Search

29.11.22

BỘC LƯU 3

Đối tượng để chúng ta hướng đến trong đời nhiều lắm nhưng cái gốc vẫn là cha mẹ, bởi vì họ là những người mang ta vào đời. 


Đây là hai người không ngừng nghĩ về ta bằng cái tâm tình không vụ lợi. Cha mẹ thương con không vì danh, không vì lợi, không vì tình cảm nam nữ, không vì nhu cầu gì hết, mà chỉ là thương chỉ vì thương. Thậm chí nó đâm mình mà trước khi chết vẫn còn nói một câu: “Bữa nay trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm rồi mới tắt thở.”
Đó là tâm hồn của người cha người mẹ. Cho nên đụng đến hai nhân vật này mà mình bất hiếu là coi như đời mình tàn rồi, bởi vì họ là cái gốc, họ đã nâng bước ta vào đời.
Đến một tuổi nào đó ta không còn cần nhờ họ nữa và ta cũng không còn nhớ tới họ nữa nhưng riêng họ đối với ta thì không! Cha mẹ nghĩ về con thì không cần tuổi. Bây giờ nó nằm trong bụng thì thương nó kiểu khác, nó còn bú bình thì mình thương kiểu khác, nó đi lẫm đẫm thì mình thương kiểu khác, biết đi biết chạy biết leo biết trèo thì mình thương kiểu khác. Nó có vợ, có chồng, nó làm bác sĩ, kỹ sư, nó trung niên, mái tóc hoa râm đi nữa thì mình thương kiểu khác. Bây giờ nó già, nó lụm khụm mà miễn mình còn sống thì mình vẫn tiếp tục thương nó.
Còn nó đối với mình thì khác. Hồi nào nó nằm trong tay mình thì nó cần đến hơi ấm, nó cần nghe cái nhịp tim của mình. Đến khi lớn lên rồi, nó biết ăn biết chạy, khi nó cần thì nó ngửa tay xin tiền xin mắm xin cơm của mình. Tới hồi mà nó thương được người dưng rồi thì ba má thông cảm đi nha, con chỉ có bạn trai bạn gái còn ba má khi nào con quỡn thì con về con thăm. Giống như nhà quê đi thăm trong “Lờ” có cá hay không, nếu không có cá thì nó dọt mất.
Cho nên cha mẹ là gốc, chỉ có cha mẹ mới thương mình vô điều kiện, vô vụ lợi và tuổi nào cũng thương. Còn mình đối với cha mẹ thì có tuổi, mỗi tuổi thương kiểu khác, tuổi này thì nhớ chút đỉnh còn có tuổi thì nó xù luôn. Chưa kể già mà có tật nói nhiều, già mà hay quên, già mà hôi hám trây trét là nó quên luôn.

Cho nên chư hiền thánh có dạy thế này:


Dù có Phật hay không có Phật ra đời thì ai mà có lòng hiếu thảo với mẹ cha thì đây chính là cái cửa để bước vào Thiên Đường vậy. Bởi vì cha mẹ chính là hai vị Phạm Thiên của con cái mà. Trên đời này làm gì có khả năng moi ra được cái kẻ vẫn tiếp tục thương mình dù cho mình mắng chửi họ quý vị? Quý vị tìm dùm coi có vị nào như vậy? Trừ ra A-la-hán. Làm gì có vị nào tiếp tục thương mình, lo mình đói lạnh bệnh hoạn khi mình đối xử tệ với họ? Hạng người nào đây? Trừ hiền thánh ra thì chỉ có hai cụ là cụ cha và cụ mẹ đó thôi. Cho nên đối xử tối với hai cụ chính là cánh cửa để vào Thiên Đường.


Trích Kinh Tăng Chi - Phẩm Nhỏ (2)

Sư Giác Nguyên giảng. Diệu Nhẫn ghi chép.
Nguồn video: https://fb.watch/faMe6LJ6dH/



Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian