Search

19.7.16

Lý do để ảnh vợ trong ví

Phanblogs Lý dođể ảnh vợ trong ví

Hôm trước, khi chồng mở ví, mềnh mình nhìn lướt qua mà giật cả nảy vì thấy ảnh mình trong đó. Bỗng xúc động nghẹn ngào...Bao nhiêu năm sống cùng với nhau, kg ngờ giờ chồng mình lại lãng mạn đến thế. Mất mấy đêm liền mình thao thức kh ngủ được, chắc lão ấy yêu mình lắm đây, chắc lão ấy đội ơn mình lắm đây vì mình đẻ liền một mạch cho lão ấy hai thằng con trai giống lão ấy như đúc, có hôm nửa đêm, mình còn bật dậy soi đèn pin xem có đúng là lão chồng dân xd khô khan của mình không...
Hôm qua, mình thẽ thọt:
- Công việc bố Sơn dạo này bận lắm à
-ừ, bù hết cả đầu, lúc nào cũng căng thẳng, mệt mỏi...
(đúng là lão ấy lấy mình ra làm động lực rồi)- Anh mới để ảnh của em trong ví à,
- Ừ, vợ biết rồi à
- (cười duyên dáng) vâng, mỗi lần mệt anh lại ngắm ảnh em à?
- ừ, mỗi khi mệt hay chán nản, anh lại lôi ảnh em ra xem, hết cả mệt, hiệu quả lắm.
- (ôi cha mẹ thánh thần ơi) sao kg bảo em để chọn cho cái nào xinh xinh một tí mà lại chọn cái em phùng mồm trợn mắt lên thế...
- phải chọn cái đúng bản chất chứ, hiệu quả càng nhanh
- ủa, sao lạ vậy
- ừ, mỗi khi nhìn ảnh em, anh thầm nghĩ "mình đã ở được với con mẹ này 7 năm rồi, nếm trải đủ rồi, mình vẫn sống tốt, ba cái việc vặt này ngán gì", thế là việc gì với anh cũng là muỗi
- &¥$%|#{€~$¥|.



18.7.16

Thành phố mèo

Phanblogs Thành phố mèo Người thanh niên ấy mang theo một túi hành lý nhỏ, một mình đi khắp mọi nơi. Anh không có đích đến nào đặc biệt. Anh ngồi trên tàu hỏa, nơi nào khiến anh hứng thú, anh bèn xuống tàu ở đó, tìm chỗ ngủ trọ, đi dạo phố phường, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu. Khi nào chán, anh lại lên tàu hỏa đi tiếp. Kỳ nghỉ nào của anh cũng trải qua như thế.
Ngoài cửa sổ toa tàu xuất hiện một dòng sông tuyệt đẹp. Men theo dòng sông ngoằn ngoèo uốn khúc, núi đồi xanh ngắt thoai thoải kéo dài ra tít tắp, dưới chân núi có một thành phố nhỏ xinh xắn, cho người ta cảm giác yên bình. Một cây cầu đá cổ kính bắc ngang sông, cảnh tượng ấy thu hút trái tim anh. Ở đây có khi còn được ăn món cá chày sông ngon tuyệt cũng nên. Tàu hỏa vừa vào ga dừng lại, chàng thanh niên liền xách túi hành lý nhảy ngay xuống. Không có du khách nào xuống tàu ở đây. Anh vừa đặt chân xuống sân ga, đoàn tàu lại rời đi.
Trong nhà ga không có nhân viên nào. Nhà ga này có lẽ rất nhàn rỗi. Chàng thanh niên đi qua cây cầu đá, vào trong thị trấn, cả thành phố tĩnh mịch như tờ, không một bóng người qua lại. Tất cả cửa hàng đều đóng, tòa nhà thị chính cũng không có ai. Trong khách sạn duy nhất, bàn lễ tân cũng không có ai. Anh ấn chuông điện, nhưng chẳng ai đi ra. Xem chừng thành phố này hoàn toàn không có con người sinh sống. Bằng không thì tất cả mọi người đều đã trốn đi đâu đó ngủ trưa rồi. Nhưng mới mười giờ rưỡi sáng, hình như giờ này mà ngủ trưa thì hơi sớm. Hay là vì một lý do nào đó người ta đã chạy trốn khỏi thành phố đến một miền đất khác. Tóm lại, trước sáng mai sẽ không có chuyến tàu nào nữa, anh chỉ có thể qua đêm ở đây. Chàng thanh niên thả bước tản bộ khắp xung quanh cho hết thời gian.
Thế nhưng, nơi đây thực ra là một thành phố nhỏ của loài mèo. Khi hoàng hôn buông xuống, rất nhiều mèo sẽ đi qua cây cầu đá vào trong thành phố. Đủ loại đủ giống mèo với màu sắc và vằn vện khác nhau. Bọn chúng đều to hơn mèo bình thường rất nhiều, nhưng xét cho cùng vẫn là mèo. Chàng thanh niên thấy cảnh tượng đó thì vô cùng kinh hãi, vội vàng leo lên lầu chuông ở trung tâm thành phố ẩn nấp. Lũ mèo đều rất thành thạo, hoặc mở cửa hàng, hoặc ngồi trước bàn làm việc trong tòa thị chính, bắt đầu làm việc của mình. Không lâu sau, lại có thêm nhiều mèo nữa đi qua cây cầu đá vào trong thành phố. Lũ mèo vào cửa hàng mua đồ, dùng bữa trong phòng ăn của khách sạn. Chúng uống bia trong quán bar, hát những khúc ca mèo sướng khoái, có con kéo đàn phong cầm, có con nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng đàn. Trong đêm mắt mèo còn nhìn rõ hơn ban ngày, gần như không cần chiếu sáng, nhưng đêm hôm ấy ánh sáng bàng bạc của vầng trăng tròn phủ lên khắp thành phố, vì vậy chàng thanh niên trên gác chuông nhìn thấy toàn bộ quang cảnh đó. Lúc trời gần sáng, bọn mèo đóng cửa tiệm, kết thúc công việc đang dang dở, lũ lượt đi qua cầu đá, trở về nơi từ đó chúng đến đây.
Trời sáng, lũ mèo đã đi hết, thành phố nhỏ lại trở về trạng thái không người, chàng thanh niên leo xuống khỏi gác chuông, đi vào khách sạn, tự chọn lấy một chiếc giường nằm ngủ một giấc. Khi đói bụng, anh ăn bánh mì và cá còn thừa trong nhà bếp khách sạn. Trời sẩm tối, anh lại leo lên gác chuông ẩn nấp, thức cả đêm quan sát hành động của bọn mèo tới khi trời sáng. Tàu hỏa ghé qua vào buổi sáng và trước lúc chiều tối, dừng lại ở nhà ga.
Lên chuyến tàu buổi sáng, anh có thể tiếp tục đi xa hơn; còn lên chuyến tàu buổi chiều, anh có thể trở về điểm trước của cuộc hành trình. Không hành khách nào xuống tàu ở đây, cũng không ai lên tàu ở ga này. Nhưng tàu vẫn dừng ở đây đúng theo quy định, sau một phút lại khởi hành. Chỉ cần muốn, anh hoàn toàn có thể lên tàu rời khỏi thành phố mèo rỢn người này. Nhưng chàng thanh niên không làm thế. Anh còn trẻ, lòng hiếu kỳ rất mạnh, lại tràn trề tham vọng và tinh thần mạo hiểm. Anh muốn quan sát thêm cảnh tượng kỳ dị trong thành phố mèo này. Bắt đầu từ khi nào, và vì lẽ gì, nơi này lại trở thành thành phố của loài mèo? Thành phố mèo này được tổ chức như thế nào? Lũ mèo rốt cuộc làm gì ở đây? Nếu có thể, anh hy vọng giải đáp được những câu hỏi ấy. có lẽ anh là người duy nhất tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ dị này.
Đêm hôm thứ ba, ở quảng trường dưới lầu chuông xảy ra một trận hỗn loạn nhỏ.
"Cậu không cảm thấy hình như có mùi con người à?" Một con mèo nói. "Nghe cậu nói tớ mới nhớ, mấy ngày nay cứ có cảm giác có một thứ mùi là lạ." Con mèo khác khịt khịt mũi tán đồng. "Thực ra tớ cũng cảm thấy rồi," Lại thêm một con nữa phụ họa theo.
"Nhưng lạ thật đấy, con người không thể nào đến đây được," Một con mèo lên tiếng.
"Đúng. Đương nhiên rồi. Con người không thể đến thành phố mèo được."
"Nhưng đúng là có mùi của bọn ấy mà."
Lũ mèo chia thành mấy đội, kiểu như đội dân phòng, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách của thành phố nhỏ. Khi nghiêm túc, cái mũi của lũ mèo trở nên cực kỳ thính nhạy. Chẳng mấy chốc chúng đã phát hiện ra gác chuông chính là nơi tỏa ra thứ mùi lạ ấy. Chàng thanh niên cũng nghe thấy tiếng nệm thịt mềm mại dưới chân chúng bước lên cầu thang, từng bước từng bước tiến về phía mình. Toi đời rồi, anh nghĩ. Lũ mèo hình như rất giận dữ vì có mùi con người. Bọn chúng rất to, lại có móng vuốt sắc bén và những chiếc răng dài trắng ởn nhọn hoắt, vả lại, thành phố nhỏ này là nơi con người không thể đặt chân đến. Nếu bắt được anh, không hiểu chúng sẽ đối xử với anh như thế nào, có điều chắc chắn rằng chúng sẽ không để anh an nhiên rời khỏi đây, một khi anh đã biết bí mật của chúng.
Ba con mèo trèo lên gác chuông, chun mũi hít mạnh.
"Kỳ lạ thật," Một con rung rung mấy cọng râu dài, nói. "Rõ ràng là có mùi, mà lại không có người."
"Đúng là quái lạ," Một con khác nói. "Tóm lại, ở đây chẳng có người nào hết. Đi tìm chỗ khác xem sao."
"Nhưng mà, thật là kỳ lạ quá đi mất."
Vậy là chúng đành gãi đầu gãi tai ra khỏi gác chuông. Tiếng bước chân lũ mèo đi xuống cầu thang, rồi biến mất trong bóng đêm. Chàng thanh niên thở phào nhẹ nhõm, song không hiểu gì cả. Phải biết là anh và lũ mèo đụng nhau ở một không gian cực kỳ chật hẹp, thiếu chút nữa là hai đầu mũi chạm nhau như người ta thường nói. Không thể nào có chuyện chúng không nhìn thấy anh. Nhưng không hiểu sao lũ mèo dường như không thấy bóng dáng anh ở đó.
Anh giơ tay lên trước mặt. Nhìn rõ mồn một, không hề biến thành trong suốt. Không thể tin được. Nhưng dù thế nào, sáng sớm mai anh sẽ ra ga, lên chuyến tàu buổi sáng rời khỏi thành phố nhỏ này. Ở lại đây quá nguy hiểm. Không thể may mắn thế này mãi được.
Nhưng ngày hôm sau, chuyến tàu buổi sáng không dừng lại. Thậm chí còn không hề giảm tốc độ, cứ thế phóng vụt qua trước mắt anh. Chuyến tàu buổi chiều cũng thế. Anh nhìn thấy lái tàu ngồi trên ghế lái, phía sau ô cửa sổ còn có gương mặt các hành khách, nhưng đoàn tàu chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại.
Bóng dáng chàng thanh niên đang đợi tàu, thậm chí cả cái ga xép nhỏ này, cơ hồ không lọt vào trong tầm mắt họ. Sau khi chuyến tàu chiều biến mất phía chân trời, xung quanh chìm vào trạng thái tĩnh lặng chưa từng có. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Chẳng mấy chốc nữa là tới giờ lũ mèo đến. Anh hiểu, anh đã đánh mất mình. Cuối cùng anh đã tỉnh ngộ: đây vốn chẳng phải thành phố mèo gì cả. Đây là nơi được định sẵn để anh biến mất, nơi này được dành riêng cho anh, một nơi không ở trên thế giới này. và, tàu hỏa sẽ mãi mãi không bao giờ dừng lại ở cái ga xép này để đưa anh về thế giới ban đầu nữa.
1Q84 Tap 2 - Haruki Murakami



16.7.16

Có buồn nào buồn hơn

Phanblogs

Có buồn nào buồn hơn khi em vừa thôi học là em đi lấy chồng
Trường xưa nay vắng bóng em tôi, tại sao tôi lại mất nàng
Người yêu tôi ai cướp, ai cướp linh hồn tôi ai dẫm lên tim mình
Cho tim mình rĩ máu hết rồi tình đầu tiên.

Kỷ niệm nào còn đây đôi tay còn nắm chặt
Mà em quên hết rồi, người ơi sao nở cướp em tôi
Ngày xưa đi về chung đường nhìn em anh khẻ nói
Anh muốn hôn mặt em cho má em thêm hồng
Cho đôi môi em đỏ thắm kỷ niệm nào vội quên.

Em ơi.. em ơi ..em nói chi câu ân tình
Em nói chi đau lòng anh, em ngũ trong vòng tay nào
Đêm nay em về đâu thời gian nào bôi xoá mà tôi vẩn tìm em....
Suốt quảng đời học sinh bao nhiêu là kỷ niệm mà em quên hết rồi
Tìm quên sao cố mãi không quên.

Càng quên anh càng nhớ nhiều! 
rồi mai đây em bước ,
em bước theo chồng em ,
em sẽ vui hay buồn ,
xin chúc mừng em nhé ...lấy được chồng giàu sang


8.7.16

tốn thời gian để lang thang và bận tâm tới lời nói của những kẻ ngu ngốc

Phanblogs Chuyện kể rằng, ngày nọ, một chàng trai trẻ tới gặp nhà thông thái và nói: “Con đang thực sự khổ sở vì cảm giác mình là một người vô dụng và con không còn thiết sống nữa. Ai cũng nói rằng con thất bại và thật ngu ngốc."



Người đàn ông thông thái liếc nhìn chàng trai trẻ và trả lời vội vàng: “Xin thứ lỗi cho ta, ta rất bận và không thể giúp con được. Có một vấn đề cấp bách hơn cần được ta giải quyết”. Sau đó, nhà thông thái ngưng lại một lúc, suy nghĩ và nói thêm: “Tuy nhiên nếu con đồng ý giúp, ta sẽ không quên đền đáp”.

“Dĩ nhiên rồi”, chàng trai trẻ nhanh chóng trả lời. “Tốt”, nhà thông thái tháo chiếc nhẫn nhỏ có viên đá quý trên ngón tay ra.

"Hãy lấy ngựa của ta và đến chợ. Ta cần bán chiếc nhẫn này ngay lập tức để trả nợ. Hãy cố bán ở mức giá tốt nhất và nhớ là không được bán với giá ít hơn 1 đồng tiền vàng. Hãy đi ngay bây giờ và trở lại nhanh nhất có thể".

Chàng trai trẻ cầm chiếc nhẫn và phi nước đại trên lưng ngựa. Khi tới chợ, cậu ta đã chào mời rất nhiều nhà buôn. Ban đầu có một vài người hứng thú nhưng sau khi nghe chàng trai nói rằng anh sẽ không bán với giá ít hơn 1 đồng tiền vàng, họ bắt đầu bỏ đi.

Một số người thậm chí không ngần ngại cười nhạo chàng trai, một số khác đơn giản chỉ quay mặt đi. Chỉ duy nhất một thương gia đã có tuổi dành thời gian giải thích với chàng trai rằng 1 đồng tiền vàng là mức giá quá đắt cho chiếc nhẫn này và mức giá tốt nhất có lẽ chỉ là 1 đồng tiền bạc.

Nghe những lời nói đó chàng trai trở nên hết sức buồn rầu. Cố gắng đi khắp cả khu chợ để tìm kiếm người mua nhẫn nhưng bất thành, chàng trai ủ rũ cưỡi trên lưng ngựa với tâm trạng hoàn toàn thất vọng. Anh quyết định quay về gặp nhà thông thái.

“Thưa ngài, con đã không thể thực hiện được yêu cầu ngài đưa ra. Mức giá tốt nhất con có thể bán chiếc nhẫn này chỉ là 2 đồng tiền bạc nhưng ngài đã dặn không được đồng ý bán với giá ít hơn 1 đồng tiền vàng. Tuy nhiên mọi người đều nói chiếc nhẫn này không đáng giá nhiều như vậy”.

“Chàng trai, đó là một điểm vô cùng quan trọng. Trước khi cố gắng bán được chiếc nhẫn, sẽ là không tồi nếu như dành thời gian xác định giá trị thật sự của nó. Và ai có thể làm điều này tốt hơn một người thợ kim hoàn? Hãy tới hỏi ông ấy và tìm ra giá trị thực của chiếc nhẫn. Nhưng hãy nhớ rằng bất kể ông ấy đưa ra mức giá bao nhiêu cũng không được bán. Thay vào đó, hãy quay trở lại gặp ta”.

Chàng trai lại cưỡi lên lưng ngựa và đến gặp một người thợ kim hoàn. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng bằng kính lúp và đặt lên cân tiểu vi, người thợ nói: “Hãy nói với sư phụ của cậu rằng hiện tại tôi không có đủ để đưa cho ông ấy hơn 58 đồng tiền vàng để mua chiếc nhẫn. Nhưng nếu cho thêm thời gian, tôi có thể trả với giá 70 đồng tiền vàng”.

“70 đồng tiền vàng”, chàng trai kêu lên kinh ngạc. Anh cười và cảm ơn người thợ kim hoàn, sau đó phi ngựa nước đại về gặp nhà thông thái.

Khi nghe câu chuyện mà chàng trai trẻ kể lại, ông nói: “Chàng trai, hãy luôn nhớ rằng, cậu cũng giống như chiếc nhẫn này vậy. Quý giá và độc nhất. Chỉ các chuyên gia mới có thể đánh giá được giá trị đích thực của bản thân cậu. Vì vậy tại sao cậu phải tốn thời gian để lang thang và bận tâm tới lời nói của những kẻ ngu ngốc?



Phan: Tốt nhà thông thái nói : bây giờ con hãy đưa ta 69 đồng tiền vàng. 3 ngày sau con hãy cầm chiếc nhẫn này đến người thợ kim hoàn và để lại với giá 70đồng. Phần còn thừa coi như món quà ta tặng con về sự ham học hỏi.3 ngày sau : người thợ kim hoàn biến mất. chàng trai quay lại gặp nhà thông thái để xin ý kiến.
nhà thông thái nói : bài học1 không có bữa ăn nào miễn phí. 2 hãy tin vào thị trường con sẽ thành công. 3 69 là con số đẹp hãy vận dụng nó khi có thể

thu tiền theo nhu cầu mà giá trị dưới mức kỳ vọng thì coi chừng

Phanblogs

thu tiền theo nhu cầu. mà giá trị dưới mức kỳ vọng thì coi chừng



Hạnh phúc đơn giản

Phanblogs





6.7.16

Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa

Phanblogs Lưu Quang Vũ gốc Quảng Nam, sinh ra từ Phú Thọ, lớn lên trong cảnh "hạt thóc bẻ đôi, chiến trường chia nửa" nên ông chắc chắn cũng lớn lên trong phù sa của bùn.


Trong bài thơ này tôi tìm hoài mà có cái nét nào là bóng dáng của thị thành đâu? Thậm chí từng câu, từng khổ cũng không “với tay đụng trời” như "Bàn tay ta làm nên tất cả - Có sức người sỏi đá cũng thành cơm".

Người thị thành, hay có thể người sinh ra và lớn lên không gần gũi với nông thôn làm sao ngửi được mùi khu khú mà thật thương của bùn trong bài thơ này được? Với họ, chữ trong câu thơ phải là “đất cày” mới có tính mộc mạc, mới thoảng được mùi thơm trong sạch của đất, còn “bùn” là hình tượng gớm ghiếc của “đánh bùn sang ao” hay “Để lâu, phân trâu hóa bùn”.

Hãy đọc khổ thơ trong bài thơ này:

Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm

Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về

Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm

Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

Chữ bùn bắt đầu như thế đó! Nó dung dị, hiền hòa mà thương quá! Nó có màu sẫm của nhọc nhằn, có vị mặn của mồ hôi nhưng thơm lừng với thời gian! Ai nói màu bùn trong khổ thơ ni là dơ bẩn? Ai nói mùi bùn trên lưng nghé là mùi hôi?

Người Việt vươn lên từ lúa nước, từ mùi bùn nhọc nhằn để thành nhân. Lưu Quang Vũ đã có gien bùn của quê hương đất Quảng truyền từ trong huyết quản của cha mình, nhà biên kịch Lưu Quang Thuận. Sinh ra, lớn lên với tuổi thơ đầy bùn, câu thơ chảy ra từ bùn thì mắc gì ông không gửi màu bùn và mùi bùn trong đó?

Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa

Óng tre ngà và mềm mại như tơ.




Tôi cũng lớn lên từ bùn, tuổi thơ tôi cũng đầy bùn. Bùn của Quê hương, bùn của Cha và của Mẹ. Bùn đã nuôi tôi khôn lớn, cho tôi cảm nhận được mùi thơm khú nắng của ruộng đồng mà lớp người thị thành cho là “thúi”. Bùn đã theo tôi bằng những hoài niệm ngọt ngào và lòng biết ơn sâu đậm khi nghĩ về một vùng quê... Bởi thế, khi đọc lại, nhất là xem lại bút tích của nhà thơ tôi trân trọng lắm cái từ “bùn”.

Ai miệt thị: Bùn cũng đòi hóa phù sa?


Với tôi, màu phù sa, vị phù sa, hương phù sa chưa chắc gì bằng cái chất rất bùn trong từ "bùn" của Lưu Quang Vũ.

Kết lại hãy cùng nghe lời thơ như câu hát của mẹ ngày còn tuổi vào nôi:

Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ

Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn

Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá

Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình...