa vị và hình thức của các thực thể nhà nước quốc gia. Điều đó đặt ra một câu hỏi khác: tại sao lại cần phải tạo ra những món quà hào phóng như vậy, ra ngoài ước mơ ngông cuồng nhất của những người theo chủ nghĩa dân tộc nhiệt thành nhất và trên hết là trao cho các nước cộng hòa quyền ly khai khỏi nhà nước thống nhất mà không cần bất kỳ điều kiện nào?
Thoạt nhìn, điều này trông hoàn toàn khó hiểu, thậm chí là điên rồ. Nhưng thoạt nhìn thế thôi. Chứ có một lời giải thích. Sau cuộc cách mạng, mục tiêu chính của những người Bolshevik là nắm quyền bằng mọi giá, tuyệt đối bằng mọi giá. Họ đã làm mọi thứ vì mục đích này: chấp nhận Hiệp ước Brest-Litovsk bẽ mặt, mặc dù tình hình kinh tế và quân sự ở Đức và các đồng minh rất khó khăn và kết quả của Chiến tranh thế giới thứ nhất dễ đoán trước, và họ lại còn đáp ứng mọi yêu cầu và mong muốn của những người theo chủ nghĩa dân tộc trong nước.
Khi nói đến vận mệnh lịch sử của nước Nga và các dân tộc của nước này, các nguyên tắc phát triển nhà nước của Lenin không chỉ là một sai lầm; chúng tệ hơn là một sai lầm. Điều này đã trở nên rõ ràng sau khi Liên Xô tan rã vào năm 1991.
Tất nhiên, chúng ta không thể thay đổi các sự kiện trong quá khứ, nhưng ít nhất chúng ta phải thừa nhận chúng một cách công khai và trung thực, không có bất kỳ sự dè dặt hay chính trị nào. Về mặt cá nhân, tôi có thể nói thêm rằng không có yếu tố chính trị nào, dù ấn tượng hoặc có lợi đến đâu ở bất kỳ thời điểm nào, có thể được sử dụng làm nguyên tắc cơ bản của chế độ nhà nước.
Tôi không cố gắng đổ lỗi cho bất kỳ ai. Tình hình đất nước lúc bấy giờ, cả trước và sau Nội chiến đều vô cùng phức tạp; rất nguy nan. Điều duy nhất tôi muốn nói ngày hôm nay là sự thật là vậy đó. Đó là một sự thật lịch sử. Trên thực tế, như tôi đã nói, Ukraine thuộc Liên Xô là kết quả của chính sách của những người Bolshevik và có thể được gọi một cách chính xác là "Ukraine của Vladimir Lenin". Ông ấy là người tạo ra nó và là kiến trúc sư. Điều này được chứng thực đầy đủ và toàn diện bởi các tài liệu lưu trữ, bao gồm cả những chỉ dẫn khắc nghiệt của Lenin về Donbass, là vùng thực tế đã bị chuyển vào Ukraine. Và ngày nay "thế hệ con cháu biết ơn" đã lật đổ tượng đài Lenin ở Ukraine. Họ gọi đó là quá trình giải trừ cộng sản.
Bạn muốn giải trừ cộng sản? Rất tốt, điều này ổn thôi. Nhưng tại sao lại dừng giữa chừng? Chúng tôi đã sẵn sàng để chứng minh rằng việc giải trừ cộng sản thực sự có ý nghĩa như thế nào đối với Ukraine.
Quay trở lại lịch sử, tôi muốn nhắc lại rằng Liên Xô được thành lập thay cho Đế quốc Nga cũ vào năm 1922. Nhưng thực tiễn cho thấy ngay rằng không thể bảo tồn hoặc quản lý một lãnh thổ rộng lớn và phức tạp như vậy theo những nguyên tắc vô định như liên bang. Họ đã xa rời thực tế và truyền thống lịch sử.
Điều logic là Cuộc khủng bố đỏ và sự trượt dài nhanh chóng vào chế độ độc tài của Stalin, sự thống trị của hệ tư tưởng cộng sản và sự độc quyền của Đảng Cộng sản đối với quyền lực, quốc hữu hóa và nền kinh tế kế hoạch - tất cả những điều này đã biến những nguyên tắc chính thức được tuyên bố chính thức nhưng không hiệu quả thành một tuyên ngôn đơn thuần. Trên thực tế, các nước cộng hòa liên hiệp không có bất kỳ quyền chủ quyền nào, không có quyền gì cả. Kết quả thực tế là tạo ra một nhà nước tập trung chặt chẽ và thống nhất tuyệt đối.
Trên thực tế, những gì Stalin thực hiện đầy đủ không phải là của Lenin mà là các nguyên tắc chính phủ của chính ông. Nhưng ông ta đã không thực hiện các sửa đổi liên quan đối với các tài liệu nền tảng, đối với Hiến pháp, và ông đã không chính thức sửa đổi các nguyên tắc của Lenin về Liên bang Xô viết. Thoạt nhìn, dường như không cần điều đó, bởi vì mọi thứ dường như đang hoạt động tốt trong điều kiện của chế độ toàn trị, và bề ngoài nó trông thật tuyệt vời, hấp dẫn và thậm chí là siêu dân chủ.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc là nền tảng pháp lý cơ bản và chính thức của nhà nước chúng ta đã không được tẩy rửa kịp thời khỏi những tưởng tượng quái gở và không tưởng lấy cảm hứng từ cuộc cách mạng, những thứ hoàn toàn hủy hoại bất kỳ nhà nước bình thường nào. Như nó thường xảy ra ở nước ta trước đây, không ai nghĩ đến tương lai.
Có vẻ như các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản tin rằng họ đã tạo ra một hệ thống chính quyền vững chắc và các chính sách của họ đã giải quyết tốt vấn đề dân tộc. Nhưng việc làm sai lệch, quan niệm sai lầm và gây ảnh hưởng đến dư luận là phải trả giá đắt. Virus của những tham vọng dân tộc chủ nghĩa vẫn còn ở trong chúng ta, và quả mìn được đặt ở giai đoạn đầu để phá hủy khả năng miễn dịch của nhà nước đối với căn bệnh của chủ nghĩa dân tộc đang kêu tích tắc. Như tôi đã nói, mỏ bom chính là quyền ly khai khỏi Liên Xô.
Vào giữa những năm 1980, các vấn đề kinh tế xã hội ngày càng gia tăng và cuộc khủng hoảng rõ ràng của nền kinh tế kế hoạch đã làm trầm trọng thêm vấn đề dân tộc, - vấn đề dân tộc này về cơ bản không dựa trên kỳ vọng hay ước mơ chưa thành của người dân Liên Xô mà chủ yếu là sự thèm muốn ngày càng tăng của giới tinh hoa địa phương.
Tuy nhiên, thay vì phân tích tình hình, đưa ra các biện pháp thích hợp, trước hết là về kinh tế, và từng bước chuyển đổi hệ thống chính trị và chính quyền theo hướng cân bằng và cân đối, thì Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản lại chỉ tham gia chuyện nói nước đôi về sự hồi sinh của Nguyên tắc dân tộc tự quyết của Lênin.
Hơn nữa, trong quá trình tranh giành quyền lực trong nội bộ Đảng Cộng sản, mỗi phe đối đầu, trong nỗ lực mở rộng cơ sở ủng hộ của mình, bắt đầu kích động và khuyến khích tình cảm dân tộc chủ nghĩa một cách thiếu suy nghĩ, thao túng và hứa hẹn những người ủng hộ tiềm năng bất cứ điều gì họ muốn. Trong bối cảnh những lời hùng biện hời hợt và dân túy về dân chủ và một tương lai tươi sáng dựa trên thị trường hoặc nền kinh tế kế hoạch, nhưng giữa tình trạng bần cùng hóa thực sự của con người và tình trạng thiếu thốn tràn lan, không một ai trong số các quyền lực lại đang nghĩ đến những hậu quả bi thảm không thể tránh khỏi cho đất nước.
Tiếp theo, họ hoàn toàn dấn thân vào con đường sai lầm như khi Liên Xô mới thành lập và ngả theo tham vọng của giới tinh hoa dân tộc chủ nghĩa được nuôi dưỡng trong hàng ngũ đảng của họ. Nhưng khi làm như vậy, họ quên rằng Cộng sản Liên Xô - tạ ơn Chúa - không còn những công cụ để duy trì quyền lực và đất nước, những công cụ như khủng bố nhà nước và chế độ độc tài kiểu Stalin, và vai trò chỉ đạo khét tiếng của đảng đang biến mất. không một dấu vết, như một làn sương sớm, ngay trước mắt họ.
Và sau đó, phiên họp toàn thể tháng 9 năm 1989 của Trung ương Cộng sản Liên Xô đã thông qua một văn kiện thực sự quan trọng, cái gọi là chính sách dân tộc của đảng trong điều kiện hiện đại, cương lĩnh. Nó bao gồm các điều khoản sau đây, tôi trích dẫn: "Các nước cộng hòa của Liên Xô sẽ có tất cả các quyền phù hợp với tư cách là các quốc gia xã hội chủ nghĩa có chủ quyền."
Điểm tiếp theo: "Các cơ quan đại diện quyền lực tối cao của các nước cộng hòa thuộc Liên Xô có thể thách thức và đình chỉ hoạt động của các nghị quyết và chỉ thị của Chính phủ Liên Xô trên lãnh thổ của họ."
Và cuối cùng: "Mỗi nước cộng hòa thuộc Liên Xô sẽ có quyền công dân của riêng mình, quyền này sẽ áp dụng cho tất cả các cư dân của nước đó."
Rõ là những công thức và quyết định này sẽ dẫn đến điều gì?
Bây giờ không phải là thời gian hay địa điểm để đi vào các vấn đề liên quan đến luật nhà nước hoặc hiến pháp, hoặc xác định khái niệm quyền công dân. Nhưng người ta có thể thắc mắc: tại sao lại cần phải làm đất nước rung chuyển hơn nữa trong tình hình vốn đã phức tạp như vậy? Sự thật vẫn còn.
Thậm chí hai năm trước khi Liên Xô sụp đổ, số phận của nó thực sự đã được định trước. Giờ đây, những người theo chủ nghĩa dân tộc và cực đoan, bao gồm và chủ yếu là những người ở Ukraine, đang ghi nhận công lao vì đã giành được độc lập. Như chúng ta có thể thấy, điều này là hoàn toàn sai lầm. Sự tan rã của đất nước thống nhất của chúng ta là do những sai lầm lịch sử, chiến lược của các nhà lãnh đạo Bolshevik và ban lãnh đạo Cộng sản Liên Xô, những sai lầm đã phạm vào các thời điểm khác nhau trong xây dựng nhà nước cũng như trong các chính sách kinh tế và dân tộc. Sự sụp đổ của nước Nga lịch sử, hay còn được gọi là Liên Xô, là gánh nặng lương tâm của họ.
Bất chấp tất cả những bất công, dối trá và cướp bóc hoàn toàn đối với nước Nga, chính nhân dân của chúng tôi đã chấp nhận thực tế địa chính trị mới hình thành sau khi Liên Xô tan rã, và công nhận các quốc gia độc lập mới. Nga không chỉ công nhận các nước này mà còn giúp đỡ các đối tác SNG của mình, ngay cả khi nước này phải đối mặt với tình huống rất thảm khốc. Điều này bao gồm các đồng nghiệp Ukraine của chúng tôi, những người đã quay sang xin hỗ trợ tài chính cho chúng tôi nhiều lần ngay từ khi họ tuyên bố độc lập. Quốc gia Nga đã cung cấp hỗ trợ này đồng thời tôn trọng phẩm giá và chủ quyền của Ukraine.
Theo đánh giá của các chuyên gia, được xác nhận bằng một phép tính đơn giản về giá năng lượng của chúng ta, các khoản vay trợ cấp mà Nga cung cấp cho Ukraine cùng với các ưu đãi về kinh tế và thương mại, giúp cho tổng lợi ích cho ngân sách Ukraine trong giai đoạn từ 1991 đến 2013 lên tới 250 tỷ USD.
Tuy nhiên, nó còn nhiều hơn thế nữa. Đến cuối năm 1991, Liên Xô nợ các quốc gia khác và quỹ quốc tế khoảng 100 tỷ USD. Ban đầu, có ý kiến cho rằng tất cả các nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ sẽ cùng nhau trả các khoản vay này, trên tinh thần đoàn kết và tương xứng với tiềm lực kinh tế của họ. Tuy nhiên, Nga đã tiến hành trả tất cả các khoản nợ của Liên Xô và thực hiện lời hứa này bằng cách hoàn thành quá trình này vào năm 2017.
Để đổi lấy điều đó, các quốc gia mới độc lập phải giao nộp cho Nga một phần tài sản ở nước ngoài của Liên Xô. Một thỏa thuận về hiệu lực này đã đạt được với Ukraine vào tháng 12 năm 1994. Tuy nhiên, Kiev đã không phê chuẩn các thỏa thuận này và sau đó đơn giản từ chối tôn trọng chúng bằng cách đưa ra yêu cầu chia sẻ Kho bạc Kim cương, dự trữ vàng, cũng như tài sản của Liên Xô cũ và các tài sản ở nước ngoài.
Tuy nhiên, bất chấp tất cả những thách thức này, Nga luôn làm việc với Ukraine một cách cởi mở và trung thực, như tôi đã nói, tôn trọng lợi ích của nước này. Chúng tôi đã phát triển mối quan hệ của mình trong nhiều lĩnh vực. Năm 2011, thương mại song phương đã vượt 50 tỷ USD. Xin lưu ý rằng vào năm 2019, tức là trước đại dịch, thương mại của Ukraine với tất cả các nước EU cộng lại đều thấp hơn chỉ số này.
Đồng thời, điều đáng chú ý là các nhà chức trách Ukraine luôn ưu tiên đối phó với Nga theo cách đảm bảo rằng họ được hưởng tất cả các quyền và đặc quyền trong khi vẫn không phải chịu bất kỳ nghĩa vụ nào.
Các quan chức ở Kiev đã thay thế quan hệ đối tác bằng một thái độ ký sinh đôi khi hành động một cách cực kỳ thô bạo. Đủ để nhớ lại các vụ tống tiền liên tục về việc chuyển đổi năng lượng và thực tế là họ đã ăn cắp khí đốt theo đúng nghĩa đen.
Tôi có thể nói thêm rằng Kiev đã cố gắng sử dụng đối thoại với Nga như một con bài mặc cả trong quan hệ với phương Tây, sử dụng mối đe dọa có quan hệ chặt chẽ hơn với Nga để tống tiền phương Tây nhằm đảm bảo các ưu đãi bằng cách tuyên bố rằng nếu không Nga sẽ có ảnh hưởng lớn hơn ở Ukraine.
Đồng thời, nhà chức trách Ukraine - tôi muốn nhấn mạnh điều này - đã bắt đầu bằng việc xây dựng nhà nước của họ trên cơ sở phủ định mọi thứ đã gắn kết chúng ta, cố gắng bóp méo tâm lý và ký ức lịch sử của hàng triệu người, thuộc toàn bộ thế hệ sống ở Ukraine. Không có gì ngạc nhiên khi xã hội Ukraine phải đối mặt với sự trỗi dậy của chủ nghĩa dân tộc cực hữu, vốn nhanh chóng phát triển thành chủ nghĩa sợ Nga và chủ nghĩa tân Quốc xã. Điều này dẫn đến sự tham gia của những người theo chủ nghĩa dân tộc Ukraine và những người theo chủ nghĩa tân phát xít trong các nhóm khủng bố ở Bắc Kavkaz và các tuyên bố lãnh thổ ngày càng lớn đối với Nga.
Một vai trò trong việc này là do các lực lượng bên ngoài, họ sử dụng một mạng lưới các tổ chức phi chính phủ và các dịch vụ đặc biệt phân nhánh để nuôi dưỡng các khách hàng của họ ở Ukraine và đưa các đại diện của họ vào các ghế chính quyền.
Cần lưu ý rằng Ukraine thực sự không bao giờ có truyền thống ổn định về tình trạng nhà nước thực sự. Và, do đó, vào năm 1991, họ đã chọn mô phỏng một cách vô tâm các mô hình nước ngoài, không liên quan đến lịch sử hoặc thực tế Ukraine. Các thể chế chính trị của chính phủ đã được điều chỉnh lại nhiều lần cho phù hợp với các gia tộc đang phát triển nhanh chóng và lợi ích phục vụ bản thân của họ, không liên quan gì đến lợi ích của người dân Ukraine.
Về cơ bản, cái gọi là lựa chọn văn minh thân phương Tây do chính quyền đầu sỏ Ukraine đưa ra không phải và không nhằm mục đích tạo điều kiện tốt hơn vì lợi ích của người dân mà là để giữ hàng tỷ đô la mà các nhà tài phiệt đã đánh cắp từ người Ukraine và đang giữ trong tài khoản của họ tại các ngân hàng phương Tây, đồng thời hăng hái tiếp đón các đối thủ địa chính trị của Nga.
Một số tập đoàn công nghiệp và tài chính và các đảng phái và chính trị gia trong biên chế của họ đã dựa vào những người theo chủ nghĩa dân tộc và cực đoan ngay từ đầu. Những người khác tuyên bố ủng hộ mối quan hệ tốt đẹp với Nga và sự đa dạng về văn hóa và ngôn ngữ, lên nắm quyền với sự giúp đỡ của các công dân của họ, những người chân thành ủng hộ nguyện vọng đã tuyên bố của họ, bao gồm hàng triệu người ở các khu vực phía đông nam. Nhưng sau khi có được vị trí mà họ thèm muốn, những người này ngay lập tức phản bội cử tri của họ, quay ngang lời hứa tranh cử của họ và thay vào đó chỉ đạo một chính sách do những người cực đoan thúc đẩy và đôi khi thậm chí khủng bố các đồng minh cũ của họ - các tổ chức ủng hộ song ngữ và hợp tác với Nga. Những người này đã lợi dụng thực tế là cử tri của họ hầu hết là những công dân tuân thủ pháp luật với quan điểm ôn hòa, tin tưởng vào chính quyền và rằng, không giống như những người cực đoan, họ sẽ không hành động quá khích hoặc sử dụng các công cụ bất hợp pháp.
Trong khi đó, những người cực đoan ngày càng trở nên trơ trẽn trong các hành động của họ và đưa ra nhiều yêu cầu hơn mỗi năm. Họ nhận thấy rất dễ dàng để ép buộc ý chí của mình đối với nhà cầm quyền yếu kém, vốn đã bị nhiễm virus của chủ nghĩa dân tộc và tham nhũng cũng như đã thay thế các lợi ích văn hóa, kinh tế và xã hội thực sự của người dân và chủ quyền thực sự của Ukraine bằng nhiều suy đoán sắc tộc và hình thức thuộc tính dân tộc.
Một nhà nước ổn định chưa bao giờ phát triển ở Ukraine; Các thủ tục bầu cử và các thủ tục chính trị khác chỉ đóng vai trò như một tấm bình phong, để phân chia lại quyền lực và tài sản giữa các gia tộc đầu sỏ khác nhau.
Tham nhũng, chắc chắn là một thách thức và là một vấn đề đối với nhiều quốc gia, bao gồm cả Nga, đã vượt ra khỏi phạm vi thông thường ở Ukraine. Nó thực sự đã xâm nhập và ăn mòn địa vị nhà nước Ukraine, toàn bộ hệ thống và tất cả các nhánh quyền lực.
Những người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan đã lợi dụng sự bất bình chính đáng của công chúng và khiến cuộc biểu tình tại Quảng trường Độc lập leo thang thành một cuộc đảo chính vào năm 2014. Họ cũng nhận được sự hỗ trợ trực tiếp từ nước ngoài. Theo báo cáo, Đại sứ quán Mỹ đã cung cấp 1 triệu USD mỗi ngày để hỗ trợ cái gọi là trại biểu tình trên Quảng trường Độc lập ở Kiev. Ngoài ra, một số tiền lớn đã được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của các thủ lĩnh phe đối lập, hàng chục triệu đô la. Nhưng những người thực sự chịu thiệt hại, gia đình của những người thiệt mạng trong các cuộc đụng độ gây ra trên các đường phố và quảng trường ở Kiev và các thành phố khác, cuối cùng họ nhận được bao nhiêu? Tốt hơn là không hỏi.
Những người theo chủ nghĩa dân tộc nắm chính quyền đã mở ra một cuộc đàn áp, một chiến dịch khủng bố thực sự chống lại những người phản đối các hành động chống lại hiến pháp của họ. Các chính trị gia, nhà báo và các nhà hoạt động công cộng đã bị sách nhiễu và làm nhục công khai. Một làn sóng bạo lực tràn qua các thành phố Ukraine, bao gồm một loạt vụ giết người cấp cao và không bị trừng phạt. Người ta rùng mình khi nhớ về thảm kịch khủng khiếp ở Odessa, nơi những người biểu tình ôn hòa bị sát hại dã man, thiêu sống trong Nhà của Công đoàn. Những kẻ tội phạm đã thực hiện hành vi tàn bạo đó chưa bao giờ bị trừng phạt, và thậm chí không ai tìm kiếm chúng. Nhưng chúng tôi biết tên của họ và chúng tôi sẽ làm mọi thứ để trừng phạt họ, tìm ra họ và đưa họ ra trước công lý.
Maidan đã không đưa Ukraine đến gần hơn với dân chủ và tiến bộ. Sau khi thực hiện một cuộc đảo chính, những người theo chủ nghĩa dân tộc và những lực lượng chính trị ủng hộ họ cuối cùng đã khiến Ukraine rơi vào bế tắc, đẩy đất nước vào vực thẳm của cuộc nội chiến. Tám năm sau, đất nước bị chia cắt. Ukraine đang phải vật lộn với một cuộc khủng hoảng kinh tế xã hội cấp tính.
Theo các tổ chức quốc tế, vào năm 2019, gần 6 triệu người Ukraine - tôi nhấn mạnh - khoảng 15%, không phải lực lượng lao động, mà là toàn bộ dân số của quốc gia đó, đã phải ra nước ngoài tìm việc làm. Hầu hết họ làm những công việc lặt vặt. Thực tế sau đây cũng được tiết lộ: kể từ năm 2020, hơn 60.000 bác sĩ và nhân viên y tế khác đã rời khỏi đất nước trong bối cảnh đại dịch.
Kể từ năm 2014, hóa đơn tiền nước tăng gần một phần ba, và hóa đơn tiền năng lượng tăng gấp vài lần, trong khi giá khí đốt cho các hộ gia đình tăng gấp vài chục lần. Nhiều người chỉ đơn giản là không có tiền để trả cho các tiện ích. Họ thực sự phải đấu tranh để tồn tại.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao tất cả điều này xảy ra? Câu trả lời là hiển nhiên. Họ đã tiêu xài và tham ô những di sản được thừa kế không chỉ từ thời Liên Xô, mà còn từ Đế chế Nga. Họ đã làm mất hàng chục, hàng trăm nghìn việc làm giúp mọi người có thể kiếm được thu nhập đáng tin cậy và tạo ra nguồn thu từ thuế, nhờ hợp tác chặt chẽ với Nga. Các lĩnh vực bao gồm chế tạo máy, kỹ thuật thiết bị, điện tử, đóng tàu và máy bay đã bị phá hủy hoặc phá hủy hoàn toàn. Vậy mà, đã có lúc không chỉ Ukraine, mà cả Liên Xô đều tự hào về các công ty này.
Năm 2021, Nhà máy đóng tàu Biển Đen ở Nikolayev ngừng hoạt động. Những bến tàu đầu tiên của nó có từ thời Catherine Đại đế. Antonov, nhà sản xuất nổi tiếng, đã không sản xuất một chiếc máy bay thương mại nào kể từ năm 2016, trong khi Yuzhmash, một nhà máy chuyên sản xuất thiết bị tên lửa và vũ trụ, gần như phá sản. Nhà máy thép Kremenchug cũng trong tình trạng tương tự. Danh sách đáng buồn này còn dài.
Đối với hệ thống vận chuyển khí đốt, nó được Liên Xô xây dựng toàn bộ, và hiện nó đã xuống cấp đến mức việc sử dụng gây ra những rủi ro lớn và tốn kém cho môi trường.
Tình hình này đặt ra câu hỏi: nghèo đói, thiếu cơ hội và mất tiềm lực công nghiệp và công nghệ - liệu đây có phải là lựa chọn văn minh thân phương Tây mà họ đã sử dụng trong nhiều năm để đánh lừa hàng triệu người bằng những lời hứa về đồng cỏ trên trời?
Tất cả đều khiến nền kinh tế Ukraine tơi tả và bị cướp bóc, trong khi bản thân Ukraine bị đặt dưới sự kiểm soát từ bên ngoài, không chỉ từ các thủ đô phương Tây mà còn trên mặt đất, bởi toàn bộ mạng lưới các cố vấn nước ngoài, các tổ chức phi chính phủ và các tổ chức khác có mặt tại Ukraine. Họ có trách nhiệm trực tiếp đối với tất cả các cuộc bổ nhiệm và miễn nhiệm chủ chốt và với tất cả các nhánh quyền lực ở mọi cấp, từ chính quyền trung ương đến các thành phố trực thuộc trung ương, cũng như các công ty và tập đoàn quốc doanh, bao gồm Naftogaz, Ukrenergo, Đường sắt Ukraine, Ukroboronprom, Ukrposhta, và Cơ quan quản lý các cảng biển Ukraine.
Không có cơ quan tư pháp độc lập ở Ukraine. Chính quyền Kiev, theo yêu cầu của phương Tây, đã giao quyền ưu tiên lựa chọn thành viên của các cơ quan tư pháp tối cao, Hội đồng Tư pháp và Ủy ban Thẩm phán Trình độ cao, cho các tổ chức quốc tế.
Ngoài ra, Hoa Kỳ còn trực tiếp kiểm soát Cơ quan Quốc gia về Phòng chống Tham nhũng, Cục Chống Tham nhũng Quốc gia, Văn phòng Công tố Chuyên trách về Chống Tham nhũng và Tòa án Chống Tham nhũng Cấp cao. Tất cả những điều này được thực hiện với lý do cao cả là nỗ lực tiếp thêm sinh lực chống tham nhũng. Được rồi, nhưng kết quả ở đâu? Tham nhũng đang nở rộ hơn bao giờ hết.
Người dân Ukraine có biết rằng đây là cách đất nước của họ được quản lý không? Họ có nhận ra rằng đất nước của họ thậm chí đã không trở thành một quốc gia bảo hộ chính trị hay kinh tế mà đã trở thành một thuộc địa với chế độ bù nhìn? Nhà nước đã được tư nhân hóa. Kết quả là, chính phủ, vốn tự cho mình là "quyền lực của những người yêu nước" không còn hành động với tư cách quốc gia và liên tục đẩy Ukraine tới chỗ mất chủ quyền.
Chính sách phá hủy tận gốc ngôn ngữ và văn hóa Nga và thúc đẩy quá trình đồng hóa được thực hiện. Verkhovna Rada (Nghị viện Ukraine) đã tạo ra một loạt các dự luật phân biệt đối xử và luật về cái gọi là người bản địa đã có hiệu lực. Những người xác định là người Nga và muốn bảo tồn bản sắc, ngôn ngữ và văn hóa của họ đang nhận được tín hiệu rằng họ không được chào đón ở Ukraine.
Theo luật giáo dục và vì tiếng Ukraine là ngôn ngữ nhà nước, tiếng Nga không có chỗ trong trường học hoặc không gian công cộng, ngay cả trong các cửa hàng bình thường. Luật về cái gọi là thẩm tra quan chức và thanh trừng cấp bậc của họ đã tạo ra một con đường để xử lý những công chức không mong muốn.
Ngày càng có nhiều hành động tạo điều kiện cho quân đội Ukraine và các cơ quan thực thi pháp luật đàn áp quyền tự do ngôn luận, bất đồng chính kiến và đi theo phe đối lập. Thế giới biết đến thực tiễn đáng trách của việc áp đặt các biện pháp trừng phạt đơn phương bất hợp pháp đối với các quốc gia khác, các cá nhân và pháp nhân nước ngoài. Ukraine đã vượt trội hơn các bậc thầy phương Tây bằng cách đưa ra các biện pháp trừng phạt chống lại chính công dân, công ty, kênh truyền hình, các phương tiện truyền thông khác và thậm chí cả các thành viên quốc hội của mình.
Kiev tiếp tục chuẩn bị phá hủy Nhà thờ Chính thống Ukraine của Tòa Thượng phụ Moscow. Đây không phải là một phán xét cảm tính; bằng chứng về điều này có thể được tìm thấy trong các quyết định và tài liệu cụ thể. Các nhà chức trách Ukraine đã biến thảm kịch ly giáo thành một công cụ của chính sách nhà nước. Các nhà chức trách hiện tại không phản ứng trước lời kêu gọi của người dân Ukraine về việc bãi bỏ các luật xâm phạm quyền của các tín đồ. Hơn nữa, các dự thảo luật mới chống lại các giáo sĩ và hàng triệu giáo dân của Giáo hội Chính thống Ukraine của Tòa Thượng phụ Moscow đã được đăng ký tại Verkhovna Rada (Nghị viện).
Vài lời về Crimea. Người dân trên bán đảo tự do lựa chọn ở bên Nga. Chính quyền Kiev không thể thách thức sự lựa chọn đã nêu rõ ràng của người dân, đó là lý do tại sao họ đã chọn hành động gây hấn, kích hoạt cực đoan, bao gồm các tổ chức Hồi giáo cực đoan, gửi những kẻ lật đổ thực hiện các cuộc tấn công khủng bố tại các cơ sở hạ tầng quan trọng và bắt cóc công dân Nga. Chúng tôi có bằng chứng thực tế rằng những hành động gây hấn như vậy đang được thực hiện với sự hỗ trợ từ an ninh phương Tây.
Vào tháng Ba năm 2021, một Chiến lược quân sự mới đã được thông qua ở Ukraine. Tài liệu này gần như hoàn toàn dành riêng cho cuộc đối đầu với Nga và đặt mục tiêu lôi kéo các nước ngoài vào một cuộc xung đột với nước ta. Chiến lược đó quy định việc tổ chức của những gì có thể được mô tả là một phong trào ngầm khủng bố ở Crimea của Nga và ở Donbass. Nó cũng đặt ra các đường nét của một cuộc chiến tranh tiềm tàng, theo các chiến lược gia của Kiev, "với sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế về những điều kiện có lợi cho Ukraine," cũng như "với sự hỗ trợ của quân đội nước ngoài trong cuộc đối đầu địa chính trị với Liên bang Nga." Trên thực tế, đây không gì khác hơn là sự chuẩn bị cho những hành động thù địch chống lại đất nước chúng ta, Nga.
Như chúng ta đã biết, ngày nay đã có tuyên bố rằng Ukraine có ý định tạo ra vũ khí hạt nhân của riêng mình, và đây không chỉ là sự khoe khoang. Ukraine có các công nghệ hạt nhân được tạo ra từ thời Liên Xô và các phương tiện vận chuyển vũ khí như vậy, bao gồm máy bay, cũng như tên lửa chiến thuật chính xác Tochka-U do Liên Xô thiết kế với tầm bắn hơn 100 km. Nhưng họ có thể làm được nhiều hơn thế; Nó chỉ là một vấn đề thời gian. Họ đã có cơ sở cho việc này từ thời Liên Xô.
Nói cách khác, việc sở hữu vũ khí hạt nhân chiến thuật sẽ dễ dàng hơn nhiều đối với Ukraine so với một số quốc gia khác mà tôi không đề cập ở đây, những quốc gia đang tiến hành nghiên cứu như vậy, đặc biệt nếu Kiev nhận được sự hỗ trợ công nghệ của nước ngoài. Chúng tôi cũng không thể loại trừ điều này.
Nếu Ukraine sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt, tình hình thế giới, ở châu u, đặc biệt là đối với chúng tôi, đối với Nga, sẽ thay đổi đáng kể. Chúng ta không thể không phản ứng trước mối nguy hiểm thực sự này, đặc biệt là trước thực tế là những người bảo trợ phương Tây có thể tạo điều kiện cho sự xuất hiện của những loại vũ khí như vậy ở Ukraine để tạo ra một mối đe dọa khác đối với đất nước chúng ta. Chúng ta có thể thấy chế độ Kiev được bơm đầy vũ khí như thế nào. Chỉ riêng Hoa Kỳ đã cung cấp hàng tỷ đô la kể từ năm 2014 cho mục đích này, bao gồm vũ khí, thiết bị và đào tạo chuyên ngành. Trong những tháng gần đây, vũ khí của phương Tây đã chảy đều đặn vào Ukraine, một cách phô trương cho thế giới. Các lực lượng vũ trang và cơ quan tình báo Ukraine được điều hành bởi các cố vấn nước ngoài, chúng tôi biết rõ.
Trong những năm gần đây, lực lượng quân sự từ các nước NATO gần như liên tục trên lãnh thổ Ukraine với lý do tập trận. Hệ thống chỉ huy và kiểm soát của quân đội Ukraine đã được tích hợp vào các lực lượng NATO. Điều này có nghĩa là quyền chỉ huy các lực lượng Ukraine, bao gồm các đơn vị riêng lẻ và các đơn vị con, có thể được thực thi trực tiếp từ trụ sở NATO.
Mỹ và NATO đã bắt đầu mở cửa lãnh thổ Ukraine một cách trơ trẽn như một nhà hát cho chiến tranh tiềm tàng. Các cuộc tập trận chung thường xuyên rõ ràng là chống Nga. Chỉ riêng năm ngoái, họ cho tham gia hơn 23.000 quân và hơn một nghìn thiết bị quân sự.
Một đạo luật đã được thông qua cho phép các lực lượng vũ trang từ các quốc gia khác trên lãnh thổ Ukraine vào năm 2022 tham gia các cuộc tập trận đa quốc gia. Rõ ràng là chúng ta đang nói về lực lượng NATO ngay từ đầu. Ít nhất mười cuộc diễn tập chung như vậy đã được lên kế hoạch cho năm nay.
Rõ ràng là những sự kiện như vậy được coi là vỏ bọc cho việc xây dựng nhanh chóng lực lượng quân sự NATO ở Ukraine. Điều này càng đúng vì mạng lưới sân bay được phát triển với sự giúp đỡ của người Mỹ - Boryspil, Ivano-Frankivsk, Chuguev, Odessa, v.v. - có thể đảm bảo việc chuyển giao các đơn vị quân đội trong thời gian ngắn nhất.. Không phận Ukraine mở cửa cho các chuyến bay của máy bay ném bom chiến lược Mỹ và máy bay trinh sát, máy bay không người lái được sử dụng để giám sát lãnh thổ Nga.
Tôi muốn nói thêm rằng Trung tâm Hoạt động Hàng hải do Mỹ xây dựng ở Ochakov có thể hỗ trợ các hành động của các tàu NATO, bao gồm cả việc họ sử dụng vũ khí chính xác chống lại Hạm đội Biển Đen của Nga và cơ sở hạ tầng của chúng tôi dọc theo toàn bộ bờ Biển Đen.
Đã có lúc, Mỹ muốn xây dựng các cơ sở tương tự ở Crimea, nhưng người dân Crimea và cư dân Sevastopol đã ngăn cản các kế hoạch đó. Chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này.
Tôi nhắc lại, ngày nay một trung tâm như vậy đang được thành lập, nó đã được thành lập ở Ochakov. Hãy để tôi nhắc bạn rằng vào thế kỷ 18, những người lính của Alexander Suvorov đã chiến đấu vì thành phố này. Nhờ sự can đảm của họ mà nó đã trở thành một phần của Nga. Đồng thời, vào thế kỷ 18, vùng đất Biển Đen, được sát nhập vào Nga do kết quả của các cuộc chiến tranh với Đế chế Ottoman, được gọi là Novorossiya. Ngày nay, những dấu mốc lịch sử này đã bị lãng quên, cũng như tên tuổi của các chính khách của Đế chế Nga, nếu không có hành động của họ, nhiều thành phố lớn và thậm chí cả việc tiếp cận Biển Đen ở Ukraine hiện đại sẽ không tồn tại.
Gần đây tượng đài Alexander Suvorov ở Poltava đã bị phá bỏ. Bạn phủ nhận quá khứ của chính mình? Từ cái gọi là di sản thuộc địa của Đế chế Nga? Vậy thì hãy nhất quán ở đây.
Thêm nữa. Tôi muốn chỉ ra rằng Điều 17 của Hiến pháp Ukraine không cho phép thiết lập các căn cứ quân sự nước ngoài trên lãnh thổ Ukraine. Tuy nhiên, hóa ra đây chỉ là một quy ước có thể dễ dàng bị phá vỡ.
Các nước NATO đã cử các phái đoàn huấn luyện tới Ukraine. Trên thực tế, chúng đã là những căn cứ quân sự của nước ngoài. Họ chỉ gọi các căn cứ là "nhiệm vụ" và đó là mánh lới.
Kiev từ lâu đã tuyên bố một lộ trình chiến lược hướng tới tư cách thành viên NATO. Đúng, tất nhiên, mọi quốc gia đều có quyền lựa chọn hệ thống an ninh của riêng mình và tham gia vào các liên minh quân sự. Và tất cả sẽ như vậy nếu không có "nhưng." Các tài liệu quốc tế nêu rõ nguyên tắc an ninh bình đẳng và không thể phân chia, như bạn biết, bao gồm nghĩa vụ không tăng cường an ninh của chính một quốc gia này mà gây nguy hại cho an ninh của các quốc gia khác. Tôi có thể tham khảo tại đây Hiến chương OSCE về An ninh Châu u được thông qua tại Istanbul năm 1999 và Tuyên bố OSCE về Astana năm 2010.
Nói cách khác, lựa chọn an ninh không nên là mối đe dọa đối với các quốc gia khác và việc Ukraine gia nhập NATO là mối đe dọa trực tiếp đối với an ninh của Nga.
Tôi xin nhắc lại rằng vào tháng 4 năm 2008, tại Hội nghị thượng đỉnh Bucharest của Liên minh Bắc Đại Tây Dương, Hoa Kỳ đã đưa ra quyết định rằng Ukraine và Gruzia sẽ trở thành thành viên của NATO. Nhiều đồng minh châu Âu của Hoa Kỳ đã nhận thức được tất cả các rủi ro của viễn cảnh như vậy, nhưng đã phải cúi đầu trước ý chí của đối tác cấp cao của họ. Người Mỹ chỉ đơn giản sử dụng nó để theo đuổi một chính sách rõ ràng chống Nga.
Một số quốc gia thành viên Liên minh đã rất nghi ngờ về việc Ukraine gia nhập NATO. Đồng thời, chúng tôi nhận được tín hiệu từ một số thủ đô châu u nói rằng, "Bạn đang lo lắng về điều gì? Nó không theo nghĩa đen sẽ xảy ra vào ngày mai." Trên thực tế, các đối tác Mỹ của chúng tôi cũng đang nói về nó. "Chà," chúng tôi nói, "không phải ngày mai, mà là ngày kia. Nó có gì thay đổi trong quan điểm lịch sử? Về cơ bản là không có gì cả ".
Hơn thế nữa, chúng tôi nhận thức được quan điểm và lời nói của giới lãnh đạo Hoa Kỳ rằng các hành động thù địch ở miền đông Ukraine không loại trừ khả năng quốc gia đó gia nhập NATO nếu nước đó có thể đáp ứng các tiêu chí của Liên minh Bắc Đại Tây Dương và đánh bại tham nhũng. .
Tuy nhiên, họ tiếp tục cố gắng thuyết phục chúng tôi rằng NATO là một liên minh yêu chuộng hòa bình và hoàn toàn là phòng thủ. Họ nói rằng không có bất kỳ mối đe dọa nào đối với Nga. Một lần nữa, họ đề nghị chúng ta nên nghe theo lời họ. Nhưng chúng tôi biết giá trị thực sự của những lời nói đó. Khi vấn đề thống nhất nước Đức được thảo luận vào năm 1990, giới lãnh đạo Liên Xô được Hoa Kỳ đảm bảo rằng quyền tài phán và sự hiện diện quân sự của NATO sẽ không được mở rộng thêm một li về phía đông. Và sự thống nhất của Đức sẽ không dẫn đến sự mở rộng về phía đông của tổ chức quân sự của NATO. Đó là một câu trích dẫn.
Họ nói chuyện, đảm bảo bằng lời nói, và tất cả chỉ là tiếng động trống rỗng. Sau đó, chúng tôi được đảm bảo rằng tư cách thành viên NATO của các nước Trung và Đông Âu sẽ chỉ cải thiện quan hệ với Moscow, giảm bớt nỗi sợ hãi về di sản lịch sử khó khăn của họ, và hơn nữa, tạo ra một vành đai các nước thân thiện với Nga.
Điều ngược lại hoàn toàn đã xảy ra. Chính phủ của một số quốc gia Đông Âu, thúc đẩy nỗi sợ người Nga, đã đưa định kiến của họ về mối đe dọa từ Nga vào liên minh và nhấn mạnh vào việc xây dựng các khả năng phòng thủ tập thể để sử dụng chủ yếu chống lại Nga. Và điều này đã xảy ra vào những năm 1990 và đầu những năm 2000, khi quan hệ giữa Nga và phương Tây đang ở mức cao nhờ sự cởi mở và thiện chí của chúng tôi.
Nga đã hoàn thành tất cả các nghĩa vụ của mình, bao gồm cả việc rút quân khỏi Đức và khỏi các quốc gia Trung và Đông Âu, do đó có đóng góp lớn trong việc khắc phục di chứng của Chiến tranh Lạnh. Chúng tôi luôn đưa ra nhiều cơ hội hợp tác khác nhau, bao gồm cả trong khuôn khổ Hội đồng NATO-Nga và OSCE.
Hơn thế nữa, bây giờ tôi sẽ nói điều mà tôi chưa bao giờ nói công khai trước đây, tôi sẽ nói điều đó lần đầu tiên. Năm 2000, khi Tổng thống Mỹ sắp mãn nhiệm Bill Clinton đến thăm Moscow, tôi đã hỏi ông ấy, "Mỹ sẽ nghĩ gì về việc kết nạp Nga vào NATO?"
Tôi sẽ không tiết lộ tất cả các chi tiết của cuộc trò chuyện đó, nhưng câu trả lời cho câu hỏi của tôi nhìn bề ngoài rất thận trọng và cách người Mỹ thực sự phản ứng với khả năng đó có thể được nhìn thấy trong các bước thực tế của họ đối với đất nước của chúng ta. Chúng bao gồm sự ủng hộ công khai dành cho những kẻ khủng bố ở Bắc Kavkaz, thái độ bác bỏ các yêu cầu và lo ngại an ninh của chúng tôi trong khu vực NATO mở rộng, rút khỏi Hiệp ước ABM về cấm phòng thủ tên lửa, v.v. Nó khiến bạn tự hỏi: tại sao? tất cả những thứ này có nghĩa gì? Được rồi, anh không muốn coi chúng tôi là bạn và đồng minh, nhưng tại sao lại phải coi chúng tôi là kẻ thù?
Chỉ có một câu trả lời: đó không phải là do chế độ chính trị của chúng ta hay bất cứ điều gì khác, họ chỉ đơn giản là không cần một quốc gia độc lập lớn như Nga. Đó là câu trả lời cho tất cả các câu hỏi. Đó là nguồn gốc của chính sách truyền thống của Mỹ đối với Nga. Là thái độ đối với tất cả các đề xuất an ninh của chúng tôi.
Ngày nay, nhìn vào bản đồ cũng đủ thấy các nước phương Tây đã "giữ" lời hứa không mở rộng NATO về phía Đông như thế nào. Đơn giản là họ đã lừa dối chúng ta. Chúng ta đã chứng kiến năm làn sóng mở rộng NATO, hết đợt này đến đợt khác. Năm 1999, Ba Lan, Cộng hòa Czech và Hungary được kết nạp vào Liên minh. Năm 2004, Bulgaria, Estonia, Latvia, Litva, Romania, Slovakia và Slovenia. 2009 là Albania và Croatia. 2017 là Montenegro và 2020 là Bắc Macedonia.
Kết quả là, Liên minh đã đi đúng vào biên giới của Nga bằng cơ sở hạ tầng quân sự của mình. Đây là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến cuộc khủng hoảng an ninh châu Âu và có tác động tiêu cực đến toàn bộ hệ thống quan hệ quốc tế, làm mất lòng tin lẫn nhau.
Tình hình tiếp tục xấu đi, kể cả trong lĩnh vực chiến lược. Ví dụ, các vị trí đặt tên lửa phòng thủ đang được thiết lập ở Romania và Ba Lan trong khuôn khổ dự án phòng thủ tên lửa toàn cầu của Hoa Kỳ. Được biết, các bệ phóng được đặt ở đó có thể được sử dụng cho tên lửa hành trình Tomahawk, tức là các hệ thống tấn công.
Ngoài ra, Hoa Kỳ đang phát triển tên lửa Standard 6, không chỉ giải quyết các vấn đề phòng thủ tên lửa và phòng không mà còn có thể tấn công các mục tiêu trên biển và đất liền. Nói cách khác, hệ thống phòng thủ tên lửa được cho là có khả năng phòng thủ của Hoa Kỳ đang được mở rộng và các khả năng tấn công mới đang xuất hiện.
Thông tin có sẵn cho chúng tôi mọi lý do để tin rằng việc Ukraine gia nhập NATO và việc tiếp theo đặt các tài sản NATO tại quốc gia đó là sẽ xảy ra; nó chỉ là vấn đề thời gian. Chúng ta thấy rõ rằng trong một kịch bản như vậy, mối đe dọa quân sự đối với Nga sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Và tôi đặc biệt chỉ ra rằng nguy cơ bị tấn công bất ngờ vào đất nước chúng ta sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Tôi muốn nói rõ rằng các tài liệu hoạch định chiến lược của Mỹ - chúng là tài liệu chính thức! - cung cấp khả năng xảy ra cái gọi là tấn công phủ đầu chống lại các hệ thống tên lửa của đối phương. Và chúng tôi cũng biết ai là đối thủ chính của Mỹ và NATO. Đó là Nga. Các tài liệu của NATO chính thức tuyên bố nước ta trực tiếp là mối đe dọa chính đối với an ninh khu vực Châu Âu-Đại Tây Dương. Và Ukraine sẽ làm bàn đạp cho một đòn như vậy. Nếu tổ tiên của chúng ta nghe được điều này, có lẽ họ sẽ không tin. Và chúng tôi không muốn tin vào ngày hôm nay, nhưng đó là sự thật. Tôi muốn điều này được hiểu ở cả Nga và Ukraine.
Nhiều sân bay của Ukraine nằm sát biên giới của chúng tôi. Các máy bay chiến thuật của NATO đóng tại đây, bao gồm cả các tàu sân bay mang vũ khí chính xác cao, sẽ có thể đánh vào lãnh thổ của chúng ta đến tận phòng tuyến Volgograd-Kazan-Samara-Astrakhan. Việc triển khai các thiết bị trinh sát bằng radar trên lãnh thổ Ukraine sẽ cho phép NATO kiểm soát chặt chẽ không phận Nga đến tận Ural.
Sau khi Hoa Kỳ phá bỏ hiệp ước về tên lửa tầm ngắn và tầm trung, Lầu Năm Góc đã công khai phát triển một loạt vũ khí tấn công mặt đất, bao gồm tên lửa đạn đạo có khả năng tiếp cận mục tiêu cách xa 5.500 km. Nếu được triển khai ở Ukraine, các hệ thống như vậy có thể tấn công các mục tiêu trên khắp lãnh thổ châu Âu của Nga cũng như ngoài Ural. Tên lửa hành trình Tomahawk sẽ mất chưa đến 35 phút để tới Moscow, 7 đến 8 phút đối với tên lửa đạn đạo từ khu vực Kharkov và 4 đến 5 phút đối với tên lửa siêu thanh. Đó là con dao kề vào cổ họng của bạn. Và tôi không nghi ngờ gì về việc họ sẽ thực hiện những kế hoạch này giống như họ đã nhiều lần thực hiện trong những năm gần đây, mở rộng NATO về phía đông và chuyển cơ sở hạ tầng và thiết bị quân sự đến biên giới của Nga, hoàn toàn phớt lờ những lo ngại, phản đối và cảnh báo của chúng tôi. Cùng với đó, họ bảo xin lỗi, chúng tôi không quan tâm và chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì chúng tôi muốn, bất cứ điều gì chúng tôi nghĩ là đúng.
Và, tất nhiên, chúng ta bị cho là sẽ tiếp tục hành xử theo câu nói nổi tiếng, "Con chó sủa, nhưng đoàn lữ hành vẫn tiếp tục." Tôi nói ngay rằng chúng tôi chưa đồng ý điều đó và sẽ không bao giờ. Đồng thời, Nga luôn và vẫn ủng hộ giải quyết những vấn đề phức tạp nhất bằng các biện pháp chính trị và ngoại giao trên bàn đàm phán.
Chúng tôi nhận thức được trách nhiệm to lớn của mình đối với sự ổn định của khu vực và toàn cầu. Ngay từ năm 2008, Nga đã đưa ra sáng kiến ký kết Hiệp ước An ninh Châu Âu. Thông điệp chính là không nhà nước hoặc tổ chức quốc tế nào trong khu vực châu Âu-Đại Tây Dương có thể củng cố an ninh của mình với cái giá là an ninh của các tổ chức khác. Tuy nhiên, đề xuất của chúng tôi đã bị từ chối ngay từ đầu: Nga không thể được phép hạn chế các hoạt động của NATO.
Hơn thế nữa, chúng tôi đã được thông báo rõ ràng rằng chỉ các thành viên của Liên minh Bắc Đại Tây Dương mới có thể có các đảm bảo an ninh ràng buộc về mặt pháp lý.
Tháng 12 năm ngoái, chúng tôi đã gửi cho các đối tác phương Tây dự thảo hiệp ước giữa Liên bang Nga và Hợp chủng quốc Hoa Kỳ về đảm bảo an ninh và dự thảo thỏa thuận về các biện pháp đảm bảo an ninh của Liên bang Nga và các quốc gia thành viên NATO.
Phản ứng từ Hoa Kỳ và NATO bao gồm nhiều từ ngữ chung. Trong khi có một số điểm hợp lý, họ chỉ xử lý các vấn đề thứ cấp và giống như một nỗ lực để chuyển hướng cuộc thảo luận sang một hướng khác.
Chúng tôi đã trả lời theo đó, nhấn mạnh rằng chúng tôi sẵn sàng đi vào con đường đàm phán, nhưng với điều kiện tất cả các vấn đề được coi như một gói tổng thể, không tách chúng ra khỏi các đề xuất cơ bản của Nga. Và những điều này chứa ba điểm quan trọng. Đầu tiên là ngăn chặn sự mở rộng thêm nữa của NATO. Thứ hai là từ chối cho phép liên minh triển khai các hệ thống vũ khí tấn công ở biên giới của Nga. Và cuối cùng, khả năng quân sự và cơ sở hạ tầng của khối ở châu Âu trở lại như cũ vào năm 1997, khi Đạo luật thành lập NATO-Nga được ký kết.
Đó chính xác là những đề xuất nguyên tắc của chúng tôi đã bị bỏ qua. Các đối tác phương Tây của chúng tôi, tôi nhắc lại, một lần nữa đã thốt ra cụm từ khó hiểu rằng mọi quốc gia đều có quyền tự do quyết định cách đảm bảo an ninh của mình và tham gia bất kỳ liên minh quân sự và liên minh nào. Nói cách khác, không có gì thay đổi trong quan điểm của họ và họ tiếp tục đề cập đến "chính sách mở cửa" khét tiếng của NATO. Hơn nữa, họ đang cố gắng tống tiền chúng tôi một lần nữa bằng cách đe dọa chúng tôi một lần nữa bằng các biện pháp trừng phạt, mà dù sao thì họ sẽ áp đặt bằng mọi cách khi chủ quyền của Nga và sức mạnh của các lực lượng vũ trang của chúng tôi tăng lên.
Và một cái cớ cho một cuộc tấn công trừng phạt khác luôn được tìm thấy hoặc đơn giản là bịa ra, bất kể tình hình ở Ukraine như thế nào. Mục tiêu là giống nhau - để ngăn chặn sự phát triển của Nga. Và họ sẽ làm điều đó như họ đã làm trước đây, ngay cả khi không có bất kỳ lý do chính thức nào, bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ xâm phạm chủ quyền, lợi ích quốc gia và các giá trị của chúng ta.
Tôi muốn nói rõ rằng trong tình hình hiện nay, khi các đề xuất của chúng tôi về một cuộc đối thoại bình đẳng về các vấn đề cơ bản hầu như không được Hoa Kỳ và NATO trả lời, khi quy mô của các mối đe dọa đối với đất nước của chúng tôi đang gia tăng đáng kể, Nga có mọi quyền để thực hiện các biện pháp đối phó để đảm bảo an ninh. Đó chính xác là những gì chúng tôi sẽ làm.
Đối với tình hình ở Donbass, chúng ta thấy rằng ban lãnh đạo ở Kyiv liên tục tuyên bố công khai rằng họ không sẵn sàng thực hiện gói biện pháp Minsk để giải quyết xung đột và rằng họ không quan tâm đến một giải pháp hòa bình. Ngược lại, một lần nữa họ đang cố gắng tổ chức một trò chơi chiến tranh chớp nhoáng ở Donbass, như họ đã làm vào năm 2014 và 2015. Chúng ta vẫn nhớ những cuộc phiêu lưu này đã kết thúc như thế nào sau đó.
Trên thực tế, không một ngày nào trôi qua mà không có các cuộc pháo kích vào các thị trấn và làng mạc ở Donbass. Một nhóm lớn quân liên tục sử dụng máy bay không người lái tấn công, thiết bị hạng nặng, tên lửa, pháo và nhiều bệ phóng tên lửa. Việc giết hại dân thường, phong tỏa, ngược đãi người dân, bao gồm cả trẻ em, phụ nữ và người già, vẫn tiếp tục không suy giảm. Không có kết thúc.
Và cái gọi là thế giới văn minh, những đại diện duy nhất mà các đồng nghiệp phương Tây đã tự chỉ định, không muốn lưu ý đến điều này, như thể tất cả nạn diệt chủng, kinh hoàng mà gần 4 triệu người phải chịu, không tồn tại, và chỉ vì những người này không đồng ý với cuộc đảo chính do phương Tây hậu thuẫn ở Ukraine năm 2014 và chống lại phong trào nhà nước gia tăng hướng tới chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa tân Quốc xã ung dung và hiếu chiến. Và họ đang đấu tranh cho những quyền cơ bản nhất của họ: được sống trên đất nước của họ, nói ngôn ngữ của họ, bảo tồn văn hóa và truyền thống của họ.
Thảm kịch này có thể tiếp diễn trong bao lâu? Chúng ta có thể chịu đựng nó bao lâu nữa? Nga đã làm mọi thứ để bảo tồn sự toàn vẹn lãnh thổ của Ukraine và đã chiến đấu kiên trì và bền bỉ suốt những năm qua để thực hiện Nghị quyết 2202 ngày 17 tháng 2 năm 2015 của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc, trong đó có Thỏa thuận Minsk ngày 12 tháng 2 năm 2015 để giải quyết tình hình ở Donbass .
Tất cả trong hư không. Các tổng thống và đại biểu của Ukraine thay đổi, nhưng bản chất và tính cách hiếu chiến, dân tộc chủ nghĩa của chế độ nắm quyền ở Kiev không thay đổi. Nó hoàn toàn là sản phẩm của cuộc đảo chính năm 2014 và những người đi theo con đường bạo lực, đổ máu và vô luật pháp đã không nhận ra bất kỳ giải pháp nào cho vấn đề Donbass ngoài giải pháp quân sự và sẽ không làm gì khác trong tương lai.
Trong bối cảnh này, tôi tin rằng cần phải đưa ra quyết định có thời hạn lâu dài: công nhận độc lập và chủ quyền của Cộng hòa Nhân dân Donetsk và Cộng hòa Nhân dân Lugansk ngay lập tức.
Tôi yêu cầu Quốc hội Liên bang Nga ủng hộ quyết định và sau đó sẽ phê chuẩn các hiệp ước hữu nghị và tương trợ với cả hai nước cộng hòa. Hai văn bản này sẽ được soạn thảo và ký kết trong thời gian tới.
Và với những người nắm quyền ở Kiev, chúng tôi yêu cầu chấm dứt ngay các hành động thù địch. Nếu không, trách nhiệm về khả năng tiếp tục đổ máu sẽ hoàn toàn thuộc về lương tâm của chế độ quản lý lãnh thổ Ukraine.
Khi công bố các quyết định được thực hiện ngày hôm nay, tôi tin tưởng vào sự ủng hộ của người dân Nga và tất cả các lực lượng yêu nước của đất nước.
Tôi cảm ơn sự quan tâm của các bạn.
nguồn: https://www.bbc.com/vietnamese/world-60480436
Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian