Phanblogs Người mẹ đan quần cho con tới 25 tuổi trước khi chết Câu chuyện về tình mẫu tử thiêng liêng của một bà mẹ Trung Quốc bị bệnh ung thư xương đã khiến không ít độc giả rơi nước mắt, có người còn đề xuất đưa vào giảng dạy trong trường phổ thông.
“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt, đứa trẻ nào có mẹ đều giống như vật báu…”, cậu bé 9 tuổi Trương Vũ vừa hát, nước mắt vừa chảy dài trên má. Mẹ của Trương Vũ bị mắc bệnh ung thư và không biết tới lúc nào sẽ từ bỏ em ra đi.
Trong thời gian được bác sỹ dự đoán số ngày chạy đua với “tử thần”, mẹ của Trương Vũ đã dành thời gian đan được cho các con những chiếc quần len tới tận khi Trương Vũ 25 tuổi, như những món quà ấm áp dành tặng con trai sau khi từ giã cuộc đời.
Gia đình Trương Vũ vốn không có nhà ở, nhiều năm nay phải ở nhờ nhà một người họ hàng. Trương Vũ còn có một anh trai 17 tuổi, cả năm ở ký túc trong trường. Trước khi lâm bệnh, mẹ em bán bánh nướng còn cha thì đi làm thêm bên ngoài.
Tháng 7/2004, mẹ của Trương Vũ được chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư xương. Sau khi phẫu thuật, bà đã hoàn toàn mất khả năng lao động. Kể từ đó, mỗi ngày bà đều dành thời gian để đan quần len cho các con. Tháng 9 năm nay, bà đã từ giã cõi đời sau khi đan được những chiếc quần cho con trai tới tận năm 25 tuổi.
những chiếc quần cho con trai tới tận năm 25 tuổi. |
Nhìn những chiếc quần len được xếp ngay ngắn trên giường, ai cũng bồi hồi xúc động. Bà ngoại của Trương Vũ cho biết, tuy trước đây gia đình cố ý giấu tình hình bệnh tật của mẹ Trương Vũ nhưng cô vẫn dự cảm được về sức khỏe của mình.
Sau khi phẫu thuật, cô có nói với gia đình là sẽ đan quần len cho các con. Vì đã từng phẫu thuật đùi nên mẹ của Trương Vũ chỉ có thể ngồi trên giường đan len, do sức khỏe yếu nên cứ 5 phút ngồi đan cô lại phải nằm xuống nghỉ 20 phút.
“Một lần, nó (mẹ Trương Vũ) vừa đan được hai phút là đã đổ mồ hôi hột, hai cánh tay sưng vù lên, toàn thân đau đớn. Tôi bón cho nó hai viên thuốc giảm đau rồi khuyên đừng đan nữa, nhưng nó vẫn kiên quyết lắc đầu nói rằng nhỡ mình chết đi, con trai bé nhất mới chỉ có 9 tuổi, không ai chăm sóc nên phải tranh thủ lúc còn sống đan cho chúng ít quần len để các cháu lớn lên mặc”.
Cô giáo của Trương Vũ cho biết, Trương Vũ tuy còn bé nhưng đã rất biết nghĩ và chịu khó học hành. Trong thời gian phóng viên ghé thăm, Trương Vũ luôn vuốt ve những chiếc quần mà mẹ để lại, mắt ngấn lệ: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ, mẹ ở đâu?”.