UỐNG THUỐC CHỮA BỆNH
Nên nhớ một chuyện nữa, cái này quan trọng: Học đạo cho giỏi, bố thí cho nhiều, phục vụ cho nhiều… tất cả những chuyện đó là chuyện nên làm chứ không có gì đáng hãnh diện, là vì sao?
Là vì tất cả những lần làm công đức chỉ là những lần ta uống thuốc chữa bệnh thôi. Không ai khùng điên gì cảm thấy tự hào rằng sáng nào tui cũng uống một bụm thuốc hết trơn, trừ thằng ba trợn thôi. Chỉ có người ba trợn, chỉ có thằng khùng mới hãnh diện sáng nay tôi uống một bụm thuốc, mỗi viên thuốc trị giá 50$. Vì theo tôi biết, chỉ có bệnh nặng thuốc mới đắt tiền thôi. Chứ còn bệnh cảm, tiêu chảy tiền thuốc không bao nhiêu. Mà cứ một viên 50-70$ là biết thằng cha đó bệnh nặng rồi. Hiểu không? Cho nên, không có ai hãnh diện khi mỗi ngày mình uống quá nhiều thuốc.
Cũng vậy, mỗi công đức mình làm, mỗi giây phút các vị ngồi thiền, niệm Phật, rải từ bi,... những giây phút đó đều là những giây phút mình uống thuốc. Tôi đang nói nghĩa đen, không phải nghĩa bóng, những chuyện đó mình làm là mình lấy 25 mài 14.
Trong khi những người không biết Phật pháp mỗi lần họ làm thiện thì 25 của họ bị tác động bởi 14. Người không biết Phật pháp đến lúc làm thiện vẫn bị 14 kéo áo. Trong khi người làm thiện thứ thiệt ảnh lấy 25 mài 14.
Có phân biệt được cái này không?
Cái Thiện này mới dẫn đến chuyện chấm dứt Vô Minh. Chấm dứt Vô Minh thì không còn chuyện không phân biệt thiện, ác. Tôi biết bài giảng này rất nhức đầu, tôi ráng giảng cho nó hết.
Người không biết Phật pháp chỉ quan tâm thích, ghét, buồn, vui thôi. Biết Phật pháp quan tâm hành thiện lánh ác. Nhưng cái này mới ghê: Tới hạng thứ ba: Biết ác nên tránh, thiện nên làm không phải để cầu quả sanh tử mà để chấm dứt sanh tử thiện ác buồn vui. Hạng này hơi hiếm. Vì sao? Vì trong chúng ta, người thật sự không muốn hiện hữu nữa hạng này rất hiếm.
Xem lại ngay cả mình. Miệng mình nói như két “Đời là biển khổ” chẳng qua là vì mình... khổ thiệt. Chứ nếu mình sướng chút xíu thì còn khuya. Một tháng mà các vị kiếm 1 tỷ đô la, đêm ngủ dậy “bùm” trở thành 18 tuổi hết, cơ bắp chỗ nào cần phồng nó phồng, chỗ nào cần eo nó eo, 1 tháng vô 1 tỷ, thì các vị có về đây học đạo không? Còn khuya. Giờ không chết 100 tuổi mà các vị sống 1 triệu năm coi: "Vô chùa làm gì? Mất vui." Tôi báo cho các vị biết.
Cho nên, khi nghĩ cái đó mình mới thấy: Lòng tu của mình chưa đạt. Trong khi Bồ Tát ngày xưa trong khi làm chư thiên Phạm thiên Ngài vẫn biết đây là đồ giả. Người như vậy mới thành Phật được, còn mình hễ sung sướng là mình quên. Có cái vụ trùm mền, ngủ quên trong hạnh phúc.
Tất cả những chiến thắng của mình trong đời sống dầu trên tình trường hay thương trường chỉ là cờ lau tập trận, nghĩa là trò chơi trẻ con, nguyên đám chăn trâu cầm cờ lau “Tiến lên! Tiến lên” Nhưng trong mắt người lớn đó là trò chơi trẻ con. Cũng vậy: Tất cả những thành tựu về chính trường, chiến trường, thương trường, tình trường, .. tất thảy chỉ là cờ lau tập trận, chỉ là trò chơi, vì sao? Vì chỉ cần chút xíu xảy ra, chỉ cần tay mình không nhúc nhích được thì quý vị mới thấy lời tui nói là đúng
...
Sư Giác Nguyên giảng.
Xin cảm ơn cô Hồ Thị Vui chép.
Nguồn ảnh: Soundcloud.com
Ghi chú:7+134+141
Thống kê SÁCH đọc nhiều theo thời gian