Thị xã vùng biên tác giả Mai Ngữ
Nhà văn Mai Ngữ (1918 - 2005), tên thật là Mai Trung Rạng. Bút danh: Mai Lý, Thuận Lý, Linh Đa.
Nơi sinh: An Hải - Hải Phòng.
Ông sinh trưởng trong một gia đình, một dòng họ đời nối đời hiển đạt. Khi vừa học sang năm thứ tư bậc thành chung, Mai Ngữ bỏ học về quê tham gia tổ chức thanh thiếu niên cách mạng. Năm 1947, ông tòng quân vào Trung đoàn 42, Đại đoàn 320 làm công tác tuyên huấn, làm đội trưởng Văn công, làm phóng viên báo Vệ quốc quân, báo Chiến sĩ Liên khu 3.
Hòa bình lập lại (1954), Mai Ngữ về làm phóng viên báo Quân đội nhân dân rồi được tăng cường sang Bộ Văn hóa làm biên tập ở xí nghiệp phim VN, ở báo Văn nghệ, ở Nhà xuất bản Văn học, ở Hội Nhà văn. Cuối năm 1966, chiến tranh chống Mỹ trở nên ác liệt, Mai Ngữ cùng một số nhà văn khác vào phục vụ quân đội.
Tôi nắm tay Huy lần cuối cùng. Tôi quay người nhìn lại phía trước, tối mù mịt và gió cứ thổi thốc vào mặt. Cứ thế tôi bước đi, chân bập bõm trong đám nương. Khoảng mười lăm phút sau, tôi mới lần ra tới cây cột mốc. Nó đây rồi!
Tôi ngồi hẳn xuống ôm lấy cái cột mốc xi măng chênh vênh trên lưng chừng đồi. Sau lưng tôi là Tổ quốc, là đất nước thân yêu. Tôi quay đầu nhìn lại một lần nữa mảnh đất đã sinh ra tôi, chẳng có gì khác ngoài một màu đen của đêm tối. Bên kia cũng mù mịt như vậy… Bằng mắt thường chẳng làm sao có thể phân biệt được ranh giới giữa hai nước, đâu là đất nước của mình, đâu là của người. Nhưng chỉ với linh cảm, và với trái tim, lúc này tôi thấy rõ nơi tôi vừa ra đi trời hửng sáng và đất ấm chân người.
Khi tôi tụt xuống lòng con suối cạn, hai tay lần lần những tảng đá lổn nhổn, hai chân mò mẫm tìm đương, tôi có cảm giác như mình đang chui vào một cái hầm rất sâu và rất dài. Cứ thế mà đi… Tôi đang là một người lính trên đường ra trận tuyến, con đường suối cạn này rất giống như một chiến hào. Đã là người lính thì chỉ có xông lên và chiến thắng…
Nơi sinh: An Hải - Hải Phòng.
Ông sinh trưởng trong một gia đình, một dòng họ đời nối đời hiển đạt. Khi vừa học sang năm thứ tư bậc thành chung, Mai Ngữ bỏ học về quê tham gia tổ chức thanh thiếu niên cách mạng. Năm 1947, ông tòng quân vào Trung đoàn 42, Đại đoàn 320 làm công tác tuyên huấn, làm đội trưởng Văn công, làm phóng viên báo Vệ quốc quân, báo Chiến sĩ Liên khu 3.
Hòa bình lập lại (1954), Mai Ngữ về làm phóng viên báo Quân đội nhân dân rồi được tăng cường sang Bộ Văn hóa làm biên tập ở xí nghiệp phim VN, ở báo Văn nghệ, ở Nhà xuất bản Văn học, ở Hội Nhà văn. Cuối năm 1966, chiến tranh chống Mỹ trở nên ác liệt, Mai Ngữ cùng một số nhà văn khác vào phục vụ quân đội.
Tôi nắm tay Huy lần cuối cùng. Tôi quay người nhìn lại phía trước, tối mù mịt và gió cứ thổi thốc vào mặt. Cứ thế tôi bước đi, chân bập bõm trong đám nương. Khoảng mười lăm phút sau, tôi mới lần ra tới cây cột mốc. Nó đây rồi!
Thị xã vùng biên ,Mai Ngữ |
Tôi ngồi hẳn xuống ôm lấy cái cột mốc xi măng chênh vênh trên lưng chừng đồi. Sau lưng tôi là Tổ quốc, là đất nước thân yêu. Tôi quay đầu nhìn lại một lần nữa mảnh đất đã sinh ra tôi, chẳng có gì khác ngoài một màu đen của đêm tối. Bên kia cũng mù mịt như vậy… Bằng mắt thường chẳng làm sao có thể phân biệt được ranh giới giữa hai nước, đâu là đất nước của mình, đâu là của người. Nhưng chỉ với linh cảm, và với trái tim, lúc này tôi thấy rõ nơi tôi vừa ra đi trời hửng sáng và đất ấm chân người.
Khi tôi tụt xuống lòng con suối cạn, hai tay lần lần những tảng đá lổn nhổn, hai chân mò mẫm tìm đương, tôi có cảm giác như mình đang chui vào một cái hầm rất sâu và rất dài. Cứ thế mà đi… Tôi đang là một người lính trên đường ra trận tuyến, con đường suối cạn này rất giống như một chiến hào. Đã là người lính thì chỉ có xông lên và chiến thắng…