Search

28.1.17

Khai bút đầu xuân 2017

Phanblogs Khai bút đầu xuân 2017
Bướm bay vườn cải hoa vàng - Thích Nhất Hạnh





Mười năm vườn xưa xanh tốt


Hai mươi năm nắng rọi lều tranh

Mẹ tôi gọi tôi về

Bên bến nước rửa chân

Hơ tay trên bếp lửa hồng

Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

Tôi không bao giờ khôn lớn

Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm

Mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã

Trong khu vườn cải hoa vàng

Mẹ và em còn đó

Gió chiều như hơi thở

Mơ gì một mảnh tương lai xa xôi ?




Gió mang tiếng ca; ngày ra đi em dặn: "nếu ngày về thấy khung trời đổ nát, thì tìm tôi trong tận đáy hồn anh".

Tôi đã về, (có tiếng hát ca) bàn tay trên liếp cửa,

Hỏi rằng: "có tôi hôm nay đây, tôi giúp được gì ?"

Gió thì thầm: em nên hát ca

Bởi vì hiện hữu nhiệm mầu

Hãy là đóa hoa, hãy là nụ cười,

Hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng vôi với gạch ?

Hãy thôi là nguồn khổ đau cho nhau

Tôi tìm em (như đêm giông tố loạn cuồng

rừng sâu đen tối

những cành cây sờ soạng

đợi ánh chớp lòe ngắn ngủi

thấy cần được hiện hữu bên nhau, tìm nhau)

Em hãy là đóa hoa đứng yên bên hàng dậu,

Hãy là nụ cười, là một phần của hiện hữu nhiệm mầu.

Tôi đứng đây, chúng ta không cần khởi hành

Quê hương chúng tôi đẹp như quê hương của tuổi thơ,

Xin đừng ai xâm phạm - Tôi vẫn còn hát ca.

Đầu còn gối trên thánh kinh,

sáng nay tôi nghe xôn xao trong nắng mai vũ trụ đang được những con ong vàng siêng năng bắt đầu khởi công tạo dựng công trình xây dựng ngàn đời

Nhưng công trình, em xem, đã được ngàn đời hoàn tất

Bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi tới

Nắm lấy tay tôi, em sẽ thấy chúng ta đã cùng có mặt tự ngàn xưa trong hiện hữu nhiệm mầu.

Tóc mẹ tôi còn xanh, và dài chấm gót

Áo em tôi phơi còn phất phơ bay trước dậu

Nắng sớm mùa thu

Tôi ở đây, chính thực vườn xưa

Những cây ổi trái chín thơm

Những lá bàng khô thắm

Đẹp

Rụng

Còn chạy chơi la cà trên sân gạch

Tiếng hát vẳng bên sông

Những gánh rơm thơm vàng óng ả

Trăng lên, quây quần trước ngõ

Vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy sáng qua.




Tôi không ngủ mơ đâu,

Ngày hôm nay đẹp lắm, thực mà

Em không về chơi trò bắt tìm nơi quá khứ

Chúng mình còn đây, hôm nay, và ngày mai nữa,

Đến đây,

Khi khát ta cùng uống ở một giếng nước thơm trong

Ai nói cho em nghe rằng Thượng Đế đã bằng lòng cho con người khổ đau đứng dậy hợp tác cùng Người ?

Chúng ta đã từng nắm tay nhau từ muôn vạn kiếp, khổ đau vì không tự biết là lá là hoa.

Em hát ca đi, bông cúc cười theo em bên hàng dậu,

Đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát

Những ngôi sao trới không bao giờ xây ngục thất cho chính mình.

Để cho chúng tôi hát ca, để cho chúng tôi là những đóa hoa.

Chúng tôi đang ở trong cuộc đời

Mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy

Bàn tay cũng là hoa, đừng biến bàn tay em tôi thành giây chằng.

Thanh khớp răng cưa

Thành móc sắt

Hiện hữu không kêu gọi tình thương

Hiện hữu không cần ai phải thương ai

Nhưng em phải là em, là đóa hoa, là bình minh hát ca, không đắn đo suy tính

Xin ghi vào đây một tân ước nữa của tất cả chúng ta

Và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo, như nhìn trăng sáng

Em về, đưa Mẹ về cho tôi thăm

Cho tôi hát em nghe, để tóc em sẽ dài xanh như tóc Mẹ



17.1.17

dốc hết trái tim tác giả Howard Schultz

Dốc hết trái tim tác giả Howard Schultz

 
Chúng ta đánh giá bản thân qua những gì chúng ta cảm thấy mình có thể làm được, trong khi người khác đánh giá chúng ta qua những gì chúng ta đã làm.

Henry Wadsworth Longfellow, Kavanagh, 1849.Một cuốn sách có lửa cháy âm ỷ. Còn bạn sẽ bị dập cho đến khi mềm tất cả các bộ phận nếu xác định làm kinh doanh.
dốc hết trái tim tác giả Howard Schultz
dốc hết trái tim tác giả Howard Schultz 


dốc hết trái tim-Howard Schultz .pdf

dốc hết trái tim-Howard Schultz .doc


Hãy cùng nghiên cứu cuốn sách mang tên Dốc hết trái tim – tựa gốc Pour your heart into it do chính Howard Schultz - người sáng lập ra Starbucks, viết cùng vị tác giả nổi tiếng Dori Jones Yang.


Cuốn sách dày 488 trang hoàn toàn không có mục đích kể về cuộc đời ông chủ của Starbucks hay những tư liệu kinh doanh xuyên suốt chiều dài lịch sử thành lập và hoạt động của công ty. Nó đơn thuần nói về niềm đam mê gắn kết những con người thành một đội ngũ vững chắc nhất, liên kết với nhau trong một mạch nối liền của cảm hứng sáng tạo bất tận và những nỗ lực không mệt mỏi vì một mục tiêu và ước mơ chung: dốc hết trái tim vào những gì mình cung cấp cho khách hàng để đem lại cho họ những trải nghiệm tuyệt vời và đặc biệt nhất. Từ một quán cà phê nhỏ ven sông ở Seattle, giờ đây, Starbucks trở thành chuỗi cà phê nổi tiếng thế giới, vượt mặt nhiều đối thủ đình đám và ngày càng có thêm nhiều những cửa hàng và chi nhánh mới mọc lên.

Tuy nhiên, sự gia tăng của độ phủ sóng từ các cửa hàng không tỷ lệ nghịch với chất lượng cà phê mà Starbucks cam kết mang đến cho những khách hàng của họ. Điều gì đã khiến cho Starbucks luôn giữ vững được cam kết ấy? Đó, không gì khác chính là đam mê. Chính đam mê đã khiến cho Howard Schultz từ bỏ công việc với khoản lương cực lớn để dấn thân cho đam mê của riêng mình, yêu và truyền cảm hứng tình yêu café Ý cho toàn nước Mỹ…

Dốc hết trái tim là một quyển sách truyền cảm hứng, nâng tinh thần cho những ai có niềm đam mê, lòng nhiệt huyết và đang theo đuổi những ước mơ của mình. Quyển sách không nói về cà phê mà về lãnh đạo, niềm đam mê, sự kiên nhẫn, cam kết và tình yêu đối với mọi thứ mà chúng ta làm trong khi những người khác đã từng nghĩ là không thể.  “Nếu bạn dốc hết trái tim vào từng việc mình làm, hoặc vào bất cứ một doanh nghiệp nào thích đáng, bạn có thể đạt được những ước mơ mà người khác cho rằng không thể. Đó là điều viết nên câu chuyện cuộc sống với một kết thúc có hậu.

Bất cứ ai, dù đang chuẩn bị khởi nghiệp hay đã là những chủ doanh nghiệp, cũng sẽ tìm thấy trong quyển sách này những bài học tuyệt vời về kinh doanh và nghệ thuật lãnh đạo được gói trong một câu chuyện lôi cuốn như một cuốn tiểu thuyết. Đó là bài học về xây dựng một doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội đúng nghĩa” – NXB Trẻ.

9.1.17

bán lược cho Sư

Phan: Có thể bán lược cho Sư không?

1. Xin việc, sa bẫy Kỳ Diệu


Lại nói hồi Lưu Bị đang làm luận văn tốt nghiệp, chủ nhiệm khoa Tả Phong ghét Lư Thực nên vu khống thầy quan hệ nam nữ bất chính và ăn hối lộ, thầy Lư Thực bị tống giam.

Sau khi Lưu Bị tốt nghiệp, thầy được minh oan và được thả. Song, khi thầy ra tù, chức quản lý công ty của thầy không còn, một người tên là Đổng Trác đã thế chỗ.

Đổng Trác không phải là người của trường Đại học Quản lý quốc tế Trường Giang, ông ta là nhà buôn. Sau khi nhậm chức, Đổng biến ngay công ty của trường thành Công ty trách nhiệm hữu hạn Kỳ Diệu.

Công ty Kỳ Diệu đăng quảng cáo tuyển người tại Hội trường lớn, Lưu Bị, Quang Vũ, Trương Phi đăng ký xin tuyển.

Thấy người đến ùn ùn, Lưu Bị cười mếu:

- Xem ra việc làm trở thành một loại tài nguyên hiếm, cạnh tranh kịch liệt làm sao!

Đổng Trác chủ trì việc tuyển người. Đầu tiên, ông ta giơ lên sản phẩm độc quyền của công ty: “lược thông minh kỳ diệu”, sau đó nói:

- Lược này nhìn không có gì khác thường, kỳ thực, nó hàm chứa một lượng công nghệ cực cao. Lược làm bằng gỗ cây dương chanh thần kỳ ở Vân Nam, sau đó xử lý thêm 18 công đoạn nữa. Phải nói ngay, dương chanh là loại cây cực hiếm, ngay các nhà thực vật cũng không biết sự tồn tại của nó. Công ty chúng ta đã tới Vân Nam mua hơn 7.000 cây về trồng. Một điều đặc biệt khác: lược có tẩm dược liệu, 38 chiếc răng lược cũng được thiết kế đặc biệt. Chải đầu bằng lược này sẽ kích thích tóc phát triển, kích thích tế bào não, rất có lợi cho sức khỏe và trí não.

Phía dưới có người hỏi:

- Giá bao nhiêu một cái?

Đổng Trác nói:

- Đúng giá là 2. 880 quan, nhưng để giới thiệu tính năng độc đáo của lược cho người tiêu dùng, chúng ta chỉ bán với số lẻ, 880 quan.

Đổng Trác nhấn mạnh:

- Giá thế là tốt lắm.

Mọi người nhao nhao:

- 880 quan một chiếc lược, đắt quá!

Đổng Trác nói:

- Chúng ta không nên so nó với lược thường, nó là sản phẩm kỹ thuật cao cơ mà! Hơn nữa, nó có lợi cho trí não. Đầu chúng ta vô giá, không thể so với đầu lợn được, đúng không?

Không ai nói gì thêm. Tiếp đến, Đổng Trác tuyên bố mức lương, khởi điểm là 16.000 quan, ngoài ra còn có thưởng theo doanh số bán cùng bồi dưỡng tập huấn.

16.000 quan? Cả hội trường sôi sục. Vừa ra trường đã nhận lương 16.000 quan, hệt như trong “Nghìn lẻ một đêm “! Công ty Kỳ Diệu đúng là kỳ diệu! Tất cả chen chúc đâm đơn, đến con muỗi cũng không lọt ra.


2. Bán lược cho sư


Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi đều dễ dàng qua vòng sơ khảo và thành nhân viên thử việc của công ty Kỳ Diệu.

Công ty mở lớp tập huấn đặc biệt ABC ba ngày. A viết tắt từ Assertive, tiếng Anh là Quyết đoán; B là Beautiful, nghĩa là Đẹp; C là Creative, nghĩa là Sáng tạo.

Đổng Trác giải thích: Quyết đoán ở từ A không có nghĩa là cố chấp, nó chỉ người có tố chất tốt nên tự tin. Đẹp ở từ B không có nghĩa là lòe loẹt, nó chỉ người tạo ấn tượng tốt cho khách hàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sáng tạo ở từ C chỉ người biết kích thích, biết phát triển công việc lên một tầm cao mới.

Đổng Trác nói tiếp:

- ABC là hiệu quả công việc. Mục đích của cuộc tập huấn ABC đặc biệt này là để biến mỗi người thành một nhân viên có hiệu quả. Sau cuộc tập huấn, chúng tôi được đặt trước một thử thách thực tế: trong một tháng, mỗi người sẽ bán 100 chiếc lược thông minh kỳ diệu. Ai vượt qua thử thách, người đó đích thực là nhân viên có hiệu quả, sẽ lập tức thành nhân viên chính thức của công ty Kỳ Diệu và hưởng mức lương 16.000 quan.

Học viên kinh ngạc, đua nhau nói:

- Một tháng bán 100 chiếc lược? Có nhầm không? Làm sao được đây? Đổng Trác bảo mọi người im lặng, sau đó giải thích:

- Sở dĩ đặt ra thử thách thực tế vì công ty chọn người theo quan niệm “ngựa cảnh không bằng ngựa đua”. người có hiệu quả đích thực như thiên lý mã “một bước nghìn dặm”, có đúng không? Các bạn biết không, lớp trước các bạn, có người còn bán được lược cho sư, đẩy việc bán hàng lên một tầm cao mới. Người trước làm được, sao các bạn lại không?

Học viên càng kinh ngạc:

- Có người bán được lược cho sư? Ai vậy? Sao anh ta làm được?

Đổng Trác nói:

- Đúng vậy, sao bán được lược cho sư ư? Ai cũng biết lược để chải tóc, nhà sư lại không có tóc và không dùng lược, bán lược cho sư thật trái lẽ thường. Song, dù cho đa số xem là không làm được, vẫn có những người dám làm việc người khác không dám làm, biến không thể thành có thể. Các bạn có muốn nghe câu chuyện nhuốm màu sắc thần kỳ đó không?

Tất cả đều nói:

- Muốn!

Thế là, hệt như cô bảo mẫu giữa bầy trẻ, Đổng Trác yêu cầu mọi người trật tự, sau đó kể câu chuyện “bán lược cho sư”:

Câu chuyện xảy ra hồi công ty Kỳ Diệu mới thành lập. Để tuyển nhân viên ABC đích thực, công ty đề ra cho người xin việc một thách thức: Mỗi người phải bán 100 chiếc lược thông minh thần kỳ cho nhóm đối tượng được chỉ định: nhà sư.

Thử thách kỳ quái khiến cho người xin việc phải lao tâm khổ tứ. Hầu hết người xin việc đều nghi ngờ: bán lược cho sư ư? Sao có thể được? Đa số đều đấm ngực, chỉ có ba người X, Y, Z chấp nhận thử thách…

Một tuần thử thách kết thúc, ba người làm báo cáo kết quả: X bán được một chiếc, Y bán được 10 chiếc, còn Z đã bán sạch 1.000 chiếc! Cùng hoàn cảnh, làm sao kết quả khác xa đến vậy? Công ty mời cả ba thuật lại quá trình bán hàng.

X kể, anh ta đến một ngôi chùa, phải chịu các nhà sư mắng mỏ và đánh đập xối xả mà vẫn nhẫn nại, cuối cùng một hoà thượng cảm động, mua cho anh ta một chiếc lược.

Y kể, anh ta lên một ngôi chùa trên núi. Do gió núi mạnh, tóc của thiện nam tín nữ lên chùa đều rối tung, anh ta bèn tìm đến trụ trì, nói: “Người dâng hương tóc tai bù xù, e trông không thành kính với Phật lắm. Trước mỗi toà hương, nhà chùa nên đặt một chiếc lược cho thiện nam tín nữ chải tóc.” Thấy có lý, trụ trì bèn mua. Vì chùa có 10 toà hương nên trụ trì mua 10 chiếc.

Z lại tìm đến một ngôi chùa có tiếng, hương khói quanh năm không dứt. Z nói với phương trượng: “Phàm người dâng hương, ai cũng có tấm lòng thành. Chùa ta nên có vật phẩm tặng lại để khuyến khích người làm việc thiện. Tôi có một số lược, ngài có thể dùng thư pháp hơn đời của mình khắc lên ba chữ ‘Lược Tích Thiện’ làm tặng phẩm”. Phương trượng nghe bùi tai, liền mua ngay 1.000 chiếc.

Công ty nhận định, ba người tiêu biểu cho ba mẫu người điển hình. X thuộc mẫu bán hàng cổ điển, có ưu điểm chân thành, kiên trì và nhẫn nại; Y có năng lực quan sát và suy đoán sự vật, dám nghĩ dám làm. Còn Z, anh ta nghiên cứu, phân tích nhu cầu của đám đông, có ý tưởng táo bạo, có kế hoạch hiệu quả nên đã mở ra một nhu cầu mới cho thị trường.

Nhờ trí tuệ hơn người mà Z được công ty quyết định bổ nhiệm làm quản lý bộ phận bán hàng.

Điều thần kỳ là: sau khi “lược tích thiện” của Z ra đời, một đồn mười, mười đồn trăm, người đến chùa ngày càng nhiều, hương khói trong chùa ngày càng thịnh.

Phương trượng bèn ký hợp đồng mua hàng của Z, anh ta không chỉ bán được một lần 1.000 chiếc, mà còn nhận được hợp đồng tiêu thụ dài hạn.

Về phía công ty mà nói, thu hoạch lớn nhất không phải là có được hợp đồng tiêu thụ, mà là có được Z với tài năng, sáng kiến phi thường!

Đổng Trác tiết lộ:


- Các bạn biết không, Z chính là tôi đó! Sau tám tháng làm quản lý bộ phận bán hàng, tôi được thăng chức giám đốc, phụ trách mảng nhân lực, quản lý và mở rộng thị trường. Tôi ghi tâm khắc cốt, nhờ xuất thân từ nhân viên tiếp thị nên mới có ngày hôm nay. Tôi cũng biết, 70% ông chủ trên thế giới này xuất thân từ nhân viên tiếp thị. Tôi tin rằng, nhân viên có năng lực ABC thật sự sẽ bán được bất kỳ sản phẩm gì cho bất kỳ người nào. Tôi cũng tin rằng, trong các bạn, sẽ xuất hiện người xuất sắc như vậy.

Lưu Bị ngượng ngập giơ tay:

- Giám đốc Đổng, trong thuyết ABC của ngài, Assertive và Beautiful còn làm được, Creative xem ra khó quá?

Đổng Trác nói:

- Bảo rằng khó thì thật khó, nhưng bảo không khó thì cũng lại không khó. Tôi sẽ chỉ cho mọi người hai tuyệt chiêu. Chiêu thứ nhất: Cần biết đổi vị trí tư duy, cần suy nghĩ trong tình huống nào thì khách hàng sẽ mua sản phẩm của chúng ta. Chiêu thứ hai: Cần biết cách “dắt mũi” khách hàng.

Học viên đồng ý:

- Đúng rồi, chỉ có bị xỏ mũi, trâu mới theo ta. Nếu không, dù có cố kéo tai hay kéo đuôi, trâu cũng không nghe ta.

Đổng Trác cười:

- Chỉ cần mọi người dụng tâm, hiểu được điều tinh diệu trong hai tuyệt chiêu là có thể sáng tạo, và sáng tạo nào cũng sẽ làm các bạn sung sướng.


3. Lã Bố bán 999 chiếc lược


Một tháng thử việc sắp qua, song đến một chiếc lược mà Lưu Bị vẫn không bán nổi. Hỏi Quan Vũ, Quan Vũ cũng vậy. Hỏi Trương Phi, Trương Phi bán được sáu chiếc.

Lưu Bị nói:

- Ai chà, chỉ có chú Út có năng lực thôi!

Trương Phi trợn mắt:

- Em mà có năng lực gì? May nhờ cô, dì, chú, bác, em thương tình mua hộ mỗi người một chiếc.

Lưu Bị nói:

- Mới có năm chiếc thôi!

Trương Phi cười nhăn nhó:

- Còn một chiếc, em mua tặng bạn gái!

Lưu Bị thở dài cảm khái:

- Hồi trước ta cố công học tập, nghĩ ra đời sẽ làm bao nhiêu việc, nay một chiếc lược cũng không bán nổi. Ba anh em ta sao bế tắt thế này?

Quan Vũ cũng buồn bực:

- Xem ra nhiệm vụ tháng này không hoàn thành, biết làm sao đây?

Trương Phi chép miệng:

- Bạn gái em nói: cứ tự mua 100 chiếc là xong việc.

Quan Vũ hỏi:

- Sao lại thế?

Trương Phi nói:

- Thì vì lương một tháng 16.000 quan! Một tháng 16.000, làm sáu tháng chẳng bù được tiền mua lược sao? Mua 100 chiếc đi thôi!

Lưu Bị nói:

- Chẳng hoá ra lừa công ty?

Trương Phi nói:

- Lãnh đạo công ty chỉ yêu cầu ta bán đủ chỉ tiêu, họ cần gì biết ta bán cho ai?

Lưu Bị nói:

- Các đó không được! Công ty cho chúng ta một tháng là để thử năng lực, không phải để bán lược.

Trương Phi nói:

- Đại ca thật thà quá. Em hỏi anh: anh có muốn được nhận không?

Lưu Bị nghĩ ngợi một lát rồi quả quyết:

- Cha anh trước lúc lâm chung dặn dò đinh ninh anh hai câu: “Làm người tốt, phải quang minh chính đại; thành việc lớn, không thể không đổ mồ hôi”. Anh có thể không được nhận việc chứ không thể lừa dối người!

Quan Vũ phụ họa:

- Đại ca đúng rồi. Bậc trượng phu hành xử trên đời như thái dương qua bầu trời, như sông chảy qua đất. Công ty chính cần người như đại ca!

Trương Phi giơ tay xin hàng, nói:

- Rồi, rồi! Các anh đã khăng khăng như vậy, em cũng chỉ biết nắm vạt áo theo. Ôi, trong trường chúng ta là học sinh xuất sắc, vậy mà kỳ thi này chúng ta về bét, thật không còn mặt mũi nào!

Đúng như Trương Phi đoán, sau một tháng thử thách, những người khác đền hoàn thành vượt mức yêu cầu, trong đó có Lã Bố bán được 999 chiếc, chỉ ba anh em về bét. Đổng Trác gọi ba người lên văn phòng, hỏi giận dữ:

- Tôi không hiểu, vì sao người khác đều hoàn thành nhiệm vụ, duy ba anh không được? Các anh xem Lã Bố đấy, anh ta vào công ty cùng đợt, cùng tập huấn với các anh, vậy mà bán được 999 chiếc, chỉ kém tôi đúng một chiếc! Không hiểu suốt tháng qua các anh làm gì?

Trương Phi nói ngang:

- Ai bảo người ta hoàn thành nhiệm vụ? Tôi dám chắc họ lừa dối, tự bỏ tiền ra mua cho đủ số.

Đổng Trác phát cáu:

- Tự bỏ tiền thì làm sao? Tự bỏ tiền ra mua nghĩa là họ thích sản phẩm của công ty. “Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân” (điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác), người bán hàng yêu thích sản phẩm của mình là có đạo đức nghề nghiệp rất tốt. Sao các anh không học họ?

Đổng Trác gõ gõ bút xuống mặt bàn, trầm ngâm một lát, sau đó nói từ tốn: - Thế này nhé, tôi cho các anh thêm một tháng thử việc nữa. Công ty không để ý tiền mua lược là của các anh hay người khác, tóm lại, công ty dựa vào doanh số bán mà luận anh hùng. Mong các anh không phụ lòng kỳ vọng của tôi!

Ngượng chín người, Lưu Bị vừa cung kính chào Đổng Trác vừa ra hiệu cho Quan Vũ và Trương Phi mau lui ra. Đáng hổ thay, hết tháng thứ hai mà họ cũng không hoàn thành nhiệm vụ.

Theo quy định của công ty, nhân viên bán hàng thử việc không bán đủ số lượng là không được lương. Hai tháng không tiền, đến ăn uống cũng thành vấn đề. không biết làm sao, ba anh em đành bỏ vị trí bán hàng lương cao và quay lại thị trường việc làm. Hai tháng sau, cả ba tìm được việc ở công ty điện khí Từ Châu, lương tháng chỉ có 1. 600 quan.

Trương Phi nói:

- Có 1. 600 quan nhưng cầm được, còn 16.000 quan của công ty Kỳ Diệu như trăng đáy nước.

Lưu Bị thở dài:

- Chỉ nên tự trách chúng ta không ra gì. Em xem Lã Bố đấy, thật là viên hổ tướng, tháng nào cũng là quán quân bán hàng.

Hai năm sau, trong hội nghị thương mại toàn Trung Quốc, Lưu Bị vô tình gặp lại Lã Bố.

Cố nhân tương phùng, ai nấy đều cao hứng. Lã Bố cho biết, sau khi ba người ra đi, công ty Kỳ Diệu phát triển chóng mặt, không chỉ chiếm lĩnh thị trường bảo vệ sức khoẻ, mà còn tiến quân vào thị trường bất động sản, thành lập tập đoàn công nghiệp cổ phần Kinh Đô.

Lã Bố đưa danh thiếp cho Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, chức danh để thật chấn động: Phó tổng giám đốc tập đoàn Kinh Đô. Lã Bố nói:

- Chiều nay hội nghị kết thúc, mời các anh đi ăn đồ Tứ Xuyên, cả ba đến hết nhé. Thật là phong độ đại gia của một doanh nghiệp trẻ.


4. Thiên cơ hé lộ


- Các anh dạo này thế nào? – Sau ba tuần rượu, Lã Bố hỏi: có phần tự đắc. Lưu Bị rất khiêm tốn:

- Chúng tôi không dám sánh với phó tổng Lã, hiện chỉ làm quản lý cho một công ty nhỏ.

Lã Bố nói: - Bạn bè với nhau, tôi nói thật, anh thật thà quá. Như tôi đây, lương một năm hơn hai triệu quan. Còn các anh, mỗi tháng lao lực vì hơn 1.000 quan. Có thể nói, các anh vất vả cả một đời không bằng thu nhập một năm của tôi. Chúng ta ai cũng hai tay hai mắt giống nhau, chỉ có đầu óc khác nhau thôi. Đầu óc khác nhau nên vận mệnh khác nhau.

Trương Phi vừa hớp hết ly rượu vừa hỏi:

- Phó tổng Lã, vì sao tháng nào anh cũng là quán quân bán hàng? Anh có vũ khí bí mật gì vậy? Chẳng lẽ đúng là có cách bán lược cho sư thật?

Lã Bố cười:

- Các anh đúng là quá thật thà – không – quá ngốc đến đáng yêu!

Cả ba nghe mà sững sờ.

Lã Bố nói:

- Các anh có thấy sự tinh diệu trong câu chuyện “bán lược cho sư” không? Thử động não xem, nhà sư mua lược để làm gì? Các anh có thấy tận mắt họ mua không? Bán lược cho sư? Nhà sư trong câu chuyện thật ngốc, người nghe câu chuyện cũng thật ngốc, chỉ có người kể câu chuyện là vĩnh viễn thông minh.

Lưu Bị nói:

- Anh nói thế, tôi cũng đã từng nghĩ vậy. Anh X kiên trì chịu đánh mắng, cuối cùng mới được một nhà sư “mua” cho một chiếc lược. Giám đốc Đổng khen “kiên trì nhẫn nại”, e là vờ tâng bốc. Nhà sư “mua” một chiếc vì thấy anh ta đáng thương, đúng không? Vậy không thể nói X “bán” được một chiếc lược, đúng không? Nhận bố thí, sao có thể tính là thành tích được? Quan Vũ cũng nói:

- Chuyện anh Y bán được 10 chiếc lược cũng rất đáng nghi. Anh ta nói để đầu tóc bù xù trước tượng Phật là bất kính, vậy chải đầu trước tượng Phật có là kính trọng không?

Trương Phi vỗ đùi, nói to:

- Đúng rồi, chuyện ông Z cũng giả! Nhà sư mua một chiếc lược còn hiềm tiếng phong hoa tuyết nguyệt, mua đến 1.000 chiếc càng không thể được. Nếu là phương trượng, tôi nhất định không để mang tiếng cửa Phật như vậy. Lưu Bị nói:

- Đúng vậy, lược và tích thiện liên can gì nhau? Chẳng thà tặng khách tranh thiền hay trà, trên hộp trà đề “thiện khí nghinh nhân” (khí thiện đón người ) còn phải lẽ hơn kiểu tặng lược lăng nhăng kia.

Ba anh em tỉnh ngộ, hoá ra câu chuyện “bán lược cho sư” hoàn toàn bịa. - Thế nhưng…- Lưu Bị nhìn Lã Bố ngờ vực: - Anh chẳng bán được 999 chiếc đó sao?

Lã Bố uống sạch ly bia, nói rành rọt cho ba anh em:

- Trong thời gian thử thách, đúng là tôi bán được 999 chiếc lược. - Sao anh làm được? - Cả ba hỏi đầy ngờ vực. - Tôi à! – Lã Bố cười đắc ý: - Chẳng phải Đổng Trác dùng lương 16.000 quan làm mồi nhử đám nhân viên tiếp thị chúng ta sao? Muốn chỗ làm ngon, rất nhiều người đã bỏ tiền ra tự mua hàng…

Trương Phi nói:

- Việc đó tôi biết rồi. Nhưng anh làm thế nào? 999 chiếc lược, phải đến mấy trăm ngàn quan, anh lấy đâu ra tiền để mua?

Lã Bố cười:

- Thế nào là khôn sống mống chết, là cá lớn nuốt cá bé? Là từ cái đầu mà ra! Vì thế, các nhà kinh doanh đều chăm chăm vào bọn ngốc. Đổng Trác thế nào, Lã Bố này thế đó. Ông ta dùng lương tháng 16.000 quan làm mồi nhử đám tiếp thị; tôi cũng làm y cách đó, tìm một bọn tiếp thị để nhử mồi. Ba anh em sững sờ. Đúng là thương trường như chiến trường, bước bước là mưu kế.

Trương Phi hỏi:

- Anh bán được 999 chiếc, sao không phải là 1.000?

Lã Bố lắc đầu:

- Đến việc đó mà anh cũng không hiểu? Đổng Trác tự nhận là Z bán được 1.000 chiếc lược, tôi sao có thể cướp kỷ lục của ông ta được?

Trương Phi “a” một tiếng. - Các anh biết không? – Lã Bố tiếp tục:

- Công ty Kỳ Diệu phát triển thành tập đoàn Kinh Đô hôm nay là nhờ vào biện pháp truyền tiêu của tôi. Trong mấy trăm triệu doanh thu hàng năm của công ty, có đến 90% là tiền túi của nhân viên tiếp thị. Các anh bảo có kỳ diệu không?

Ba anh em lại sững sờ. Đám nhân viên tiếp thị ngốc nghếch không thể ngờ rằng chính họ là nhũng nhà sư trong câu chuyện bịa! Mặt đỏ tưng bừng, dựa người thoải mái trên ghế, châm một điếu thuốc, nhả đôi vòng khói, Lã Bố nói chậm rãi: - Ngày nay, phát minh của Đổng Trác – không, là phát minh của Lã Bố dựa trên tư tưởng câu chuyện nhà sư của Đổng Trác, đã được áp dụng trên lĩnh vực mĩ phẩm, bảo vệ sức khỏe, bảo hiểm nhân thọ, bồi dưỡng giáo dục và hướng nghiệp. Chỉ cần vào trang www. google.com trên internet, gõ cụm từ “bán lược cho sư”, các anh sẽ thấy hàng nghìn link. Rất nhiều người đã cải tiến phát minh, gọi nói là cách bán hàng không cửa hiệu hay nhượng quyền. Đáng tiếc là tôi không đăng ký bản quyền phát minh cách bán hàng “nhà sư mua lược”, chẳng có gì bảo vệ bằng sáng chế. Trương Phi hỏi bực tức:

- Chẳng nhẽ không ai quản các anh?

- Ai quản? – Lã Bố nghẹo đầu, nói: - Khởi thuỷ công ty của trường đại học chỉ để lấy lòng tin khách hàng. Tục ngữ nói: “hiền ăn người”, chóp bu trường Đại học Quản lý quốc tế Trường Giang chẳng đều trong tay Đổng Trác sao? Còn ai dám quản nữa đây?


5. Ác giả ác báo


Đưa Lã Bố say mèm về khách sạn thì đã hai giờ sáng.

Trương Phi nói:

- Trời sắp hửng, bụng lại đói, thôi không ngủ nữa, ra phố đêm ta uống tiếp. Ba anh em đóng cửa hộ Lã Bố, về phòng lấy ít tiền, sau đó gọi phục vụ mở cửa. Đêm mát lạnh như nước, ba người đi trên con đường mới sửa đẹp đẽ. Lưu Bị đề nghị:

- Chẳng thà mua đậu phộng, bò khô lên núi ngắm mặt trời lên!

Quan Vũ hỏi

: - Sao đại ca lại có nhã hứng thời sinh viên vậy?

Lưu Bị nói:

- Hôm nay Lã Bố cho chúng ta một bài học thực tế. Câu chuyện nhà sư khiến anh chấn động, cảm giác như có tinh thần mới. Anh nghĩ, rồi chúng ta sẽ đón bình minh sự nghiệp mới!

Hai ngày sau, Lã Bố lại cho ba anh em một tin chấn động.

- Các anh biết không? - Lã Bố thì thào: - Cô Điêu Thuyền học cùng lớp các anh là gái bao của Đổng Trác đó.

- Sao? Quan Vũ kêu thất thanh.

Ai cũng biết Quan Vũ thầm yêu Điêu Thuyền, nay nghe tin sét đánh thành ra thất thố. Lã Bố xác nhận tin tức một lần nữa: Điêu Thuyền, hoa khôi của trường năm xưa, giờ là gái bao của Tổng giám đốc tập đoàn Kinh Đô. Lòng Quan Vũ như lọ ngũ vị hương, trăm cảm xúc lẫn lộn. Tin tức lan truyền rất nhanh, bạn cùng lớp ai cũng biết chuyện Điều Thuyền. Có người trách Điều Thuyền sa đoạ, bán mình để hưởng phú quý; có người lại chửi Đồng Trác hủ bại, đem thân xác phụ nữ làm trò đùa. Chỉ có Lưu Bị kiệm lời, không đưa ra bất cứ bình luận nào.

Trương Phi trách:

- Anh lạ thật, Điêu Thuyền là bạn học của chúng ta cơ mà!

Lưu Bị đáp lạnh nhạt:

- Không phải Bị này không thương bạn cùng lớp, song suốt bốn năm chúng ta không giao vãng gì với Điêu Thuyền. Chuyện của cô ấy với Đổng Trác, ta cũng không hiểu ngọn ngành. Em bảo anh nói gì bây giờ?

Trương Phi ngạc nhiên nhìn anh:

- Đại ca, anh trở nên lạnh lùng từ hồi nào vậy?

Lưu Bị nói bình thản:

- Sau khi rời trường, anh gặp bao nhiêu chuyện hoàn toàn khác xưa. Qua thời gian, ta phải thích ứng với hoàn cảnh, có gì đáng ngạc nhiên đâu? Nay điều duy nhất anh quan tâm là: Lã Bố đã làm phó tổng giám đốc; còn chúng ta, đến một kế hoạch lập nghiệp vẫn chưa có.

Quan Vũ hỏi:

- Đại ca, anh có thể học Lã Bố bán lược không?

Lưu Bị đằng hắng, nói:

- Người như Đổng Trác, Lã Bố giỏi kiếm tiền, song ác giả tất ác báo. Chúng ta học họ làm gì?

Hai năm sau, tin về Điêu Thuyền lại được lan truyền. Đổng Trác, Lã Bố ghen nhau vì Điêu Thuyền nên đánh nhau ở Phụng Nghi Đình. Lã Bố lỡ tay khiến Đổng Trác mất mạng, phải bóc lịch năm năm. Tập đoàn Kinh Đô to là vậy bỗng tan tành trong phút chốc.


LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ


“Bán lược cho sư” được một số người xem là câu chuyện kinh doanh truyền tiêu kinh điển. Song đó là câu chuyện lừa dối, lại khuyến khích người ta kinh doanh lừa dối. Nếu tin vào câu chuyện, có nghĩa bạn nguyện làm con bọ ngựa rình ve. Nếu bạn không tin mà vẫn làm theo, có nghĩa bạn làm con chim sẻ sau lưng bọ ngựa.

Bạn lập nghiệp thế nào, vận mệnh của bạn thế đó. Nếu bạn buôn bán lừa dối, tức bạn đã chọn làm con chim sẽ đắc ý, và xạ thủ đang nhìn bạn qua đầu ruồi. Bạn không thể hiểu vì sao người ta chê cười bọ ngựa và chim sẻ, song lại khen ngợi xạ thủ.

Bạn phải lập nghiệp một cách đàng hoàng, đó là điều kiện tất yếu của một nhà quản lý thành công.


“Nhà sư trong câu chuyện thật ngốc, người nghe câu chuyện cũng thật ngốc, chỉ có người kể câu chuyện là vĩnh viễn thông minh”.

4.1.17

Tạm biệt 2016

Phanblogs lâu lắm mới gặp lại người bạn cũ.

Mình đã có một năm 2016 không thể tuyệt vời hơn :D Và đây là lúc "kiểm đếm" lại những gì đã diễn ra trong năm nay :")

Bắt đầu mở màn một năm bay lượn bằng chuyến đi Myanmar vào tháng 1. Lần đầu tiên trong đời mình biết như thế nào là thiên đàng giữa hạ giới khi sống thảnh thơi ở Bagan - một thành phố yên tĩnh tới mức mình có thể nghe tiếng tim mình đập. Và khi về lại Sài Gòn mình phải mất mấy ngày để hạ cạnh xuống đất chứ không là tinh thần cứ treo ngược ở ngọn cây. Mình đã đưa ba mẹ và em họ mình đi Thái Lan chơi lần đầu tiên, một chuyến đi tươm tất và nhiều ý nghĩa với cả nhà. Như tự hứa với lòng, hàng năm mình sẽ đưa gia đình mình đi chơi đâu đó. 2016 mình đã đưa ba mẹ đi Thái Lan, Đà Lạt và Phú Quốc, cả nhà đều vui ^.^

Tháng 5-6 mình đã có chuyến đi Mỹ thật tuyệt vời với nhiều trải nghiệm mới mẻ. Mình sẽ luôn nhớ tin nhắn đi lạc của chị Vân "chời quơi chồng ơi bé Ngân nó bị sốt", thấy thương chị Vân quá trời quá đất. Hay như lần đi lạc loanh quanh ở trạm caltrain, phải tận mấy bạn dẫn mình đi mới lên đúng tàu về nhà. Nhớ cả món xôi của hai vợ chồng anh Cảnh chị Huyền làm cho mình ăn nữa. Những ngày đi bộ mải miết ở các đại lộ New York, rồi một vòng Central Park đến mỏi cả chân nhưng vẫn thích thú lắm. Dĩ nhiên là không bao giờ quên chuyến tàu amtrak từ New York đến Chicago hơn 22 tiếng mà lại còn bị hỏng tàu trước khi đến ga cuối chừng 5 phút. Những tháng ngày ở Madison chơi với Mas, rồi đi với chị Hương tới ngôi nhà kỳ dị trên hòn đá... Mình cũng quyết định thay đổi kiểu tóc vào một ngày đẹp trời khi ở nhà chị Hương, dùng kéo cắt tóc mái mà không chút ngại ngần gì.

Mình đã được nếm mùi thế nào là mùa đông ở Helsinki khi mũi đau lên vì lạnh, thậm chí còn chảy cả máu mũi. Rồi nhớ mãi suối nước nóng ở một nơi xa xa giữa Đài Bắc, nơi mình đã có những phút giây vừa tắm vừa tám với "người tình không bao giờ cưới" Kim Nhung Aquarius :))))) Tháng 12 - khi còn vài ngày là hết năm - mình quay trở lại Chicago bằng một chuyến bay dài đằng đẵng nhớ đời. Chưa bao giờ mình có chuyến bay gây ấn tượng sâu đậm vậy luôn :))))

Chưa năm nào bay nhiều như năm nay. Hôm nay kiểm tra thẻ thành viên của VNA thì ghi nhận mình đã bay hơn 30.000 dặm, đó là chưa kể còn gần chục chuyến bay nội địa chưa được cộng dặm và mình thì toàn bay giá rẻ nên tỉ lệ cộng dặm cũng thấp hơn rất nhiều so với các đại gia khác ^^ Trung bình mỗi tháng mình ở nhà được... 1 tuần, mẹ sắp cho mình chuyển hộ khẩu lên máy bay rồi @.@

Lần đầu tiên mình cùng em trai mình cùng trợ lý mình, ba chị em, làm sự kiện Facebook Hackathon với quy mô lớn và chuyên nghiệp nhất. Từ đó mình học được nhiều thứ, cũng quyết định chỉ tập trung làm hackathon thôi và có hàng tá cách tổ chức hackathon vui vui mà hay hay sẽ được áp dụng trong 2017. À Twenty JSC của mình cũng đã trở thành agency chính thức của Facebook, không phải bán quảng cáo hộ FB đâu ạ, phụ trách tổ chức các sự kiện lớn nhỏ của FB trong 2016 và cả 2017 sắp đến nữa.

Lần đầu tiên mình public speaking bằng tiếng Anh trước hơn 20 sinh viên MBA đến từ Mỹ và chia sẻ cho họ biết về hệ sinh thái khởi nghiệp Việt Nam. Điều này cũng đã giúp mình có được record tốt để tiếp tục quản lý vài nhóm sinh viên MBA như thế vào năm sau. Ai có công việc gì mà cần thực tập viên xịn không cần trả lương thì đăng ký chỗ trước với mình nha :)

Lần đầu tiên mình đi làm từ thiện ở miền Trung với thật nhiều cảm xúc. Bên cạnh sự thấu hiểu và có cái nhìn khác về cuộc sống này, chuyến đi đến Quảng Bình nhân dịp sinh nhật mình còn giúp mình tìm về children trauma của mình và học cách chấp nhận bản thân nhiều hơn. Có thể nói tâm hồn mình đã được xoa dịu và lấp đầy bằng tình yêu thương cho chính bản thân mình, xoá bỏ nhiều mặc cảm trong quá khứ và dần nhận ra: hạnh phúc là điều giản đơn.

Mình bắt đầu tham gia góp phần xây dựng một phần các hoạt động trong các dự án của nhà nước - lần đầu tiên bao giờ cũng khó hiểu, cũng rối rắm, nhưng cũng thật thú vị. Hiển nhiên là mình thấy một số kết quả tích cực, và mình cũng muốn tiếp nối hoạt động này vào những năm về sau nữa, vì đó cũng là điều mình thích cống hiến cho cộng đồng khởi nghiệp này.

Mình vẫn còn hứng thú với ICT startups nhưng đồng thời mở rộng lĩnh vực quan tâm ra thêm ở nhiều mảng khác có ích cho cuộc sống hơn. Mình có tìm hiểu và tham gia một phần như là bạn bè với một nhóm khởi nghiệp làm phim ảnh, sự kiện này cho mình biết được là đâu đó mình cũng có chút "nghệ thuật" lắm. Rồi mình được làm việc cùng với một công ty khởi nghiệp biotech ở Đà Nẵng mà mình đã quá mê người cô sáng lập công ty đó.

Mình cũng bắt đầu năng động xông xáo hỗ trợ các thành phố khác nhiều hơn, không giới hạn ở Sài Gòn hay Hà Nội nữa mà thường xuyên có mặt ở Đà Nẵng - Cần Thơ với mật độ dày đặc hơn. Năm nay mình cũng có hân hạnh và vinh dự trở thành một trong những giám khảo vòng loại của chương trình Shark Tank, một gameshow mình rất yêu thích từ xưa tới giờ. Được nghe nhiều câu chuyện hay, được truyền cảm hứng từ những cô chú anh chị khởi nghiệp, chưa bao giờ thấy cuộc đời của mình vui vẻ và ý nghĩa đến thế :)

Còn hằng hà sa số điều mình không kể hết được, mình cũng ít dùng social media đi và thấy đời đẹp hơn nhiều lắm. Mình ghi chép mỗi ngày để nhớ những gì đã qua, dĩ nhiên là ở một nơi bí mật. 2016 cũng cho mình gặp nhiều người đặc biệt, mỗi người đặc biệt ấy lại cho mình những cảm xúc và bài học khác nhau. Tất cả giúp mình ngày càng học dần cách hiểu bản thân mình hơn. Mình luôn biết ơn và trân trọng tất cả những mối quan hệ đó, dẫu tốt xấu thế nào, dẫu có còn đi cùng với nhau trong công việc hay trong cuộc sống hay không, thì những người ấy cũng đã giúp mình thêm trưởng thành rất nhiều. 2016 cũng ghi nhận là mình làm việc nhiều hơn nhưng lại ít xuất hiện công khai hơn, thông thường chỉ thích hỗ trợ người này người kia, cũng không bon chen điểm danh hay giành giật danh hiệu gì của ai. Cuộc đời này quá ngắn cho những dự định công việc của mình, nên thay bằng thời gian đi bon chen thì mình dành thời gian làm việc mình thích :D

2017 của mình cũng không có gì nổi bật lắm đâu, sẽ lại tiếp tục những câu chuyện ở trên một cách sâu sắc hơn. Và như thông lệ, đoán xem mình đang ở đâu? He he, mình viết những dòng này khi đang ở một vùng xa xa trung tâm Madison - Mỹ. 2017 sẽ được mở màn bằng việc lần đầu tiên mình tham gia tổ chức Tết Việt trên đất Mỹ cùng chị Hương. Hah! Sẽ còn hằng hà sa số những chuyện hay ho trong năm mới nữa đó ;)

nguồn : người bạn cũ sauxanhh



Tập trung vào sản phẩm

Tập trung vào sản phẩm 

Từ ngày quay về Sydney, mình chọn ở trên một vùng núi khá đẹp nằm ở phía tây Sydney, nhà mình nằm trên một sườn đồi nhìn ra một thung lũng. Cảnh trên mình chụp từ ban công nhà, sáng nào dậy cũng vừa ăn sáng và ngắm cảnh này (nhiều lúc nhớ Đà Lạt vô cùng). Và vì ở trên núi nên thời gian di chuyển đi làm cũng lâu hơn, từ ga ở nhà mình đi lên khu trung tâm tài chính Sydney nơi mình làm việc mất khoảng gần 40 phút. 
Train ở Sydney thì rất êm, ngồi ngắm cảnh vài ngày thì cũng bắt đầu chán, nhàn cư vi bất thiện, phải tìm cái gì đó để tận dụng khoản thời gian này một cách giá trị hơn. Thế là mình quyết định sẽ viết trở lại. Vì viết cũng là một cách để hệ thống lại những kiến thức mà mình đã tích lũy được. Và biết đâu từ những bài viết linh tinh này sẽ giúp ích được gì đó cho anh em ở nhà. 
Xong phần tả cảnh, đây là bài mới viết hôm qua: 

Mình có một niềm tin đơn giản, sản phẩm đã có vấn đề thì cố vùng vẫy gì cũng vô ích.

  • Cố gắng sales –> càng sales càng chết (vì khách hàng ký với chúng ta một lần không thấy hiệu quả họ sẽ bỏ đi luôn). Chưa kể ta phải luôn sales trong tư thế đi năn nỉ khách hàng – chứ không phải là mang giải pháp đến (“giúp”) cho khách hàng). 
  • Cố gắng marketing: cái này gói gọn trong một câu kinh điển: “nothing kills a bad product faster than good marketing” (không có gì giết chết một sản phẩm thất bại nhanh hơn một chiến dịch marketing thành công) 
  • Cố gắng tìm nhà đầu tư: luôn luôn gõ cửa với tư thế đi xin xỏ. Nhà đầu tư giỏi họ chỉ muốn hợp tác với bạn để cùng đưa một sản phẩm tiềm năng lên một tầm cao hơn. Không ai lập quỹ lên để đi làm từ thiện (trừ khi đó là quỹ từ thiện). 
  • Cố gắng giữ/thu hút nhân tài bằng du lịch, ăn chơi nhảy múa: chưa kể về vấn đề chi phí trong giai đoạn khó khăn, những hoạt động này chỉ giữ được những nhân viên thích chơi, những người thích làm họ muốn được làm và thấy những cái họ làm tạo ra tác động mạnh. Cách thu hút người tốt nhất luôn là một sản phẩm mạnh. 
  • Offer share/cổ phiếu: sản phẩm đã có vấn đề, công ty không có tương lai thì share cũng như mớ giấy lộn. 

Cho nên: sản phẩm có vấn đề thì cứ tập trung mà khắc phục sản phẩm trước. Đừng nói chuyện marketing, sales, đầu tư… này nọ.

Tuy nhiên cải thiện sản phẩm là một câu hỏi quá rộng, khó có câu trả lời chung, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi cây mỗi trái, mỗi sâu mỗi bệnh, mỗi bệnh mỗi thuốc. 
Có rất nhiều việc phải làm một cách nhịp nhàng trong trường hợp dầu sôi lửa bỏng này, nhưng có vài việc mà mình nghĩ cần ưu tiên làm trước: 

Review lại nhân lực:

  • – Cắt giảm robot, chỉ giữ lại người (đọc thêm về robot và người). Thời điểm này công ty cần người hơn là robot. 
  • – Khi chỉ còn “người”, vạch ra cho được hướng đi rõ ràng. Sau đó communicate và inspire anh em có tinh thần chiến đấu tiếp. Thường thì công ty có sản phẩm đang có vấn đề thì tinh thần của “người” cũng xuống, mà thường thì tụi “người” luôn được nhiều nơi săn đón, nó còn ở lại cty nghĩa là nó còn có tâm với cty lắm. Chỉ cần có một hướng đi rõ ràng, anh em trên dưới cùng xắn tay áo làm là tụi nó lên tinh thần ngay. 
  • Xong bước này là công ty cắt cost được một khoản, ai kiếp trước có tu kiếp này gặp được nhân viên có tâm, nhiều khi tụi nó còn đòi giảm lương để chia sẻ khó khăn với cty. Lưu ý là với những đứa này thì dù có lên voi xuống chó gì sau này cũng đừng quên tụi nó. 

Review lại sản phẩm: 

Thường (không phải tất cả) sản phẩm có vấn đề là sản phẩm cái gì cũng có nhưng không cái gì ra cái gì. Hãy theo lời dạy đơn giản từ ngàn đời của ông bà: “tốt khoe xấu che”. 
Mạnh dạn cắt bỏ (hoặc ít ra thì che đi) những cái xấu, những cái chưa mạnh. Giữ lại những cái core, những cái mình tạm hài lòng nhất. (Steve Jobs ngày quay trở lại Apple việc đầu tiên ảnh làm là cắt hết số lượng sản phẩm từ 350 xuống 50 rồi từ từ xuống còn 10). 
Sau đó tập trung phát triển những cái core chủ lực này lại, rồi “khoe” ra cho mọi người biết bằng một cấu trúc sản phẩm rõ ràng và những hoạt động marketing hiệu quả. 

Sau khi làm những bước này, nếu sản phẩm vẫn chưa đi lên thì có lẽ phải suy nghĩ đến hướng có nên tiếp tục duy trì công ty không (vì có thể cty đang làm ra cái mà không ai cần, nghĩa là có tốt có xấu gì cũng chẳng ai quan tâm). 
Còn nếu tình hình sáng sủa hơn, sản phẩm đi lên, thì dù cho thu chưa đủ bù chi thì ít ra ta cũng sẽ được những cái sau: 

Với team: 

Team nhỏ dễ đi sâu sát, gần gũi ủy lạo tinh thần anh em hơn. 
Chỉ còn “người” với nhau tụi nó sẽ inspired lẫn nhau, không bị đám robot chểnh mảng làm nhụt chí. 
Nếu may mắn có được chút lợi nhuận thì team nhỏ cũng sẽ dễ cho phép chúng ta trích ra một chút lợi nhuận để nâng thêm tinh thần cho anh em. 

Marketing: 

  • Sản phẩm đơn giản –> value proposition rõ ràng –> Dễ communicate trong các hoạt động marketing hơn. 
  • Ít sản phẩm = tốn ít chi phí marketing hơn. 
  • 2 cái trên sẽ dẫn đến marketing hiệu quả hơn –> nâng tin thần của những bạn phụ trách marketing (nhắc lại lúc này tinh thần nhân viên rất quan trọng). 
  • Gặp nhà đầu tư: 
  • Team nhỏ gọn, chất lượng –> Nhà đầu tư nhìn vô cũng sẽ thích hơn. Nhiều trường hợp người ta đầu tư là đầu tư vô team chứ không phải sản phẩm. 
  • Sản phẩm ít chức năng + từng chức năng được tập trung chất lượng: Dễ truyền đạt và thuyết phục nhà đầu tư hơn. 

Xin nhắc lại trước khi kết thúc bài viết: “Sản phẩm đã không tốt thì khoan đừng nói gì tới những chuyện khác vì càng làm càng hại thêm. Tập trung cải thiện lại sản phẩm đã”. 

nguồn : http://tapbut.ngochieu.com/