Phanblogs Vì sao tôi khổ Phần 4: Nhận diện khổ đau
Vào thời đức Phật còn tại thế, có người đàn bà chỉ sinh được mỗi một đứa con trai. Bà yêu con vô hạn, nhưng thật không may, đứa trẻ một hôm mắc bệnh rồi qua đời. Điều tất nhiên xảy ra sau đó là người mẹ tội nghiệp này đau khổ đến mức cùng cực. Bà không chịu đưa xác con đến nghĩa trang để an táng, mà khóc than thảm thiết và chạy đi khắp nơi cầu cứu mọi người. Bà hy vọng có ai đó có thể cứu sống được con bà!
Rồi bà tìm đến với đức Phật và khẩn cầu ngài cứu sống con mình. Đức Phật dạy: “Nếu muốn ta cứu sống con bà, hãy đi vào làng xin về đây một nắm tro bếp. Nhưng bà hãy nhớ là phải xin ở một gia đình chưa từng để tang ai, từ ông bà, cha mẹ cho đến con cháu.”
Như người chết đuối vớ được cái phao, người đàn bà vui mừng hối hả chạy bay vào làng. Nhưng rồi bà đi từ sáng đến tối mà vẫn không sao tìm được một gia đình nào chưa từng có tang! Thất vọng tràn trề, nhưng ngay khi ấy bà chợt nhận ra rằng bà không phải là người duy nhất có người thân đã chết, và rằng tất cả mọi người ai ai cũng đều phải chết!
Nhận rõ được sự thật này, bà quay trở lại quỳ lạy dưới chân đức Phật và nói lên suy nghĩ của mình. Đức Phật từ bi dạy rằng: “Này tín nữ! Đời sống của tất cả chúng sanh đều là vô thường, luôn biến đổi và không thể tồn tại mãi mãi.”
Nhận rõ bản chất của khổ đau có thể nói là bước đầu quan trọng nhất trong việc chuyển hoá và vượt qua đau khổ. Người đàn bà đau khổ đã không nhận được bất cứ phép lạ nào từ đức Phật, ngoài một phương tiện khéo léo giúp bà ta tự mình nhận ra được bản chất sự việc.
Trong thực tế, sự đau khổ của chúng ta trước mỗi một vấn đề tùy thuộc vào nhận thức của chúng ta đối với vấn đề ấy. Một thất bại dù lớn lao mà bạn vẫn có thể dễ dàng vượt qua nếu bạn nhìn rõ được những nguyên nhân tất yếu dẫn đến thất bại đó. Ngược lại, một sự mất mát không lớn lắm cũng có thể gây cho bạn một tâm trạng hụt hẫng khó vượt qua nếu bạn chưa nhận rõ được bản chất của sự việc.