Search

21.7.11

Cách thay bông và bấc cho zippo

PhanblogsDẫu biết zippo là bật lửa rất bền nhưng có ngày rồi em nó cũng dở chứng(bật chỉ phực rồi tắt hoặc lửa cháy nhưng chập chờn rồi từ từ lụi mất)đây là lúc chúng ta cần phải bảo dưỡng cho em nó.Trong bài này tôi xin đề cập đến vấn đề thay bông và bấc cho zippo để chiếc zip của chúng ta mãi cháy như lúc ban đầu.


Xin hướng dẫn như sau,đây là cách được tôi yêu thích nhất:
Đầu tiên chúng ta cần chuẩn bị 1 số dụng cụ cần thiết như:1 ít bông,1 chiếc bấc mới,kéo,nhíp.
Sau đó tháo tung em nó ra,gỡ bỏ phần bông và bấc cũ:
Làm sạch sẽ buồng đốt bằng bông tẩm xăng zippo:
Luồn bấc mới vào ruột zip theo chiều từ buồng đốt xuống:lúc này nên để chiều cao tim chỉ bằng nửa chiều cao buồng đốt
Chúng ta bắt đầu chèn bông,lưu ý miếng bông đầu tiên là 2 miếng.Theo hình:
Lúc này ta bắt đầu uốn chiếc bấc,lưu ý khi uốn tránh làm bấc bị gấp khúc bấc dẫn xăng sẽ ko tốt:
Chèn thêm 1 miếng bông nữa sau khi uốn bấc:
Lúc này ta nên điều chỉnh độ cao của bấc bằng 1 chiếc nhíp.lưu ý ta nên để chiều cao của bấc bằng lỗ thông gió cao nhất của buồng đốt:
Sau khi điều chỉnh xong ta chèn thêm bông:
và ráp hoàn tất:
Việc cần làm của chúng ta giờ là chỉnh bấc sao cho chiếc zip có ngọn lửa đẹp nhất,nên kiếm 1 que tăm xỏ ngang lỗ thông gió của chiếc zip trong quá trình chỉnh bấc để tránh ko làm bấc bị gấp ngay tại cổ:
Và ta bắt đầu chỉnh bấc bằng 1 que sắt mỏng đã được uốn cong như hình.Ta tì đầu của que sắt vào cổ bấc và chỉnh:
Sau khi chỉnh xong ta sẽ dc như thế này(nhìn qua lỗ thông gió):
Và bây giờ là công việc cuối cùng,châm xăng và thưởng thức ngọn lửa
Yêu cầu ngọn lửa cháy cao khoảng trên 5cm đứng im và không giảm chiều cao trong vòng 1 phút.:

Chúc tất cả các bạn thành công!!!!

 


















Chuyện bật lửa Zippo của Hồ Tĩnh Tâm

Chuyện bật lửa Zippo của Hồ Tĩnh Tâm




ZIPPO CỦA HỒ TĨNH TÂM




MỖI CÁI ĐỀU GẮN VỚI MỘT KỈ NIỆM KHÓ QUÊN


VÀ TẤT NHIÊN... TẤT CẢ ĐỀU LÀ ZIPPO CỦA KỈ NIỆM

CHUY ỆN ZIPPO VÀ TÔI
Hồ Tĩnh Tâm

Tôi nhìn thấy zippo lần đầu tiên tại một cánh rừng ở Atopo nước Lào.
 Lúc đó chúng tôi dừng chân ở một binh trạm phía Tây Trường Sơn. Ăn cơm trưa xong, hầu hết anh em trong trung đội đều mắc võng nằm ngủ, còn tôi lại một mình lủi vô rừng, hy vọng sẽ khám phá được điều gì đó mới lạ. Đang đi, tôi chợt nhìn thấy hàng loạt biển báo CÓ MÌN. CẤM VÀO. Tôi đang đứng lớ ngớ, chưa quyết sẽ đi tiếp sang phải hay sang trái, bỗng nghe có tiếng nói:

- Lính mới ngoài Bắc vào hả? Sợ thì theo tôi. Trong ấy nhiều thứ hay lắm.

Một người lính xuất hiện, sau lưng đeo cái ba lô lép xẹp. Anh ta nói tiếp.

- Tớ đang đi tìm đường sữa đây. Hút với tớ điếu thuốc nhé!

 Anh ta lôi trong túi ra một gói rubi đỏ, búng lòi ra một điếu mời tôi, rồi lại thọc tay vào túi quần. Nghe keng một tiếng nhỏ mà thanh, phát ra từ ngay chỗ túi quần bên phải, tôi thấy người lính đưa lên cái bật lửa vỏ bằng inox sáng loáng, với ngọn lửa cháy rất đẹp.

Thấy tôi tỏ ra ngạc nhiên, anh ta nói:

- Zippo đấy. Zippo chiến lợi phẩm trận Iadrang. Nó bắn tớ lủng phổi. Tớ tước được của nó cái zippo. Mấy năm rồi mà còn mới toanh nhé. Vô giá nhé. Mẹ khỉ cái thằng Mẽo, trong người chỉ có cai zippo là quý.

 Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác của tôi lúc ấy, nghĩa là lúc tôi ngẩn người ra, nhìn chăm chắm vào cái bật lửa nhãn hiệu USA của Mĩ. Sao mà nó đẹp và tuyệt thế không biết. Cái bật lửa vỏ bằng nhôm của Trung Quốc, người ta mới bổ sung cho chúng tôi, cùng với cái đèn pin cũng vỏ bằng nhôm của Trung Quốc, tự nhiên chẳng còn nghĩa lý gì, mặc dù lúc được cấp phát, tôi sướng rên cả người.

 Khi cùng với anh cựu binh đi sâu vào bãi mìn, tôi mới biết, cứ nơi nào có biển cấm nguy hiểm chết người, vì có mìn, có bom nổ chậm, y như rằng ở đó có kho quân nhu, kho lương thực thực phẩm, hoặc là kho súng đạn. Việc dùng dao găm cạy nắp thùng gỗ, nẫng lấy vài hộp sữa, vài bao đường, vài tút thuốc lá, chẳng có gì là khó. Rừng rộng mênh mông, của cải ngoài Bắc đưa vào, nhiều không biết cơ man nào mà kể. Hậu cần chiến tranh mà lại. Nhưng với tôi lúc đó, đường sữa để mà làm gì, người ta phát cho chúng tôi cả đống, kể cả bột lòng đỏ trứng gà và lương khô. Vỗ béo lính tráng để vào trận mà. Thành ra, khi đi theo người lính, tôi chỉ nghĩ tới cái zippo, nghĩ tới việc, làm sao kiếm được một cái zippo.

 Vâng. Kể từ khi gặp những người thương binh đang trên đường ra Bắc, tôi thấy hầu như ai cũng có bật lửa zippo, đèn pin cổ ngoéo, bi đông inox của Mĩ. Những thứ đó, chứng tỏ họ là cựu binh, là vàng đã qua thử lửa. Mãi hai ngày sau, thông qua tay Hoành Hà Bắc, tôi mới tậu được cho mình một cái zippo thật sự, với giá năm đồng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, cọng thêm tấm hình chân dung nhỏ xíu của Phụng. Là Hoành gạ gẫm mua được của một tay thanh niên Lào. Nếu không nhờ có tấm hình của Phụng, chắc chắn mười đồng, chứ hai mươi đồng, Hoành cũng không thể mua được cai zippo ấy.

Hoành nói:
- Có thằng Lào Lùm đến đổi mật ong lấy gạo, nó có cái zippo, mà em gạ tới mười đồng nó cũng không bán. Em thấy nhiều thằng đổi ảnh người yêu lấy gà rừng, hay là anh cho em tấm hình bạn gái của anh, em gạ nó xem.

 Phụng là bạn học cùng khoa Trắc địa với tôi ở trường đại học Mỏ - Địa chất, tấm hình ấy là tấm duy nhất tôi đem theo vào Nam , dù tiếc đến cách mấy, máu đam mê zippo của tôi cũng mạnh hơn. Và cuối cùng… cái zippo cũng đã nằm trong túi của tôi.

 Sau này, khi miền Nam giải phóng, mãi tới gần cuối năm 1976, tôi mới được nghỉ phép về Hà Nội thăm nhà. Tất nhiên là tôi có ba lô dù của Mĩ, bi đông inox của Mĩ, đèn pin cổ ngoéo của Mĩ, và cả zippo chính cống của lính bộ binh Mĩ. Tất cả tôi đều cho bạn bè, vì tôi làm gì có thứ quà nào khác, ngoài những thứ góp nhặt qua các trận đánh. Và cũng từ sau lần về phép ấy, tôi không thể kiếm được cho mình một cái zippo nào khác. Cuộc chiến đã đi qua, muốn có zippo thì phải mua, mà tôi làm gì dư dả tới mức xài sang, dùng bật lửa zippo Hoa Kì. Người Việt lúc này đã biết chơi zippo như chơi tem, chơi hoa kiểng, chơi chim, chơi cá. Ở thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội, đã thấy xuất hiện các câu lạc bộ zippo; người ta bắt đầu lùng sục sưu tầm zippo, như là kỉ niệm của một thời- thời của những cuộc hành quân zippo, khói lửa mịt mù các làng xóm Miền Nam .

 Bạn thử hình dung. Nếu bạn có một cai zippo, trên vỏ có khắc tên của người lính Hoa Kì với số quân của họ, mà người lính đó, bây giờ là giáo sư tiến sĩ của Nasa, là thượng nghị viện của Hoa Kì, là anh hùng không quân vũ trụ, là trưởng một nhóm nghiên cứu tại thung lũng silicon ở San francisco… Chà, giá của nó sẽ là sự thèm thuồng của tất cả zippoger, bạn có dám bán không. Tôi chỉ nói thế này, mãi tới năm 1980, khi tôi đi thực tập dạy học ở Long Xuyên, biết tôi khoái zippo như khoái sưu tầm sách vở, Mai Thị Giúp đã kiếm ở đâu đó, hay mua ở đâu đó, gởi tặng cho tôi một cái zippo có số quân hẳn hòi, thế mà ai đó đã nỡ lòng chôm mất của tôi. Không nói thì bạn cũng biết là tôi buồn đến ngần nào. Người ta quý mình, người ta mới tặng cho mình, vậy mà mình lại làm mất.

Từ khi mất cái zippo là quà tặng của Giúp, tôi không còn dám nghĩ tới zippo nữa, mặc dù mỗi lần về thăm nhà ở Sài Gòn, tôi vẫn hay lội bộ tha thẩn trên vỉa hè đường Lê Lợi, lẩn thẩn đứng ngắm những cái zippo cũ kĩ, được bày bàn chung với các miếng thẻ bài của lính, các cây kèn armonica và kèn melodia. Lạ thế, những người bán kèn lại hay bán zippo; hình như zippo với kèn armonica và kèn melodia có sợi dây liên hệ nào đó. Không tin, bạn cứ ra vỉa hè đường Lê Lợi ở quận nhất sẽ thấy. Zippo và kèn armonica. Zippo và kèn melodia. Cuối cùng là… zippo và tôi, mặc dù tôi không hề có cái zippo nào trong túi.

 Thế rồi đùng một cái, chú em trai của tôi, sau khi xuống thăm một chiến hạm của hạm đội 7 Hoa Kì, đã đem về tặng tôi một cái zippo USA chính cống. Nó là zippo được sản xuất theo đơn đặt hàng của hải quân Hoa Kì, vỏ bằng đồng, màu vàng, có in hình chiếc hàng không mẩu hạm 76, với dòng chữ USS RONALD REAGAN CVN 76 ở phía trên, và thêm dòng chữ Peace through Strength ở phía dưới. Khi chú em tặng tôi cái zippo này, cụ thân của tôi đã lấy vỏ đựng cái máy nhắn tin MOTOROLA tặng cho tôi. Từ đó tôi đeo dính nó bên người. Ai hỏi mượn bật lửa, tôi cũng tự tay bật lửa châm thuốc cho họ. Đơn giản thôi, người Việt thường có thói quen mượn bật lửa châm thuốc, rồi nhét luôn vào túi quần của mình. Nó là cái bật lửa ga bằng mủ, giá một vài ngàn thì không sao, còn đây là cái zippo của hải quân Hoa Kì, sản xuất theo đơn đặt hàng hẳn hòi, lại chính em trai tặng ông anh cơ mà. Tôi sợ nhất là ai đó lấy cớ mượn zippo của tôi đem đi đâu đó, chẳng hạn đi nhóm bếp, đi đốt rác; họ thường lấy cớ như vậy, mượn rồi không chịu trả, tôi phải chạy đi tìm, phải cương quyết lắm mới đòi lại được. Sợ nhất là mấy ông bạn có chức tước, hỏi mượn xem một chút, rồi nhét ngay vào túi quần với một câu gọn lỏn: “kỉ niệm nhé!”. Kỉ niệm thế nào được. Nó là kỉ niệm của tôi, ai lại đi xin vật kỉ niệm của người khác. Bạn thấy đấy, tôi phải nói thật nghiêm túc, họ mới chịu trả lại; và chắc chắn họ nghĩ, tôi chẳng đáng để làm bạn với họ, khi mà tôi dám nói, anh giàu thế, ra siêu thị mà mua, vài trăm chứ vài triệu cũng có cả đấy. Vâng, vì zippo mà mất đoàn kết như chơi.

 Thế rồi tôi bị té xe, văng bắn lên cao hơn cả mét, ngã quật xuống lòng đường bất tỉnh. Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, sau khi khâu mười bốn mũi, nhìn thấy nhà văn Trần Thôi, tôi đã hỏi: “có thấy cái zippo của tao không?’. Nghe Trần Thôi nói không, tôi cầm chắc là đã mất. Thế nhưng phước tổ ba đời cho tôi, ai đó đã lượm cái zippo bị văng trên đường, nhét vào túi sau trong cái xắc cốt bằng da của tôi.

 Thế rồi tới lượt Ngọc Hiệp bị té xe. Sau cú té trời giáng ấy, Ngọc Hiệp bị chấn thương, nặng tới mức phải ngồi xe lăn. Cám ơn trời đất cứu sống chồng, vợ Ngọc Hiệp là Ngọc Hải, đã làm một buổi tiệc rất lớn, thết đãi bạn bè. Chúng tôi vui với nhau từ trưa tới tận chín giờ tối. Khi tôi về tới nhà, mới biết trong cái túi da hiệu motorola, không có cái zippo của hải quân Hoa Kì mà chú em đã tặng. Nhớ là khi ra về, tôi có ghé quán Cây Mai uống cà phê, tôi đã gọi điện nhờ Nguyệt Hồng chạy ra quán hỏi giùm. Nghe Nguyệt Hồng trả lời là không thấy, tôi lại gọi cho Ngọc Hải, Ngọc Hải cũng trả lời là không thấy, bấy giờ tôi hoàn toàn thất vọng, nghĩ rằng ai đó quá thích đã mượn và không trả lại cho tôi.

 Vài ngày sau, tôi viết bài chia tay với cái zippo, mà tôi từng quý nó biết mấy. Để đỡ trống vắng cho cái túi da motorola, tôi đã mua một cái zippo Trung Quốc, giá tám mươi ngàn bỏ vào; nhưng điều đó, chỉ làm cho tôi nhớ cai zippo chính cống của hải quân Hoa Kì hơn. Có lẽ thấu hiểu nỗi niềm của tôi, Chung Ny ở New york , đã mua tặng tôi một cái zippo, nhờ người chị đem về cho tôi. Và lạ lùng hơn nữa, đúng một năm, sau ngày cái zippo bị mất, vào một buổi tối, khi tôi đang ngồi gõ bàn phím, Ngọc Hải gọi điện cho tôi, nói rằng, có phải cái zippo màu vàng là của anh không, hôm nay em dọn bàn thờ nhìn thấy nó. Ôi trời. Thì ra cô em gái của Ngọc Hải, đã mượn cái zippo của tôi để đốt nhang, rồi bỏ luôn trên bàn thờ. Nó nằm ở đấy một năm ròng, vậy mà bật lên vẫn cháy. Đó là ngọn lửa của zippo USS RONALD REAGAN  CVN 76.

Thế rồi con gái tôi, từ Toyhachi bên xứ sở hoa anh đào về thăm nhà, cháu mua cho tôi rất nhiều quà, nhưng tôi thích nhất là hai thứ. Thứ nhất là cái áo phóng viên  với rất nhiều túi ngoài, túi trong, có thể nhét vào đó đủ thứ đồ đạc cần thiết, cho việc vừa đi vừa tác nghiệp. Và thứ hai… tất nhiên là một cái zippo thứ thiệt, hiệu Spiral+Heart. Vậy là gia tài của tôi đã có ba cái zippo nhãn hiệu USA chính cống. Chừng đó, coi như tôi đã có một bộ sưu tập nho nhỏ, rất dễ thương.

 Còn bây giờ, đồng hành với tôi là cái zippo MOTOR HARLEY-DAVIDSON CYCLES, Mộng Thúy mua từ Thụy Sĩ đem về vào dịp Tết Canh Dần. Không nói thì các bạn cũng biết, nó là vô giá. Bởi vậy, bao giờ quá vui với bạn, tôi cũng đều nói, tụi mày nhớ nhắc tao cái zippo nhen, mất nó là tao không viết lách gì được đâu; với tao, nó là báu vật từ Dietikon của Zuerich xứ Switzerland đấy.

Nhiều lần tôi đã đặt cả mấy cái zippo lên bàn ngồi ngắm một cách ngơ ngẩn, và nghĩ rằng, có dịp, mình sẽ khắc tên những người tặng mình lên đấy. Kỉ niệm mà. Tất cả đều là những kỉ niệm đẹp, với con gái, với em trai, và với bạn bè.

Tôi và zippo.
Zippo và tôi và bạn tôi.