Bạn xấu có nghĩa là những người mà mình ở gần họ, cái pháp lành của mình bị mòn hao: Tín - Tấn - Niệm - Định - Tuệ, tức là niềm tin bị mòn hao, sự tinh tấn bị mòn hao, chánh niệm bị mòn hao, thiền định bị mòn hao, trí tuệ bị mòn hao thì đó gọi là bạn xấu. Nhớ nha!
Bất cứ người đó là ai, là tăng hay tục, tăng ni, cư sĩ, bất kể người thân hay người dưng, máu mủ hay là người chưa quen biết, bất kể ai, nhưng mà cái người nào mà mình ở gần họ những pháp lành bị mòn hao mà những pháp xấu: tham - sân - si - ái - mạn - kiến - nghi mà nó tăng trưởng thì người đó được gọi là người xấu, là bạn xấu, cho dù cái người đó là sư phụ của mình, (cho dù đó là sư phụ của mình, nha!). Cho dù đó là người truyền giới cho mình, nhưng nếu mình ở gần họ mà cái thiện pháp của mình nó bị mòn hao, cái ác pháp nó tăng trưởng, lớn mạnh, thì cái đó gọi là bạn xấu.
Tôi nhắc lại.
Dầu đó là bậc trưởng thượng, khả kính trong lòng của mình nhưng nếu mà mình ở gần họ mà cái thiện pháp lùi sụt, ác pháp tăng trưởng thì lúc bấy giờ được xem là mình đang sống với bạn xấu. Và ngày nào bản thân mỗi tỷ kheo lánh xa được những người đó thì lúc bấy giờ bản thân vị đó có hy vọng trong cái đạo nghiệp và khi một tỷ kheo có hy vọng trong cái đạo nghiệp cũng có nghĩa là sức mạnh của tăng đoàn được củng cố. Cho nên, cái chuyện LỰA BẠN ĐỂ CHƠI cũng được xem là một PHÁP BẤT THỐI, nhớ nha!
Mình hay bị ám ảnh: Đó là máu mủ của tôi, đó là bà con của tôi, đó là huynh đệ của tôi, đó là sư phụ, là thầy tổ của tôi làm sao mà tôi dám nhận xét họ?! Thôi thì bây giờ tôi cứ tùy duyên tôi ở. No! No! Không có “tôi”, ở đây không có “tôi” mà ở đây mình xem coi ở chỗ nào mà cái thiện pháp được phát triển, Tín - tấn - niệm - định - tuệ nó được phát triển, ở đâu mà tham - sân - si - ái - mạn - kiến - nghi mà nó giảm thì được xem là chỗ ở lành, bạn lành, thầy lành. Còn chỗ nào, dầu nó có vàng son rực rỡ, chói lọi đi nữa nhưng mà mình ở đó mấy cái pháp lành nó bị mòn hao thì được xem là mình đang sống chỗ xấu và bên cạnh là người xấu. Nhớ nha! Cái này rất là quan trọng.
Chỗ ở của người tu nó không được đánh giá trên điều kiện vật chất, tiện nghi, không dựa trên những tiêu chí tình cảm, cảm xúc mà nó phải dựa trên cái thành tựu đạo nghiệp khi mà mình đang có mặt ở nơi đó, khi mà mình đang gần gũi, kề cận con người đó, nhân cách đó, chứ còn cái người không có biết phật pháp thì cái tiêu chí, tiêu chuẩn chỗ ở của họ dựa trên những điều kiện mắc cười lắm.
Cho nên, mình đừng có ngạc nhiên là tại sao có những người ở cái nhà bạc tỉ mà họ không có an lạc, bởi vì lúc mà họ cất nhà, mua nhà, xây dựng, bồi đắp, vun xới cái tổ ấm đó, cái tiêu chí họ đưa ra không phải là đời sống tâm linh, mà là ở đây nó đẹp, đất này là đất dễ bán, ở đây tại vì chồng tôi thích, vợ tôi thích ba má tôi thích, vì tụi nhỏ nó thích biển, tụi nhỏ nó thích hồ, tụi nhỏ nó thích rừng, ok! Nếu mình lựa chọn trú xứ mà mình lựa chọn những tiêu chí đó thì mình đừng có trách mai mốt, ngồi trên chiếu bạc, mâm vàng mà nước mắt đầy mặt. Trong khi cái tiêu chí tu học ở đây là, dầu đó là trú xứ hay là thầy bạn, lúc nào cũng phải dựa trên tiêu chí: “xây dựng thiện pháp và bài trừ ác pháp” thì trú xứ đó, thầy bạn đó được xem là tốt.
Đó là tiêu chí, đức Phật Ngài dạy cho mình.
Trích bài giảng: “Bảy pháp bất thối”, ngày 13/06/2022. Sư Giác Nguyên
Nguồn: kalama
Chú thích ảnh: Bộ đồ kimono Nhật màu xanh biển làm từ ga trải giường.
Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian