Search

9.10.19

Trăm năm mới có một ngày Bây giờ mới biết mặt mày ở đây

Phanblogs Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc diễn ra khá tốt đẹp. Trung Quốc chi viện hộ trợ cho Việt Nam khá nhiều về tinh thần và vật chất bằng nhiều hình thức phong phú như cho học sinh Việt Nam sang học tập ở Quế lâm Trung Quốc, hoặc tiếp nhận thương bệnh binh, cán bộ Việt Nam sang Trung Quốc điều trị bồi dưỡng sức khỏe để tiếp tục trở lại chiến đấu.


Ông cũng là một người trong đoàn cán bộ được cấp trên cho sang Quảng Tây điều tri. Hàng tháng sau đợt điều tri phía bạn tổ chức cho đoàn cán bộ Việt Nam đi dã ngoại. Đoàn dã ngoại được đi tham quan một hang động dài 7 km. nhiều phong cảnh và điêu khắc rất đẹp. Kết thúc đoạn đường 7km hướng dẫn viên cho đoàn nghỉ ngơi uống nước sâm tăng lực rồi mời đoàn Việt Nam tiếp tục trèo leo lên một quả đồi khá cao. Nhân viên hướng dẫn nói rằng mời các đồng chí đến viếng một danh tướng nổi tiếng của Trung Quốc là Phục Ba tướng quân.Nghe đến đây Ông bèn cáo mệt không thể leo lên đồi cao được.
Ai đời mình lại đi lên thắp hương cúng một tướng giặc đã từng đàn áp cuộc khởi nghĩa hai Bà Trưng thời Đông Hán.

Văn lo vận nước văn thành võ Võ thấu lòng dân, võ hoá văn”.
Văn lo vận nước văn thành võ /Võ thấu lòng dân, võ hoá văn”.


Về đến trại điều dưỡng ông đề xuất với chi ủy và lãnh đạo từ nay lấy cớ sức khỏe hạn chế nên lộ trình da ngoại chỉ đi hết 7km đường hầm chớ không đi viếng đền Phục Ba Tướng Quân nữa. Ai đời người Việt Nam lại đi thắp hương viếng một tướng giặc từng đi ăn cướp nước mình bao giờ Rồi ông báo cáo tổ chức báo cho phía bạn ông có điện goi về nhận nhiệm vụ mới , đề phòng mọi bất trắc bất lợi cho ông. Ông nói anh em trong đoàn nói phía Trung Quốc cũng đã mời Đại tướng Võ Nguyên Giáp nghỉ dưỡng và dã ngoại một lộ trình như Ông vừa kể. Khi phía Trung Quốc đề nghị ghi cảm tưởng cho chuyến viếng đền Phục Ba Tuớng Quân Mã Viện đại tướng hạ bút viết luôn hai câu thơ như sau:

“Trăm năm mới có một ngày
Bây giờ mới biết mặt mày ở đây!”

Không biết bây giờ sổ ghi cảm tưởng ấy có còn hay không?







7.10.19

SÔNG NẮNG VƯỜN XƯA (GỬI MẸ BÊN KIA ĐỜI): Chuyện Phiếm Thầy Tu Sư Toại Khanh

Phanblogs SÔNG NẮNG VƯỜN XƯA (GỬI MẸ BÊN KIA ĐỜI)

Toại Khanh
Mẹ mất rồi. Nghe được tin đó từ bên nhà, suốt mấy giờ đồng hồ tôi chỉ nghe thấy bên tai mình ba chữ đó. Tôi ra sau nhà cắt vội mấy nhánh hồng rồi vào thắp hương trên bàn Phật. Tôi quỳ xuống nhìn lên pho tượng và lạ lắm, chỉ thấy phảng phất ở đó gương mặt của mẹ. Bà đang nhìn tôi và tôi như nghe rõ ràng một câu nói: Mẹ bình yên rồi, sư đừng buồn. Một chút tàn nhang rớt trên lá y tôi vẫn không hay…
Tính đến tháng tư năm này, tôi tròn 41 tuổi, xa mẹ vừa vặn 11 năm. Mẹ còn, không thấy gì đặc biệt. Những khi nhớ, chỉ nghĩ đơn giản là thiếu gì dịp gặp lại, dù nói thiệt, tôi cũng không biết đó là dịp nào. Chẵng biết vì sao cứ nghĩ đơn giản là mẹ sẽ còn đó hoài hoài để chờ mình về. Rồi thì bữa nay mẹ đi mất, tôi giật mình thấy sao có thể hồn nhiên vậy. Mẹ như dưỡng khí, thở suốt một đời hiếm khi nhớ mình thở bằng gì. Khi bị ngạt thở mới chịu nhớ vì đâu mình sống được. Mẹ xa rồi người ta mới hiểu cái gì là thiêng liêng nhất đời. Cảm giác mồ côi mẹ giống cái chết ở chỗ mỗi đời người chỉ có một lần, khi hiểu được thì xong rồi, chẵng còn dịp kinh nghiệm lần hai để mà chuẩn bị tinh thần!
Buổi trưa ra sau nhà nhìn xuống mặt hồ mênh mông. Thiệt lạ, tôi nhìn từng đợt sóng lăn tăn trên hồ mà cứ tưởng như đang thấy lại dòng sông quê cũ năm nào, nơi một phần tuổi thơ của của tôi từng nằm lại đó. Tôi như nghe lại cả tiếng còi tàu ban trưa từ một cõi nào thật xa vắng, có mẹ tôi bên một bờ lá đìu hiu và một mảnh vườn con hửng nắng vàng với vài ba cây ổi sẻ. Giờ thì mẹ đâu còn nữa. Gì cũng chỉ là một cõi ký ức nhói đau… Bao thứ cao đàm khoát luận ở đời giờ chỉ còn là một trò chơi con trẻ, gì cũng không nằm ngoài một ánh mắt của mẹ ngày xưa…

SÔNG NẮNG VƯỜN XƯA (GỬI MẸ BÊN KIA ĐỜI): Chuyện Phiếm Thầy Tu Sư Toại Khanh
SÔNG NẮNG VƯỜN XƯA (GỬI MẸ BÊN KIA ĐỜI): Chuyện Phiếm Thầy Tu Sư Toại Khanh

Bỗng thấy cô đơn quá chừng. Sở tri Phật học cũng chừng đó, không khác đi, vậy mà lòng phàm vẫn cứ đau đáu. Vậy là Vu Lan này không còn bông hồng nữa rồi, chỉ còn là hoa trắng. Đơn giản quá, nhưng đau như một vết chém treo ngành.
Bỗng giận mấy người không biết thương mẹ. Chuyện của họ mà mình cũng giận được. Có ai biết tôi bây giờ có muốn mượn tạm một bà mẹ của ai đó để mà thương cũng không được nữa. Mẹ tôi đi rồi. Bà mẹ nào khác trên đời với tôi lúc này nhiều lắm cũng chỉ là giống mẹ, không phải mẹ tôi. Nhiều khi mình coi thường những gì trước mắt, một đời kiếm tìm những thứ xa xôi cao vời, khi tỉnh lại mới thấy cái mình cần đã không còn nữa.
“Này các tỷ kheo, đây là thời điểm để các người tinh tấn tu học, khi mà tăng chúng chưa chia rẽ nhau, khi mà chuyện khất thực còn dễ dàng, khi mà nhân gian chưa lâm cảnh loạn lạc, khi mà tấm thân này còn khỏe mạnh vững vàng…” Trong nỗi đau nhớ mẹ, tôi bỗng nhớ lại bài kinh đó như một chút quà nhét vội vào tay nãi của mẹ trước khi bà vĩnh viễn bỏ tôi lại mà đi.
Xin cúi đầu thâm tạ mấy người anh em trong nước đã tranh thủ cho tôi nhìn thấy lần cuối quan tài của mẹ trước lúc hỏa thiêu. Hãy biết tranh thủ thời gian trước khi chuyện gì cũng là quá muộn.
Tôi thức trắng để viết bài này như một món pháp thí gửi muôn phương. Một người đọc hiểu thôi, coi như tôi vừa bòn chút công đức để mẹ tôi có cái cầm tay trên đường…Dù tôi vẫn tin trong trong chuyện tu hành, mẹ không đến nỗi là một người tay trắng.
Bốn đêm trước, mẹ còn bên đó. Đêm này mẹ ở đâu ? Cõi trầm luân nghìn trùng ở cả hai nghĩa đen và bóng. Giá có thể yểu mệnh để gặp lại người, con sá gì những năm tháng phù du….