Search

7.10.20

CON ĐƯỜNG CỔ XƯA TÁC GIẢ PIYADASSI THERA DỊCH GIẢ TỲ KHEO PHÁP THÔNG

Phanblogs CON ĐƯỜNG CỔ XƯA TÁC GIẢ PIYADASSI THERA DỊCH GIẢ TỲ KHEO PHÁP THÔNG

Hơn hai ngàn hai trăm năm trước, nơi vườn Lộc Uyển tại Sarnath Ấn Ðộ, đã vang lên bức Thông điệp Giải thoát của Ðức Phật, một sự kiện trọng đại, đã làm thay đổi hẳn cách Tư duy và lối sống của loài người. 

Mặc dù mới đầu chỉ có 5 vị đạo sĩ thuộc nhóm Kiều Trần Như được nghe Thánh pháp này, giờ đây đã lan tỏa thật bình an đến tận những vùng xa xôi nhất của cõi thế gian này, và nhu cầu để hiểu được rõ ràng hơn, chính xác hơn ý nghĩa của Thánh pháp đã và đang là một nhu cầu lớn cho thế giới. Trong những năm gần đây, nhiều sách dẫn giải về lời dạy của Ðức Phật đã xuất hiện, song phần lớn những cuốn sách ấy đều thiếu tính chính xác và không tương ứng với tinh thần Phật ngôn. 

Với tất cả lòng khiêm tốn, bần Tăng nguyện sẽ trình bày thật chân xác về lời Ðức Phật dạy như đã được tìm thấy trong Tam tạng Pàli nguyên thủy nhất, một truyền thống Phật giáo cổ kính và rất đáng tin cậy từ ngàn xưa cho tới nay. Do đó, nội dung của cuốn sách này là nhằm giải thích bao quát quan niệm trung tâm của đạo Phật, tức Tứ Thánh Ðế, đặc biệt nhấn mạnh đến Bát Thánh Ðạo, Pháp hành dẫn đến Giác ngộ Giải thoát. Bần Tăng đặt tên cho cuốn sách là "Con Ðường Cổ Xưa" (Puràna Maggam), đúng theo những từ mà Ðức Phật đã dùng khi giới thiệu về Bát Thánh Ðạo.


Piyadassi Thera Vajiràràma Colomb 5, Sri. Lanka (Ceylon).


CON ĐƯỜNG CỔ XƯA TÁC GIẢ PIYADASSI THERA DỊCH GIẢ TỲ KHEO PHÁP THÔNG



LỜI NGƯỜI DỊCH
Con Ðường Cổ Xưa (The Buddha”s Ancient Path) do Ngài Piyadassi,
một vị pháp sư uyên áo của Giáo Hội Tăng Già Nguyên Thủy Tích Lan, biên
khảo dựa trên tinh thần Kinh Ðiển Nguyên Thủy.
Tác phẩm này nhằm đã thông mọi kiến giải sai lầm về những lời dạy của
Ðức Phật. Con Ðường Cổ Xưa là tác phẩm giới thiệu về Bát Thánh Ðạo, là
lộ trình Giải thoát của những bậc Giác ngộ uyên vỹ xưa cũng như nay.
Tác phẩm này được Ngài Piyadassi làm cho sáng tỏ thêm Tôn chỉ của Ðấng
Từ phụ. Những vấn đề Ngài nêu ra đều được dẫn chứng bằng một đoạn kinh
hay một sự thật sinh động trong đời thường mà chúng ta sẽ cảm nhận một sự
sâu sắc đầy thú vị.
Ở đây độc giả sẽ tìm hiểu những lời giáo huấn nguyên thủy nhất của Ðức
Phật và định hướng cho mình một con đường Giác ngộ chân chánh.
Trong quá trình chuyển ngữ, những đoạn trích dẫn Kinh Ðiển phần lớn
chúng tôi dựa vào Tạng Kinh do Hòa thượng Minh Châu dịch, với ít nhiều
thêm bớt cho phù hợp với nguyên bản. Ngoài ra, ở những phần chú thích
cuối trang chúng tôi còn rút thêm từ Tạng Kinh của hội Tam tạng Miến
(Myanmar Pitaka Association) để bổ sung vào cho rõ nghĩa.
Thực ra, dầu đã hết sức cố gắng nhưng cũng không sao tránh khỏi những sai
sót. Kính mong chư Bậc Tôn Ðức, các bậc thức giả niệm tình hoan hỷ bổ
khuyết và góp ý cho chúng tôi, để những lần tái bản sau được hoàn chỉnh
hơn.
Chúng tôi thành kính tri ân:
Ngài Piyadassi và tác phẩm của Ngài.
Thầy Viên Minh đã tổng duyệt và viết lời giới thiệu.
Sư Pháp Minh (rừng thiền Viên Không) đọc bản thảo và sửa lỗi chánh tả.
Phật tử Thiện Trí (chùa Bửu Long) đã tận tình đánh máy và trình bày bản in
cùng với sự giúp đỡ của Hương Ðịnh.
GÐ anh Hoàng Quang Chung đã phụ giúp chúng tôi trong kỹ thuật vi tính.
Và những đạo hữu đã đóng góp tịnh tài như:
Cô Ðặng Thị Năm, tu nữ chùa Bửu Long.
Chị em cô Nguyễn Thị Thùy, Nguyễn Thị Tùy.
Cô Tịnh Phạm.
Cô giáo Mai.
Cô Liễu Vân.
Cô Diệu Minh.
Và một số Phật tử đã giúp chúng tôi hoàn thành dịch phẩm này.
Ở nơi đây chư vị xin ghi nhận lòng tri ân sâu sắc của chúng tôi. Nguyện cầu
hồng ân Tam Bảo hộ trì cho chư vị thân tâm thường được an lạc.
Do năng lực phước thí này là nhân duyên nguyện cho chúng con đầy đủ
Minh – Hạnh – Túc Giác ngộ Chân lý trong ngày vị lai.
Idam vata me punnam àsavakkhayàvaham hotu anàgate.
Viên Không, Trung Thu năm Tân Tỵ (PL 2545, TL 2001)
Dịch giả:
Tỳ kheo Pháp Thông.


CON ĐƯỜNG CỔ XƯA TÁC GIẢ PIYADASSI THERA DỊCH GIẢ TỲ KHEO PHÁP THÔNG TXT
CON ĐƯỜNG CỔ XƯA TÁC GIẢ PIYADASSI THERA DỊCH GIẢ TỲ KHEO PHÁP THÔNG pdf
CON ĐƯỜNG CỔ XƯA TÁC GIẢ PIYADASSI THERA DỊCH GIẢ TỲ KHEO PHÁP THÔNG docx



10.9.20

Dân vịt

Phanblogs Dân vịt. Giờ em sẽ viết về dân vịt. Vâng, đây là lần đầu tiên em nhắc đến dân vịt, chuyện thế này.


Em có lần nói với anh là nhà máy nơi em đang làm việc đây có cơ ngơi rộng ơi là rộng, có rừng, có hồ, lại còn gì gì nữa ấy. Thong dong tản bộ thì chả còn gì bằng. Hồ khá to, có dân vịt sống ở đấy, đâu như mười hai chú. Em chả biết mấy chú này tổ chức gia đình ra sao. Có lẽ chúng thỏa thuận nội bộ với nhau thế nào đó, kiểu như chú này thì chơi được với chú nọ nhưng không được chơi với chú kia, nhưng em chưa bao giờ thấy chúng đánh nhau cả.

Dân vịt

Đã sang tháng Mười Hai, băng đã bắt đầu đóng trên mặt hồ, nhưng cũng chưa dày lắm. Ngay cả khi trời lạnh hồ vẫn không đóng băng hết, vẫn còn một khoảnh nước đủ cho dân vịt bơi loanh quanh tí chút. Em nghe nói, khi trời đủ lạnh để băng đóng dày, có vài cô trong bọn em ra đây trượt băng. Chừng đó thì dân vịt (hì, gọi thế nghe cũng lạ, nhưng em quen mất rồi, tự buột mồm ra thôi) sẽ phải đi chỗ khác. Em thì chẳng thích trượt băng, nên em chỉ mong đừng có băng biếc gì hết, nhưng dẫu có mong thì cũng đâu thể được như ý mình. Vùng này mùa đông lạnh kinh người, thành thử một khi đã sống ở đây thì dân vịt ắt phải thích nghi với lãnh thổ chứ.

Dạo này, cuối tuần nào em cũng tới đây giết thì giờ bằng cách ngắm dân vịt. Mỗi lần như vậy, em có thể ngồi hàng hai ba tiếng đồng hồ mà không biết. Ra ngoài trời lạnh là em vũ trang từ đầu tới chân y như thợ săn gấu Bắc Cực ấy: tất lót, mũ, khăn choàng, giày cao cổ, áo khoác lông. Rồi em ngồi hàng tiếng đồng hồ trên một tảng đá, chỉ mình em, hoàn toàn thư giãn, ngắm dân vịt. Thỉnh thoảng em cho chúng ăn bánh mì cũ. Dĩ nhiên ở đây chẳng có ai khác dư thì giờ làm mấy chuyện điên rồ ấy cả.

Chẳng rõ anh Chim vặn dây cót có biết không, chứ vịt là một loài rất dễ thương. Em ngắm chúng chả bao giờ chán. Em không làm sao hiểu được, vì sao ai cũng thích đi đâu đó thật xa hay bỏ tiền xem những bộ phim ngớ ngẩn thay vì dành thì giờ vui với dân vịt. Chẳng hạn như thỉnh thoảng chúng lại vỗ cánh bay lên không trung rồi đáp xuống băng nhưng lại trượt chân, thế là ngã oạch oạch. Y như xem hài kịch trên ti-vi ấy! Xung quanh chẳng có ai khác, thế mà em vẫn cười sặc sụa. Dĩ nhiên đâu phải chúng làm trò để cho em cười. Chúng đang cố hết sức mình để sống cho ra sống đấy chứ, chỉ có điều thỉnh thoảng một cái thôi. Thế mới thật là hay, em nghĩ vậy.

Dân vịt có những cái chân có màng dẹt mầu cam đến là dễ thương, như là chúng mang giày đi mưa nhỏ xíu của trẻ con ý, chỉ có điều chân ấy không sinh ra để đi trên băng, em đoán vậy vì em thấy chúng cứ trượt tới trượt lui suốt, có khi còn ngã phịch mông xuống, chổng cẳng lên trời nữa. Giày ấy ắt là không có núm chống trượt. Thành thử mùa đông thật chẳng phải là mùa vui vẻ gì cho dân vịt. 

Em tự hỏi, trong thâm tâm chúng nó nghĩ gì về băng hay những thứ tương tự. Em dám cá rằng chúng chẳng ghét bỏ gì mùa đông lắm đâu. Nhìn chúng nó em cảm thấy vậy. Xem ra chúng sống cũng khá vui vẻ đấy chứ, dẫu đang mùa đông, có chăng thì thỉnh thoảng chỉ tự càu nhàu: “Lại băng à? Đành vậy thôi…” Em thích dân vịt là còn thích điều ấy nữa.

Hồ nằm chính giữa rừng, từ đâu đến đây cũng xa. Chẳng ai khác (ngoài em ra, dĩ nhiên!) buồn cuốc bộ ngần ấy đường để đến đây vào mùa này, ngoại trừ những hôm thật ấm. Em đi theo lối mòn xuyên qua rừng, giày em nghiến lạo xạo trên lớp băng còn lại từ trận mưa tuyết gần đây. Em thấy xung quanh đâu cũng toàn chim. Mỗi khi em dựng cao cổ áo lên, khăn quàng quấn cổ kín tận cằm, mỗi hơi thở ra là thành bụm khói trắng trong không khí, với một khúc bánh mì tận trong túi, cứ thế men theo đường mòn xuyên qua rừng mà nghĩ về dân vịt, em lại thấy lòng thực sự ấm áp, hạnh phúc, và em chợt nghĩ ra rằng đã lâu lắm rồi mình không thấy hạnh phúc như vậy.

Thôi, chuyện dân vịt thế là đủ.