Phanblogs “Đó là câu chuyện về cái lò than ong của bà mập.
Bà mập vừa vứt cái lò than méo mó ra vỉa hè vì lâu ngày rồi không dùng nữa. Chị nhặt ve chai đi qua thấy có cái lò than hỏng bên vệ đường. Chị để xe ở góc, chị cắm cúi đổ cái tro than ra để lấy cái lò hỏng ấy.
Bà mập đang ngồi trên chiếc xe máy dựng ở trước cổng nhà, đôi mắt bà ngó ra thấy có người đang hý hoáy với cái đồ mà bà vừa vứt đi đó.
Bà xuống xe đi ra cạnh chị ve chai quát lớn: "Ai cho mày lấy cái lò than của tao, tao để bên vệ đường đó có phải của mày đâu mà mày lấy.
Tao sẽ giữ cái xe đạp của mày để chuộc cái lò than của tao, không thì mày đưa tao 50.000 bồi thường vì mày đụng vào đồ của tao".
Bà mập tay vừa cầm gậy đập vào đầu chị ve chai đang đội nón, chị ấy cởi nón, bà mập giật mạnh cái nón của chị.
Chị ve chai khóc sụt sịt "Bà ơi, con thấy bên vệ đường thường là đồ bỏ đi, cái lò hỏng méo mó chắc ai nhìn cũng biết là đồ thải vứt đi. Nếu bà còn dùng thì bà để ở cạnh nhà, sao bà lại vứt ở góc vệ đường.
Con cả ngày đi chưa kiếm được 30.000 đ, giờ cứ xem đó là đồ bà giữ, con cũng không lấy. Bà bắt con nộp 50.000 đ. Con biết sao giờ đây"
Chị ấy khóc nghẹn và bà mập cứ quát la lên.
Chị mặc áo trắng đi đường thấy vậy. Rút tờ 50.000 đ trong ví ra đưa gửi bà mập.
Chị ve chai cảm ơn chị áo trắng rối rít. Và lên xe đạp đi nhanh trong xế hoàng hôn.
Bà mập được tiền cầm trong tay hả hơi vui sướng và tiếp tục trở vào cổng ngồi trên chiếc xe máy”.
Hồng Liên cũng chia sẻ thêm: “ Vẫn biết có những chuyện đừng đưa lên mạng làm gì. Nhưng như câu chuyện và những dòng mình chia sẻ này sẽ mong nhận được sự chia sẻ và suy ngẫm của nhiều người.
Ngay hiện tại trong cuộc sống vốn phức tạp này, có người vô tâm, có người từ bi, có người khắc khổ bần cùng...Đa dạng sắc màu.
Hãy cho đi cuộc đời sẽ đẹp hơn. Hãy mở rộng tấm lòng với người nghèo khổ. Bà mập ơi, tối nay về chị ve chai sẽ trằn trọc cả đêm nghĩ suy về chân dung của bà, hành động của bà.
Và chị ve chai sẽ mong lần gặp lại chị áo trắng để nói lời cảm ơn”.